Phía sân bay bên này, không khí đã phân chia thành hai phe. Phe nghiêm túc
căng thẳng do Tố Khải cầm đầu, đội viên ủng hộ có các cảnh sát khác, Rùa cùng
con tin, còn cả đám đông đứng rất xa xung quanh. Phe còn lại ung dung nhàn nhã
do Tố Diệp cầm đầu. Thành viên ủng hộ, ờ… chỉ có mình cô thôi.
“Ô Khải Vinh! Anh nói anh có ngốc không?” Tố Diệp nào có giống một chuyên gia
đàm phán, dáng vẻ lôi kéo tình cảm điển hình, ai không hiểu tình tình còn
tưởng hai người này đã quen biết nhiều năm, chỉ mong được “Cử bôi yêu minh
nguyệt, đối ảnh thành tam nhân”*: “Anh ấy à, đúng là cố chấp. Uy hiếp con tin,
cho dù cho anh chạy, anh chạy được đi đâu? Bây giờ mạng xã hội phát triển như
vậy. Cảnh sát các quốc gia đều có thể cùng chung sức hợp tác. Anh già còn
tưởng bây giờ vẫn là thời kỳ đồ đá sao? Tìm một sơn cốc không có người để ẩn
cư cả đời? Bây giờ dù anh có chạy lên mặt trăng không chừng còn có vệ tinh
giám sát ấy chứ. Anh nói xem anh vật lộn ngang bướng thế để làm gì?”
*Câu thơ trong bài “Nguyệt hạ độc chước” (Một mình uống rượu dưới trăng) của Lý Bạch. Ý nói: Nâng chén rượu mời ánh trăng, bản thân cùng bóng mình cùng ánh trăng thành ba người bạn. Dịch thơ: Cất chén mời trăng sáng – Mình với bóng là ba (Tương Như dịch)
Con tin nãy giờ vẫn bị nghi phạm uy hiếp nhìn cô nửa con mắt, sắp tức hộc máu
vì cô “chuyên gia đàm phán” nửa mùa này rồi, đang định phát biểu ý kiến đã
nghe thấy Ô Khải Vinh thô lỗ gào lên: “Mẹ nó, mày ít nói mấy lời vô dụng đi,
tao cần xe! Chuẩn bị xe cho tao!”
“Ấy, tôi nghe nói vợ anh có bầu rồi phải không?” Tố Diệp chuyển chủ đề đột
ngột. Mặc dù trên môi vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt thì cực kỳ sắc bén.
Bàn tay cầm súng của Ô Khải Vinh khựng lại, nhìn Tố Diệp với vẻ cảnh giác. Cô
lại khẽ cười, làm bộ nhức đầu, nhưng lại thầm dùng tay ra hiệu cho Tố Khải. Tố
Khải nãy giờ vẫn theo dõi sát sao bỗng tỉnh ra. Cậu hiểu động tác này, nó có
nghĩa là Tố Diệp đã đánh lạc hướng Ô Khải Vinh thành công.
“Đừng có căng thẳng như vậy. Cảnh sát chưa tìm được vợ anh đâu. Mặc dù con
người anh tội ác chồng chất, nhưng không thể không thừa nhận anh là một người
chồng tốt, biết vợ mình có thai liền giấu kín không một ai tìm thấy.” Thấy
khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên, Tố Diệp biết rõ hắn đã thả lỏng, cô lại cười
nói: “Anh muốn đoàn tụ với vợ mình, tôi hiểu. Nhưng anh có từng nghĩ không,
anh là nghi phạm, cho dù anh may mắn chạy thoát thì đã sao? Vợ anh phải theo
anh sống cuộc sống lưu vong cả đời. Khi con anh ra đời, nó cũng sẽ trở thành
con của nghi phạm, cùng hai người trốn Đông trốn Tây. Ô Khải Vinh, vụ án của
anh không hề nhỏ, đừng tưởng qua 10 năm, 20 năm nữa cảnh sát sẽ bỏ cuộc, tới
lúc đó con của anh phải làm sao? Không được đi học, không thể lộ mặt, đến bạn
bè cũng không dám kết giao. Bọn trẻ bây giờ đều tự hào về bố mẹ mình, đặc biệt
là bố, anh biết nói thế nào với nó về những việc anh đã làm khi còn trẻ?”
“Câm miệng!”
“Có một câu nói rất hay, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con cháu họ nhà
chuột thì sẽ biết đào hang, anh lại muốn sinh thêm một nghi phạm con nữa sao?
Nó lớn lên trong hoàn cảnh ác nghiệt, hoảng hốt lo sợ thì tâm lý sẽ lệch lạc
thế nào? Không chừng sau này trưởng thành rồi sẽ lại giống anh…”
“Con đàn bà thối tha, mày câm miệng cho tao!”
“Câm miệng? Anh phải cảm ơn tôi đã nói cho anh biết nhiều đạo lý như thế mới
phải. Ô Khải Vinh! Bây giờ anh ngoan ngoãn đi theo cảnh sát, chưa biết chừng
có thể chuyển thành nhân chứng, cho dù có tuyên án cũng sẽ giảm nhẹ. Lúc đó ít
nhất anh có thể đường hoàng nói với con mình anh là người biết sai hối cải.
Nhưng bây giờ anh uy hiếp con tin thì được gì? Đây là ngang nhiên chống đối
lại cảnh sát! Lỡ như anh lỡ tay bắn làm bị thương con tin, thì tính chất sẽ
thay đổi, lại thêm tội cố ý giết người, anh nói xem anh có thiệt thòi không?
Đến lúc đó, anh muốn vợ mình ôm cái bụng to tướng đến viếng mộ mình sao?” Tố
Diệp hơi híp mắt lại, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, có ý muốn kích động đối
phương.
“Câm ngay, câm ngay, câm ngay! Mẹ kiếp, câm mồm ngay cho tao! Tao giết mày
trước!” Ô Khải Vinh đã hoàn toàn bị kích động trước những lời nói của cô. Mũi
sống vốn đang dí vào con tin chuyển hướng, nhằm thẳng về phía Tố Diệp.
“Tố Khải!”
Sự việc xảy ra rất nhanh, một tiếng súng vang lên làm tan đi bầu không khí
nghẹt thở. Giây tiếp theo là tiếng hét bi thảm của Ô Khải Vinh. Khẩu súng
hướng về phía Tố Diệp rơi xuống đất. Hắn ôm lấy cổ tay, gương mặt biến dạng.
Đồng thời lúc này Tố Diệp cũng phi người lên trước, kéo mạnh con tin ra, giơ
tay đá khẩu súng trên mặt đất sang một bên. Tố Khải và Tố Diệp hợp tác vô cùng
kín kẽ, từ khi Ô Khải Vinh bị Tố Diệp kích động, chuyển hướng nòng súng, rồi
tới tay súng thiện xạ Tố Khải kịp thời nổ súng, Tố Diệp đẩy con tin ra, cả quá
trình chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Thời gian đúng là kỳ diệu, một giây trước vẫn còn giương súng sẵn sàng, một
giây sau Ô Khải Vinh đã bị các cảnh sát mặc thường phục xông lên vây kín,
không thể chống cự.
“Tố Khải, cái đồ khốn kiếp này! Lần sau mà còn dám làm khổ chị mày như thế này
nữa, chị nhất định sẽ lột da em ra!” Sau khi nhìn thấy Ô Khải Vinh bị áp giải
ra xe cảnh sát, Tố Diệp mới bắt đầu oán trách.
Thế mà, Tố Khải với bộ cảnh phục oai nghiêm lẫm liệt trên người nào có để ý
tới bà chị của mình, cậu đi về phía con tin, hỏi một câu đầy uy nghiêm: “Thật
xin lỗi cô! Là sơ suất của phía cảnh sát chúng tôi, cô không bị thương chứ?”
Cô gái đang cột lại mái tóc, vỗ vỗ ngực: “Không sao, không sao! Cứ coi như tôi
tham gia quay một bộ phim cảnh sát bắt cướp.”
Tố Khải không ngờ cô ấy lại nói vậy, bật cười: “Không sao là tốt rồi. Sáng mai
phiền cô tới sở cảnh sát cho khẩu cung. Đây là danh thiếp của tôi, cảm ơn cô
đã hợp tác.”
Cô gái đón lấy tấm danh thiếp: “Tố Khải? Cái tên hay quá!”
Tố Khải không đứng ở chỗ đó quá lâu, cậu nhìn về phía cấp dưới, lấy lại vẻ
nghiêm nghị: “Rút quân!”
“Rõ!”
Lúc đi qua người Tố Diệp, Tố Khải bèn đùa nghịch một chút, thấp giọng nói: “Bà
chị vất vả rồi.”
“Biến ngay!” Tố Diệp giơ tay phát vào người cậu.
Xe cảnh sát đã đi khỏi, một kiếp nạn ở sân bay cũng dần dần được một nhóm
người bất ngờ xuất hiện giải tán. Tố Diệp vừa quay lại, bước chân bỗng dừng
lại đột ngột, một cảm giác bất thường lướt qua trong lòng.
Cách đó không xa có một chiếc xe đang đỗ, Niên Bách Ngạn đứng bên cạnh xe cứ
nhìn cô chằm chằm. Bóng hình cao lớn của anh đổ nghiêng dưới ánh nắng. Sắc mặt
anh có chút khó coi.
Tim cô bỗng đập thình thịch, sao anh lại tới đây? Trông dáng vẻ có lẽ đã tới
lâu lắm rồi.
“Anh rể!” Tiếng gọi này đương nhiên không phát ra từ miệng Tố Diệp. “Con tin”
phía sau lưng cô bước nhanh lên trước, nhiệt tình hét lớn về phía Niên Bách
Ngạn.
Tố Diệp bĩu môi, khẽ hừ một tiếng. Anh rể, anh rể, gọi cũng thân thiết quá
đấy.
Ánh mắt của Niên Bách Ngạn chuyển từ Tố Diệp sang cô gái đang chạy tới trước
mặt mình, khẽ nói: “Về nước sao không báo trước cho cả nhà một tiếng?”
“Em đâu phải là con nít nữa, đâu còn chào đón long trọng chứ.” Nụ cười của cô
gái rạng rỡ như đóa hoa mùa hạ: “Nhưng mà ông anh rể vĩ đại, bận trăm công
nghìn việc của em sao hôm nay lại rảnh rỗi tới sân bay vậy? Là anh có thiên lý
nhãn, thuận phong nhĩ biết hôm nay em về nước, đặc biệt tới đón, hay là có một
người khác khiến anh không yên tâm được?” Nói tới đây, cô gái lại mỉm cười,
liếc nhìn về phía Tố Diệp đứng gần đó.
Tố Diệp lườm cô ấy.
“Nhiều lời quá, lên xe đi!” Niên Bách Ngạn không giải thích nhiều, mở cửa xe,
ánh mắt lại nhìn về phía Tố Diệp, thấy cô định quay người bỏ đi, anh khẽ nhíu
mày: “Diệp Diệp! Em lên xe cho tôi!”
Tố Diệp thấy không thể lén lút chuồn đi, khẽ thở dài. Hôm nay xe cộ có hạn,
lúc tới sân bay cô không thể không bắt taxi, phóng vội tới. Bây giờ hoặc là
lên xe của Niên Bách Ngạn, hoặc là bon chen lên xe buýt cùng một đống người,
hoặc cũng có thể… cướp taxi. Thấy Niên Bách Ngạn không hề nhúc nhích, kéo cánh
cửa xe đợi cô, gương mặt vốn rất nghiêm nghị ấy lúc này nhìn có chút biến sắc,
thế nên hảo hán không chấp cái thiệt trước mắt, cô liền làm theo.
“Tôi không tên là Diệp Diệp!” Lên xe rồi, lời phản kháng đầu tiên của Tố Diệp
chính là sửa lại cách gọi vừa rồi của Niên Bách Ngạn.
Vậy mà, Niên Bách Ngạn ngồi ở ghế lái phụ vẫn không tiếp lời, lờ cô đi, chỉ
lên tiếng nói với con tin: “Diệp Lan! Anh đưa em về nhà trước!”
“Được ạ!” Cô gái được gọi là Diệp Lan từ đầu tới cuối nụ cười luôn nở trên
môi, dường như chẳng thể nhận ra cô chính là người vừa thoát chết trong tay
tên nghi phạm. Sau khi trả lời Niên Bách Ngạn xong, cô dùng bả vai huých vào
người Tố Diệp: “Chị! Vừa rồi cảm ơn chị nhé. Nếu không có chị không chừng em
bị bắn chết lâu rồi. Nhưng mà thân thủ của chị cũng khá thật đấy, không làm
cảnh sát thật đáng tiếc.”
Tố Diệp kiên nhẫn nghe cô ấy nói xong, mới cất lên, không hề thiện cảm: “Cô
đừng nghĩ nhiều quá, tôi giúp Tố Khải chứ không giúp cô đâu.”
“Người nhà cả gì mà giúp hay không chứ.” Diệp Lan có ý muốn lại gần cô: “Thì
ra anh cảnh sát đó chính là Tố Khải à, thật không ngờ anh ấy lớn lên hoàn toàn
thay đổi, chẳng giống hồi nhỏ chút nào.”
“Này, này, này! Cô đừng có dựa sát vào người tôi như thế, xe rộng thế này,
ngồi xích sang bên kia chút đi.” Tố Diệp chẳng hề khách khí.
Diệp Lan bị cự tuyệt, lè lưỡi rồi lại nhìn Niên Bách Ngạn: “Anh rể! Anh đắc
tội với chị em rồi phải không? Sao mà chị ấy như ăn phải thuốc súng vậy?”
Niên Bách Ngạn không nói gì, nhưng lại đưa tay chỉnh gương chiếu hậu, nhìn
thẳng vào gương có thể thấy gương mặt rất khó chịu của Tố Diệp, bờ môi anh bất
giác cong lên.
“Diệp Lan!” Là Tố Diệp lên tiếng, quắc mắt nhìn: “Đừng có làm như mình vô tội
nữa. Tôi thấy phiền cô, cô không biết sao? Giả vờ cái gì nữa!” Diệp Lan, cô
con gái nhỏ nhất của nhà họ Diệp. Ngoài Diệp Uyên và Diệp Ngọc ra, vẫn còn một
cô em gái Diệp Lan nhỏ hơn họ 5 tuổi. Nhưng, Tố Diệp trước nay không thừa nhận
quan hệ với cô ấy, cho dù gặp nhau trên đường cũng coi như không thấy.
Chỉ là không ngờ hôm nay cô ấy lại trở thành con tin!
Ông trời đúng là không có mắt, sao cứ nhất quyết bắt cô dính vào chuyện này?
“Chẳng phải người chị phiền là Diệp Ngọc sao? Sao lại ghét luôn cả em vậy? Mấy
năm nay em sống ở nước ngoài chọc giận chị sao?” Diệp Lan vừa nói lại vừa cố
tình đụng vào người cô.
Tố Diệp ngồi lệch sang, không để cô ấy đụng phải. Diệp Lan ngồi không vững,
nằm bò lên ghế sau, làm mặt thảm thiết, gào khóc với Niên Bách Ngạn: “Anh rể!
Anh xem sao chị ấy cứ vậy chứ.”
Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười.
Sau khi lái xe đưa Diệp Lan về nhà, Niên Bách Ngạn mở cửa xe. Lần này anh ngồi
thẳng xuống phía sau, thu lại toàn bộ nét cười trên mặt, giữa hai hàng lông
mày tựa như bao phủ một lớp sương lạnh.
“Lái xe!” Anh ra lệnh cho tài xế.
Chiếc xe lái về hướng trung tâm mậu dịch quốc tế.
Không còn Diệp Lan, không khí trong xe có phần trầm xuống, cũng có thể nguyên
nhân do điều hòa. Tóm lại để Niên Bách Ngạn ngồi phía sau, khiến cô cảm thấy
cực kỳ khó chịu, cảm thấy mỗi lỗ chân lông trên người đều đang mở hết cỡ, hít
thở vào người toàn luồng không khí giá lạnh.
Đến cả hơi thở của anh cũng lạnh toát.
Cô vô thức ngồi lệch hẳn sang bên. Tố Diệp vẫn chẳng hiểu vì sao anh đột ngột
xuất hiện ở sân bay. Niên Bách Ngạn không nói gì ngay, sau khi xe chạy anh tựa
người ra sau ghế, đưa tay tháo lỏng cà vạt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy anh không nói câu nào, bờ môi mím chặt lại, Tố Diệp luôn có một dự cảm
chẳng lành, suy nghĩ một lúc cô mới mở lời: “Anh biết hôm nay Diệp Lan về
nước?” Đây là cách giải thích duy nhất, nếu không sao lại trùng hợp đến vậy.
Niên Bách Ngạn không trả lời, gương mặt cương nghị từ đầu tới cuối không thấy
thay đổi thần thái.
Tố Diệp thấy mình tự làm khó mình, cũng chẳng thèm quan tâm tới anh nữa, cô
quay đầu nhìn những ngôi nhà lướt nhanh bên ngoài cửa xe, lồng ngực chẳng hiểu
sao lại thấy hồi hộp. Cô có một linh cảm, hình như… anh đến đây là vì cô.
“Tiền thưởng tháng này của em hết rồi.” Đột nhiên, Niên Bách Ngạn nãy giờ vẫn
im lặng bỗng lên tiếng, ngữ điệu điềm nhiên, nhưng đầy sát thương.
Đương nhiên, độ sát thương ấy là vì anh đã tàn nhẫn trừ tiền thưởng của Tố
Diệp, một người luôn yêu tiền như mạng sống!
Đúng như dự đoán, giây tiếp theo, Tố Diệp hét lên thất thanh như bị ai giẵm
vào chân: “Tại sao?”
Niên Bách Ngạn chầm chậm mở mắt ra, nói chuyện chậm rãi như đang tâm sự:
“Phòng tài chính sẽ có thông báo chính thức cho em.”
“Tôi phạm phải lỗi gì mà anh trừ tiền thưởng của tôi?” Tố Diệp ngồi thẳng dậy,
lạnh nhạt nói: “Niên Bách Ngạn! Anh ức hiếp người quá đáng rồi đấy!”
“Chưa được tôi cho phép, lần sau còn tự động nghỉ việc, tôi sẽ trừ toàn bộ
tiền lương của em.” Niên Bách Ngạn hơi cao giọng, đầu mày chau lại thành một
đường cong đầy uy nghiêm.
“Anh! Anh… Anh đúng là kẻ bóc lột, ăn thịt người không nhả xương!” Tố Diệp
thật sự phát điên rồi, đến mắng người cũng không lưu loát nữa.
Người tài xế vẫn đang tập trung tập trung lái xe phải phì cười.
“Cười cái gì mà cười! Lái xe của anh đi!” Tố Diệp bực bội xua tay.
Niên Bách Ngạn đưa tay ấn nút điều khiển. Màng cách âm từ từ trồi lên, ngăn
cách ghế lái phụ với ghế sau. Lúc này sắc mặt anh hoàn toàn lạnh lùng hẳn: “Em
tưởng mình có ba đầu sáu tay? Việc của mình còn chưa làm xong, đến sân bay làm
loạn cái gì?”
“Làm loạn?” Tố Diệp nghe thấy câu này thì hoàn toàn cáu lên: “Anh nhìn cho rõ
nhé, người tôi cứu là em gái của vợ anh. Không có tôi làm loạn, có thể cô ta
đã về chết thẳng cẳng từ lâu rồi.”
“Em tưởng cảnh sát toàn một lũ vô dụng sao? Trên đời này chỉ có một mình em là
chuyên gia đàm phán? Không dưng khoe khoang cái gì?” Lông mày Niên Bách Ngạn
càng lúc nhíu càng chặt, lời nói ra cũng trở thành lời răn dạy.
Không phải anh không nghe thấy tiếng súng đó, đúng vào lúc anh vừa tới sân
bay. Tiếng súng ấy vang vọng bên tai anh, ầm ầm như tiếng sấm. Cả người anh
trong khoảnh khắc cũng đờ ra như bị sét đánh, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong
đầu là Tố Diệp đã bị trúng đạn.
Lúc đó tâm trạng của anh như thế nào?
Căng thẳng, kinh hoàng, thậm chí là… hoảng sợ!
Nhưng lúc nhìn thấy cô uể oải xuất hiện trước mặt anh, bao suy nghĩ phức tạp
ấy đều tụ lại thành một cảm giác duy nhất: Một sự tức giận chưa bao giờ có!
Anh chỉ hận không thể mắng cho cô một trận ngay trước mặt Diệp Lan, thậm chí
là tát mạnh vào mặt cô một cái!
Đúng vậy, anh đang tức giận! Thậm chí ngay lúc này đây anh cũng muốn cảnh cáo
cô, nếu còn có lần sau anh sẽ lột da cô ra!
Tố Diệp nhìn anh không chớp mắt, sau khi nghe thấy câu này cô cũng đè nén sự
tức giận trong lòng, lạnh lùng lên tiếng: “Người ở sân bay lúc đó là em trai
tôi, là người thân nhất trên đời này. Cho dù tôi có chết, nó cũng không thể
xảy ra chuyện.” Nói xong, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giây phút cô quay đi, ánh mắt lấp lánh, Niên Bách Ngạn đã nhạy cảm nắm bắt
được. Nhìn cô ương bướng khụt khịt mũi, giận hờn không thèm nhìn anh nữa, lòng
anh cũng co thắt lại, có một thứ tình cảm dần dần lan tràn, dần dần quét sạch
mọi lý trí của anh. Chỉ có điều anh không hề hay biết, tên của thứ cảm xúc đó
gọi là xót xa.
“Được rồi, không có lần sau.” Giọng nói của anh cũng nhẹ nhàng hơn.
Tai của Tố Diệp vô cùng nhạy bén, cô ra sức chớp chớp mắt, ép những đau thương
vào lòng, khi quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt đã ngập tràn kỳ vọng: “Nói vậy
tiền thưởng tôi…”
“Trừ tháng này, nếu không em sẽ không khắc vào đầu.” Ánh mắt của Niên Bách
Ngạn lại trở nên hà khắc.
Tố Diệp nhăn mặt, người đàn ông này sao mà cố chấp thế không biết! Cô đang
định nổi nóng, bỗng thấy anh hờ hững đáp lại một câu: “Tiền lễ phục tối nay em
có thể tính vào tiền của tôi.”
“Ha!” Cô phì cười, chế giễu: “Anh làm vậy là đánh một cái rồi lại thưởng một
quả táo ngọt phải không?”
“Thế em có cần hay không?” Tâm trạng của Niên Bách Ngạn dường như tốt hơn một
chút.
“Cần chứ, sao lại không!” Không còn tiền thưởng không sao cả, cùng lắm tối nay
mua thêm vài bộ váy để trút giận, quét sạch hết thẻ của anh ta, cho anh ta tức
chết!