Hòa Tấn Bằng là người đứng đầu nhà họ Hòa. Dù Hòa Vy không vui cũng không dám
lỗ mãng hơn. Cô đứng ở lối lên cầu thang, sắc mặt tuy vẫn còn lạnh nhạt nhưng
giọng điệu thoáng vòng vo, “Ba, con làm sao với dì Điệp? Con chỉ là không ăn
thôi mà, cái này cũng sai sao? Con còn chưa quen với lệch múi giờ.”
Bạch Sơ Điệp thấy hai người sắp tranh cãi, vội đứng bên cạnh, nhe giọng khuyên
ngăn: “Tấn Bằng, Tiểu Vy vừa mới xuống máy bay, cứ để con nghỉ ngơi một lát đi
anh. Đợi đến tối em bưng chút đồ ăn khuya lên được rồi.”
Hòa Tấn Bằng nghe vậy, sắc mặt dịu bớt, la Hòa Vy, “Còn không cảm ơn dì Điệp?”
Hòa Vy hừ lạnh một tiếng, cô lầm bầm, “Làm bộ làm tịch.”
“Con nói cái gì?” Hòa Tấn Bằng nghe thấy, cau mày.
“Con mệt, muốn nghỉ ngơi!” Hòa Vy lần này không để ý tới Hòa Tấn Bằng, lãnh
đạm nói, rồi xoay người bỏ đi.
“Tiểu Vy, ba cảnh cáo con, em con bây giờ đã kết hôn với Lệ Minh Vũ. Con là
chị tốt nhất nên tự kiểm điểm mình, đừng làm chuyện người ngoài chê cười!” Hòa
Tấn Bằng nói từ phía sau.
Hòa Vy khẽ run. Khi cô quay đầu lại, khuôn mắt nhỏ nhắn, xinh xắn tái nhợt,
“Chuyện để người ngoài chê cười, nhà họ Hòa làm còn ít sao?”
“Con…”
“Chưa lúc nào con thôi nghĩ, nếu lúc trước người mẹ dẫn đi là con, không phải
con nhỏ xấu xa kia sẽ thế nào? Áo cơm không lo thì sao? Vinh hoa phú quý làm
gì? Cuối cùng con vẫn cô đơn một mình, không chỗ dựa vào.” Hòa Vy nắm chặt
tay, hốc mắt ửng đỏ.
Hòa Tấn Bằng càng lúc càng giận, hô hấp cũng dần gấp gáp.
“Nhưng mà…” Ánh mắt Hòa Vy lộ rõ oán giận, cười tự giễu, “Con biết, con nhỏ
Tô Nhiễm và con không giống nhau. Đối với ba, nó có giá trị lợi dụng hơn,
không phải sao? Ba kính yêu của con.”
Câu nói cuối cùng, Hòa Vy gằn từng chữ. Nói xong, cô liền xoay người trở về
phòng.
“Con, con…” Câu cuối cùng của Hòa Vy chọc giận Hòa Tấn Bằng, sắt mặt ông tái
xanh, ông bỗng chuếnh choáng.
“Tấn Bằng…” Bạch Sơ Điệp vội đỡ ông đến sofa ngồi, đưa tay vuốt nhẹ ngực
ông, “Anh nhìn anh kìa, tức giận với con bé làm gì? Anh cũng đâu phải không
biết con bé rất yêu Lệ Minh Vũ, có bực dọc hơn nữa thì cũng rất bình thường.
Lúc này, nếu con bé không giận thì anh có thấy bình thường không?”
Uống nước một lúc, Hòa Tấn Bằng hơi nguôi giận, bất đắc dĩ thở dài, xót xa
nói: “Chuyện nó yêu Lệ Minh Vũ là sự thật, nhưng hôn sự do chính Lệ Minh Vũ
chủ động ưng thuận. Ngày cậu ta tới cầu hôn em cũng đã thấy rõ ràng, Lệ Minh
Vũ chỉ rõ người muốn lấy làm vợ là Tô Nhiễm. Em nói xem, làm sao Tiểu Vy mãi
vẫn không hiểu đây?”
“Cho con bé thêm chút thời gian nữa, tính Tiểu Vy anh cũng không phải không
biết, vô duyên vô cớ gặp những chuyện này, trong lòng con bé chắc chắn rất khó
chịu, thời gian này cứ thuận theo con bé.” Bạch Sơ Điệp vỗ nhẹ lưng ông, vừa
cười vừa nói.
“Sơ Điệp à…” Hòa Tấn Bằng kéo tay bà qua, an ủi vỗ nhẹ, “Mấy năm nay, Tiểu
Vy hay tỏ thái độ với em. Vất vả cho em rồi. Anh biết em luôn cố gắng rất
nhiều để cải thiện quan hệ giữa hai người, anh đều thấy hết.”
“Tấn Bằng, anh khách sáo như vậy làm gì? Chúng ta là người một nhà mà.” Bạch
Sơ Điệp dịu dàng tựa vào lòng ông.
Hòa Tấn Bằng gật đầu, ôm chặt bà.