Tình yêu, trước giờ luôn là đường một chiều, nếu anh lựa chọn rời bỏ giữa
đường, xin anh hãy đi thẳng một mạch, đừng ngoảnh lại, cũng đừng chờ mong trở
về nơi đã từng bắt đầu. Bởi vì con đường này vẫn tiếp tục đi thẳng. Và trên
con đường đó, em không phải là em nữa, mà anh cũng không còn là anh của lúc
đầu. Có lẽ chúng ta đã được định trước, không thể về lại nơi từng bắt đầu.
Em đã từng ngày qua ngày chờ đợi trong đêm khuya, chờ đợi anh trở về, cứ cố
chấp mà chờ đợi như vậy…
Biệt thự Bán Sơn.
Đã gần cuối thu, những cơn mưa to như trút nước làm tiết trời se lạnh. Giữa
màn mưa đen thẳm, căn biệt thự to lớn, yên tĩnh tựa như một thiếu nữ đứng lặng
im, chỉ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Từng hạt mưa tí tách rơi bên cửa sổ sát sàn
lại càng khuấy động lòng người bất an.
Đã hơn mười hai giờ nhưng Tô Nhiễm lại không cảm thấy buồn ngủ. Cô chỉ mặc một
chiếc váy ngủ mỏng manh, bước xuống phòng ăn dưới lầu, rót nước uống. Nhưng
vừa đến dưới lầu thì sấm chớp nổi lên cắt ngang tầm nhìn, cùng lúc đó ngoài
cửa sổ có ánh đèn xe rọi sáng, cả người nhỏ nhắn của cô đột nhiên run rẩy, mái
tóc xoăn dài như tảo biển xuôi thuận theo bờ vai, đôi lông mày tinh tế thấm
đượm bao phần chờ mong, cũng hiện ra chút ít căng thẳng.
Không lâu sau, trong phòng khách truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.
Tô Nhiễm chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp như vậy, bàn chân nhỏ nhắn như ngọc
đang giẫm trên thảm trải sàn lông dài xa hoa của Úc sững lại, một cảm giác
nhồn nhột len lỏi sâu vào lòng cô.
Cánh cửa mở ra cuốn theo mùi hương của mưa mùa thu ngoài cửa vào phòng.
Tô Nhiễm thoạt đầu sửng sốt. Sau đó, trống ngực cô cũng đập rộn ràng.
Là anh về, là Lệ Minh Vũ.
Gió thổi phớt qua một góc áo khoác trên người anh, rõ ràng anh đã uống nhiều
rượu nên hai thuộc hạ phải đỡ anh về. Cả người anh cao lớn rắn rỏi lảo đảo
trong gió đêm. Tô Nhiễm thấy vậy cũng không kịp mặc thêm áo khoác, vội chạy ra
giúp dìu Lệ Minh Vũ vào phòng khách, rồi xấu hổ ôm vai đứng sang một bên. Cô
không ngờ anh sẽ bất thình lình về nhà lúc nửa đêm như vậy. Từ sau ngày cưới
đến giờ, Lệ Minh Vũ biến mất trọn một tháng, anh là người chồng được pháp luật
công nhận của cô. Vậy mà đêm nay anh lại uống say mèm rồi xuất hiện.
“Phu nhân, xin lỗi đã làm phiền chị nghỉ ngơi.” Hai thuộc hạ không dám nhìn
thẳng Tô Nhiễm, cung kính cúi đầu nói.
“Không sao đâu. Hai anh vất vả rồi.” Tô Nhiễm cố nén giọng để nghe thật tự
nhiên, cô như một đóa hoa xinh đẹp lặng nở trong bóng đêm, nhu hòa mà điềm
đạm.
Sau khi hai thuộc hạ ra về, bầu không khí phòng khách cũng rơi vào tĩnh lặng.
Hiện tại, trong biệt thự không có quản gia, mỗi ngày chỉ có người giúp việc
làm theo giờ cố định đến quét dọn khắp các phòng.
Thân hình Lệ Minh Vũ cao lớn dựa vào sofa, kể cả khi anh nhắm mắt, vầng trán
cau lại thì vẻ nam tính của anh cũng khiến người khác chỉ cần nhìn một lần cả
đời sẽ khó quên. Anh chỉ choàng sơ áo khoác mà không cài cúc, lộ ra bộ vest
màu tối bên trong, áo sơmi và cravat cũng là tông màu tối phối với nhau, pha
trộn giữa cao quý, thành thục mà khiêm tốn.
Gương mặt anh dưới ánh đèn pha lê xa lạ mà anh tuấn quá mức, bờ môi kiêu hãnh,
lạnh lùng ngầm lộ ra khí chất mạnh mẽ. Dù cho anh say rượu, lẳng lặng ngồi đó
cũng tạo ra một tư thế cao sang cách biệt như cả ngàn dặm.
Đối với người uống rượu say, Tô Nhiễm rất có kinh nghiệm, vì bố dượng cô
thường xuyên say xỉn. Khi còn nhỏ, cô đã quen với việc thấy mẹ chăm sóc cho
ông như thế nào. Suy nghĩ một lát, cô cầm điều khiển chỉnh đèn chùm trên trần
nhà tối lại, ánh sáng mông lung bao phủ toàn bộ phòng khách, cô quay người đi
vào phòng ăn.
Chưa tới mười phút, Tô Nhiễm đã nhanh chóng pha xong trà giải rượu nóng hổi.
Vừa bưng trà vào phòng khách, còn chưa đến gần sofa, giữa mờ tối, một giọng
nói trầm thấp thản nhiên vang lên, nghe rất rõ ràng như không hề say rượu…
“Mấy giờ rồi?”
Tiếng nói bất thình lình làm Tô Nhiễm hoảng sợ, ngón tay run rẩy thiếu chút
nữa đã đánh đổ cả tách trà, cô ngây người trong giây lát rồi mới nhận ra Lệ
Minh Vũ đang nói. Tô Nhiễm ngoảnh lại nương theo ánh đèn leo lét, cô thấy anh
đang giơ tay lên xoa xoa trán, có lẽ do uống rượu nên anh đau đầu.
Đợi một lúc không nghe ai trả lời, anh rốt cục cũng mở mắt, quay đầu về phía
cô.
Trong chớp mắt Tô Nhiễm như bị điện giật, đôi đồng tử đen thẳm như bóng đêm
ngoài cửa sổ, sâu lắng bình lặng đang chăm chăm nhìn cô. Khi say đôi đồng tử
trong mắt anh chẳng những không lờ đờ, mơ hồ như người khác mà ngược lại, ánh
mắt ấy càng thêm sắc bén khiến người đối diện không dám nhìn thẳng. Cô vừa
nhìn một giây đã vội vàng cúi xuống. Trống ngực Tô Nhiễm đập dồn dập, khi nhịp
tim trở lại bình thường, trong cô chỉ còn vương lại cảm giác ngại ngùng.
Trong bóng tối, tuy rằng cô không dám nhìn nữa nhưng vẫn cảm nhận rõ ánh mắt
anh chưa từng rời khỏi cô. Anh đang quan sát cô, tựa như một thợ săn vô cùng
điềm tĩnh chờ đợi con mồi sập bẫy, duy trì trầm mặc, thờ ơ mà lại hết sức giày
vò người khác. Tô Nhiễm chỉ thấy ngực mình sắp nổ tung, dường như cô có thể
cảm nhận được độ nóng từ ánh mắt đó, bỗng chốc bóp nghẹt cô.
Ngoài cửa sổ, sấm chớp chợt lóe lên, gần như châm lửa cho tiếng trời vắng
lặng, ánh mắt Lệ Minh Vũ sâu thẳm, nhìn chăm chăm vào cô gái bị ánh chớp bất
chợt ngoài kia làm giật mình. Cô gái đó đang mặc đầm ngủ màu đen mỏng manh,
càng tôn thêm làn da mịn màng, không chút tì vết, tươi sáng gần như hoàn hảo.
Tô Nhiễm căng thẳng, nuốt nước bọt, kiểu nhìn chăm chú này làm cô không cách
nào trốn tránh.
Một lúc lâu sau, cô cắn nhẹ môi, vừa muốn mở miệng đánh vỡ loại yên lặng khiến
người khác nghẹt thở này thì Lệ Minh Vũ đã nói trước, giọng anh vẫn vậy, trầm
khàn hờ hững…
“Mấy giờ rồi?” Anh hỏi lần nữa rồi tiếp tục nhắm mắt, tựa đầu vào sofa.
Tô Nhiễm thấy anh không nhìn mình nữa, cô hơi thả lỏng, ngẩng đầu lên nhìn
đồng hồ, khẽ nói, “Gần một giờ sáng.” Nói xong, cô lại mang tách trà giải rượu
để trước mặt anh, “Anh uống cái này đi, ít ra thì sáng mai anh không bị đau
đầu.”
Cô nhìn lướt qua đồng hồ trên cổ tay anh, dưới anh đèn mờ nhạt, xa hoa của đèn
chùm, ngực cô thoáng chao đảo, người này quen được hầu hạ sao? Rõ ràng bản
thân chỉ cần giơ tay là có thể biết giờ mà vẫn còn kỳ quái hỏi cô.
Lệ Minh Vũ không màng nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không mở.
Tô Nhiễm thì luôn đứng bên cạnh, không biết phải nói gì.
“Khuya rồi, đi ngủ đi, không cần lo cho tôi, làm phiền rồi.” Cuối cùng anh
cũng chịu nói, nhìn trán anh cau lại, cô biết anh đang mệt sau khi uống rượu.
Lời nói khách khí, xa lạ làm cô sững sờ. Nhìn gò má dưới ánh đèn kia khiến
trái tim cô loạn nhịp, cuối cùng cô vẫn nhẹ nhàng ngồi cạnh anh. Đây là lần
thứ hai cô được gần anh như vậy, gần đến nỗi có thể ngửi thấy hơi thở của anh,
hơi thở thơm mùi hổ phách, nhàn nhạt như mùi gỗ.
Tuy rằng hổ phách thường được dùng làm nước hoa cho nam nhưng cô biết rõ, đây
là mùi tự nhiên của Lệ Minh Vũ, nhạt như nước, phải ngửi kỹ mới có thể cảm
nhận được, là mùi của đàn ông trưởng thành, thành thục mà khiêm tốn. Song
song, cô cũng có thể ngửi được mùi rượu trên người anh, hương rượu thơm mát
tuy hòa trộn với mùi hổ phách độc nhất của anh nhưng cô vẫn có thể biết rõ
rượu tối nay anh uống chính là rượu vang đỏ của Louis. Loại rượu này, chỉ được
cung cấp đặc biệt cho yến tiệc của quan chức chính phủ, bởi vì khan hiếm và
đắt tiền nên căn bản là không mua được trên thị trường.