Ban ngày trao cho con người lý trí. Dưới áp lực của xã hội, người ta phải thận
trọng từng bước, đạp bằng mọi chông gai trong các mối quan hệ và các cuộc cạnh
tranh nghề nghiệp. Còn đêm tối lại làm dịu dàng thêm cảm tính của con người.
Hoặc chỉ một bản đàn tùy ý nào đó cũng có thể khiến người ta chìm trong ký ức,
hoặc bất chợt khoan dung hơn với một người mà mình vốn cần cảnh giác, cần thù
ghét. Đối với Tố Diệp, có trách thì trách cảnh đêm nay quá đẹp, ánh sáng trong
căn phòng này quá mờ ảo, cùng bản nhạc quá đẹp ấy, cô bỗng cảm thấy phối hợp
với bước nhảy của Niên Bách Ngạn, cảm giác được đứng sát gần anh, không chút
khoảng cách cũng không quá tệ; Còn đối với Niên Bách Ngạn, có trách thì trách
cô gái trong lòng anh quá đẹp, không liên quan tới cảnh sắc ngoài cửa sổ rực
rỡ thế nào, cũng không phải vì khung cảnh xung quanh tao nhã ra sao. Anh chưa
bao giờ kiệm lời khen với vẻ đẹp của cô. Cũng giống như giờ phút này đây, anh
khẽ giữ cô trong vòng tay, như nắm lấy một đóa hồng kiêu kỳ tuyệt sắc, trong
khi thưởng thức đồng thời cũng không quên những chiếc gai sắc nhọn có thể đâm
vào da thịt anh bất kỳ lúc nào. Vì những thứ càng đẹp càng khiến người ta
sướng mắt đẹp lòng, nhưng cũng càng nguy hiểm.
Tới nửa sau của bản nhạc, các nhân viên khác cũng lần lượt tham gia vào đội
ngũ những người khiêu vũ. Không còn cảm giác căng thẳng khi bị muôn người nhìn
ngó, bước nhảy của Tố Diệp cũng trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Có lẽ vì hai người đứng quá gần nhau, gần tới mức hơi thở thuộc về người đàn
ông như một linh hồn được ban phát, xuyên thẳng vào lồng ngực cô. Não bộ của
cô bắt đầu nhớ lại, việc làm trước nay chưa từng có. Khoảng cách lúc gần lúc
xa của hai cơ thể, khung xương rắn chắc của anh dưới đầu ngón tay cô, điều
khiến cô nhớ ngay tới chính là buổi sáng hôm đó, lần đầu tiên biết anh.
Buổi sáng hôm ấy, đến không khí trong khách sạn cũng hữu tình ám muội. Trước
nay cô không muốn nhớ lại quá nhiều chuyện của ngày hôm đó, nhưng bầu không
khí tối nay khiến cô vô thức chìm trong những suy tư sâu thẳm.
“Nghĩ gì vậy?” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của Niên Bách Ngạn, như cười
như không.
Tận sâu trong lòng Tố Diệp thầm mắng cái chất giọng trời sinh đã hay này, nhất
là trong đêm tối đang mơ hồ, chỉ riêng giọng nói ấy thôi cũng đủ khiến người
ta mất hết mọi phòng ngự, buông súng đầu hàng. Vốn dĩ cô phải đối chọi kịch
liệt, cho dù không như vậy thì chí ít cũng phải ưỡn ngực thẳng lưng, kiêu ngạo
đứng trước mặt anh. Nhưng khi ngước lên, khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, cô
chỉ có thể nghe thấy ở một góc nào đó trong trái tim vang lên tiếng va chạm
khe khẽ.
“Tôi đang nghĩ đêm nay ánh đèn rực rỡ, hương rượu mê đắm, không biết có phải
đến cả gương mặt này của tôi trông cũng đẹp lên không ít?” Liều lĩnh đối diện
với anh thật ra cũng phải chuyện quá khó khăn, chỉ cần luôn đề phòng không để
bản thân mình chìm đắm vào đại dương tĩnh lặng đó là được.
Niên Bách Ngạn dịu dàng giơ tay lên, cô tùy ý khẽ xoay một vòng trong lòng
anh. Nụ cười của anh dường như cũng nhuộm nét dịu dàng của khung cảnh: “Em vốn
đã rất đẹp rồi.”
Lời khen anh nói ra hình như có sức mạnh hơn những người khác, ít nhất nó
khiến hàng mi dài của cô khẽ run lên.
“Có phải tôi nên cảm ơn lời khen rộng lượng của anh không?” Theo điệu nhạc, cô
khẽ ngẩng lên trong lòng anh, ánh mắt chạm tới chiếc cằm vuông vắn cùng yết
hầu quyến rũ của người đàn ông.
Đối với cô gái xinh đẹp trong lòng, Niên Bách Ngạn dường như không hề rung
động, nhảy theo điệu nhạc không chút biểu cảm, giữ phép tắc với cô, đáp án trả
lời cô cũng cực kỳ tiêu chuẩn: “Đối với cái đẹp, tôi trước nay không hề kiệm
lời khen, đẹp là đẹp.”
Tố Diệp khẽ mím môi, lại vì điệu nhảy mà tựa sát vào lồng ngực anh, ngẩng
khuôn mặt nhỏ lên: “Vậy… tôi và Diệp Ngọc, ai đẹp hơn?”
Lần này Niên Bách Ngạn không đẩy cô ra, hoặc có lẽ lần trước vốn không có ý
đẩy cô ra, chỉ vì yêu cầu của bước nhảy. Đôi tay của anh cũng theo điệu nhạc
nghiễm nhiên ôm cô vào lòng, nhưng vẫn giữ đúng khuôn phép chỉ đặt tay lên eo
cô, không vượt quá giới hạn nửa bước.
“Mỗi người một vẻ.”
Đáp án này không khiến cô thỏa mãn, hàng lông mày tựa hồ khẽ chau lại: “Anh
nên biết tôi không thích câu trả lời đó.”
“Đó là sự thật.” Ngữ điệu của Niên Bách Ngạn rất nhẹ nhàng, tựa như đang chiều
cô bạo dạn hờn dỗi trước mặt mình.
Tố Diệp không nhìn vào mắt anh nữa, cứ thế vài giây sau trôi qua, cô đột nhiên
ngẩng đầu hỏi một câu: “Anh có yêu Diệp Ngọc không?”
Câu nói này càng thẳng thắn to gan hơn. Không phải cô có ý thăm dò, mà đúng là
cô hết sức tò mò. Cô không biết người như Niên Bách Ngạn khi yêu sâu sắc một
người thì sẽ như thế nào, khi đối diện với người mình yêu anh vẫn giữ vẻ mặt
bình tĩnh kiềm chế như thế này ư? Hay sẽ dịu dàng như nước, thương yêu, chăm
lo vô vàn? Vậy thì người phụ nữ có thể lọt vào mắt xanh, thậm chí khiến anh có
ý muốn kết hôn hẳn phải là người anh yêu sâu sắc chứ? Nhưng cô vẫn cứ cố chấp
muốn khẳng định lại.
“Yêu thì sao mà không yêu thì sao?” Cô không hề nghĩ Niên Bách Ngạn sẽ đưa ra
một câu trả lời như vậy.
Tố Diệp dướn môi: “Tổng giám đốc Niên! Anh đang trốn tránh câu hỏi của tôi.”
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô: “Tình yêu đối với tôi mà nói là một món đồ cao
cấp, được thì tôi may mắn, không được cũng là số phận của tôi.”
Câu trả lời của anh mơ hồ không rõ ràng, giống như đã trả lời chính xác câu
hỏi của cô, lại giống như đang khéo léo lẩn tránh câu hỏi của cô. Tố Diệp im
lặng nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, giây tiếp theo cô cũng mơ hồ
theo.
Niên Bách Ngạn là một người có kế hoạch chuẩn xác đối với sự nghiệp thậm chí
là đối với cuộc đời, những người như anh sẽ không thể không biết bản thân mình
cần gì. Tính cách của anh trầm ổn nội tâm, làm việc lại rất chu toàn, tàn
nhẫn, theo lý mà nói anh sẽ không để bản thân chịu thiệt.
Nếu yêu sâu sắc, sao lại không thấy anh và Diệp Ngọc cùng nhau xuất hiện?
Nhưng, nếu không yêu, sao lại cùng Diệp Ngọc “kết mối lương duyên”?
Nghĩ đi nghĩ lại, sự mơ hồ của cô tụ thành một đường thẳng, sợi dây mảnh sắc
bén ấy chạm nhẹ vào lớp vỏ não, khiến cô đau nhói. Nhưng nỗi đau lại có thể
giúp con người ta tỉnh táo, ít ra thì câu hỏi sau đó của cô còn thẳng thắn hơn
câu vừa rồi rất nhiều: “Vậy thì, có phải tôi có thể hiểu là hôn nhân của anh
chẳng qua cũng chỉ là đá lót đường để anh bước tới thành công không?”
Lời nói ra như bát nước đổ đi, dù sao cũng không thu lại được cô đành chờ đợi
kết quả. Ai ngờ Niên Bách Ngạn nghe xong câu ấy sắc mặt vẫn rất bình thản, đến
ánh mắt cũng không hề dao động. Bước nhảy của anh vẫn từ tốn chậm rãi, hệt như
cách anh ứng xử với mọi người.
Cũng đúng vào lúc này, bản nhạc chạy tới đoạn cuối. Khi tiếng vỗ tay vang lên,
anh chỉ đáp lại một câu, chơi vui vẻ nhé.
Tố Diệp nhíu mày, cái bản nhạc này sao lại kết thúc đúng vào lúc quan trọng
chứ?
Hứa Đồng cầm điện thoại bước tới, thì thầm với Niên Bách Ngạn chuyện gì đó,
anh bèn cầm điện thoại rời xa khỏi khu khiêu vũ. Tố Diệp chỉ có thể nhìn thấy
bóng hình anh mỗi lúc một xa.
Lâm Yêu Yêu bê ly rượu đi đến, đưa cho cô một ly, nhìn theo ánh mắt cô. Cánh
cửa của đại sảnh che đi bóng hình cao lớn của Niên Bách Ngạn. Cô ấy quay đầu
lại, khẽ nhướn mày: “Nói chuyện gì vậy? Hình như không được vui cho lắm?”
“Mình hỏi anh ta có yêu vợ anh ta không.” Tố Diệp đón lấy ly rượu, một hơi
uống cạn, rồi lại giơ tay gọi thêm ly nữa.
Lời của cô và động tác uống rượu liền một mạch ấy khiến Lâm Yêu Yêu hoảng hốt.
Cô ấy vội giữ tay cô lại, ngữ khí có vẻ cảnh giác: “Cậu hỏi anh ta vấn đề ấy
làm gì?”
“Yên tâm đi, mình không si mê anh ta đâu.” Tố Diệp khẽ cười: “Chỉ là mình bỗng
nhiên tò mò về tình trạng hôn nhân của anh ta mà thôi.”
“Anh ta kết hôn cùng đại tiểu thư nhà họ Diệp mặc dù không gióng trống khua
chiêng, nhưng trên dưới trong công ty không ai không biết.” Lâm Yêu Yêu nhìn
thần sắc của cô có phần sốt ruột, vội quay người cô lại, làm mặt nghiêm túc:
“Tố Diệp! Cậu đừng có chơi với lửa. Niên Bách Ngạn, cậu không chơi nổi đâu.”
Tố Diệp nhìn vào mắt Lâm Yêu Yêu, có một khoảnh khắc suýt nữa thì cô buột
miệng. Dù là nhà họ Diệp hay Diệp Ngọc, họ đều vốn không xứng có được hạnh
phúc. Nhưng những lời này tới bên miệng cuối cùng cô vẫn nhịn. Yêu Yêu không
biết thân phận thực sự của cô. Cô ấy, càng không cần làm bạn với người nhà họ
Diệp.
“Cậu nghĩ mình đang chơi đùa thật sao? Lâm cô nương, cậu nhạy cảm quá rồi.”
“Là mình bị những lời vừa rồi của cậu dọa chết khiếp ấy, không dưng quan tâm
tới hôn nhân của anh ta làm gì?” Lâm Yêu Yêu là một cô gái nhiệt tình, hoàn
toàn không thể nhìn bạn tốt của mình có chút lầm lỡ nào trong cuộc đời: “Cậu
nhớ cho kỹ, anh ta là ông chủ của cậu, quan hệ chỉ đơn giản vậy thôi, cậu đã
nhớ chưa hả? Xem ra sau này mình phải trông chừng cậu, không thể để xảy ra sai
lầm được.”
Tố Diệp không biết nên khóc hay cười, nhìn thế nào trông cô cũng giống một
người dễ phạm sai lầm sao? Đầu tiên là Niên Bách Ngạn lấy danh nghĩa anh rể
thốt ra mấy từ này, giờ lại tới Lâm Yêu Yêu.
“Được rồi! Không lải nhải chết sao? Uống rượu đi! Tối nay không say không về.”
“Trời đất ơi, lại nữa sao?” Lâm Yêu Yêu gào lên thảm thương, bị Tố Diệp kéo
tới quán bar.
Sau khi xử lý xong công việc, Niên Bách Ngạn quay trở lại đại sảnh buổi tiệc.
Ai ngờ vừa đẩy cửa bước vào, cảnh tượng bên trong khiến anh ngẩn ra trong giây
lát. Nhưng anh nhanh chóng lùi ra phía cửa, ngẩng đầu nhìn cái nơi có tên là
“đại sảnh”. Hứa Đồng đi phía sau anh không biết tình hình, đi cùng vào trong
cũng bất ngờ trợn tròn hai mắt.
“Tổng giám đốc Niên…”
Niên Bách Ngạn chắc chắn mình không đi nhầm phòng, lại bước vào một lần nữa.
“Tôi xử lý công việc mất nhiều thời gian lắm sao?” Anh nhìn cảnh tượng trước
mắt, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh.
Hứa Đồng nuốt nước bọt: “Mới một tiếng đồng hồ thôi ạ.”
Đúng vậy, mới một tiếng đồng hồ, vậy mà một hội trường tao nhã không khác gì
một sàn nhảy tán loạn. Điều làm anh kinh ngạc hơn là thứ nhạc phát ra lúc này
như một lời nguyền ma quỷ khiến người ta phát đau đầu. Đội nhạc đánh vốn dĩ
chơi violon và đàn dương cầm giờ cũng đang đứng một bên, dáng vẻ vô tội.
“Đừng thở dài, sắc là không, không là sắc
Sắc thành không, không thành sắc…”*
*Bài hát nhạc phim “Thanh xà” do Tân Hiểu Kỳ trình bày
Bài hát này toát lên một vẻ phong tình ma quỷ khác thường, đến cả những người
nhảy cùng cũng như bị ma nhập.
Niên Bách Ngạn nghe bài hát này có vẻ quen tai, nhưng nhất thời không thể nhớ
ra. Ánh mắt sắc bén lướt nhanh trong đám đông, nhanh chóng nắm bắt được nhân
vật chính của điệu nhảy như yêu nghiệt này.
Tố Diệp cả người đỏ rực rỡ đứng ở nơi cao nhất. Động tác mềm mại cùng với điệu
nhạc gần như trở thành một con rắn, cả gương mặt đỏ hồng lên, ánh mắt mơ màng,
không khó nhận ra cô đã uống không ít rượu. Cùng nhảy với cô còn có Lâm Yêu
Yêu với chiếc váy dài trắng. Đỏ trắng rọi sáng cả không gian, tư thế yểu điệu
lả lướt, có lẽ cả hai người đều say khướt rồi.
Những người xung quanh cũng đã uống không ít, tất cả đều vây quanh Tố Diệp và
Lâm Yêu Yêu, nhảy múa loạn xạ.
Điệu nhạc tà ma, đến cả những cô gái đang nhảy cũng quyến rũ như những con yêu
quái.
Thấy cảnh này, Niên Bách Ngạn thật sự hiểu được hàm ý của một câu nói: Một
buổi tiệc không có lãnh đạo mới thật sự là một buổi hoan lạc.
Chưa tới một tiếng đồng hồ, nơi đây đã hoàn toàn thay đổi.
“Hai cô ấy nhảy đẹp quá.” Dù sao Hứa Đồng cũng còn trẻ, nhìn cảnh tượng trước
mắt cũng cảm thấy rất náo nhiệt: “Tư thế mềm mại như hai con rắn vậy.”
Đúng là rất giống rắn, Niên Bách Ngạn cũng phải công nhận. Nhất là Tố Diệp,
những động tác mềm dẻo như một con yêu tinh lao mình vào lửa.
Đang suy nghĩ, bỗng thấy Tố Diệp đi về phía anh, chiếc bụng mềm mại dưới lớp
váy trong suốt gần như có thể vắt ra nước. Thấy anh bất động đứng đó cô liền
giơ cánh tay lên ôm chặt lấy cổ anh.