Lịch dạy của Tố Diệp được sắp xếp rất cụ thể, nhóm người mục tiêu cũng được
phân ra rất chi tiết. Các nhân viên mới vừa vào làm việc, các nhân viên kỳ cựu
có thâm niên công tác hai năm trở lên, tổ trưởng, lãnh đạo cấp trung, lãnh đạo
cấp cao. Những người hôm nay cô dạy là nhóm nhân viên kỳ cựu.
Ưu điểm của nhóm người này là tinh tường nghiệp vụ, kinh nghiệm phong phú, có
một nguồn tài nguyên cố định: ví dụ như các quan hệ, các khách hàng…; thành
thạo văn hóa công ty. Nhưng khuyết điểm và cũng là khuyết điểm chí mạng là xử
lý công việc gọn gàng nên không có lợi không chăm chỉ, hay cậy ma cũ bắt nạt
ma mới…
Vì thế, với tư cách là một người hướng dẫn tâm lý, đầu tiên Tố Diệp phải hiểu
được tình trạng cơ bản của họ. Việc này không khó, chỉ cần tổ chức ngay một số
trò chơi tâm lý đơn giản. Nhưng có lẽ những nhân viên cũ này cũng nghe nói về
chuyện của Lương Hiên, nên giao tiếp với cô luôn khép nép kính cẩn, việc trao
đổi càng dễ dàng hơn.
Chưa đầy hai mươi phút, cô và các nhân viên đã quây thành một nhóm. Đương
nhiên, khoảng thời gian này không đề cập đến những vấn đề quá chuyên ngành. Cô
không hề ra vẻ một nhà tư vấn tâm lý chuyên nghiệp để nói chuyện với họ. Khả
năng tiếp nhận lĩnh vực tâm lý này ở các thành phố phía Bắc Trung Quốc có sự
chênh lệch, không như Thượng Hải, Hồng Kông, ở Bắc Kinh, khuyên một người tới
gặp bác sỹ tâm lý đồng nghĩa với việc nói người đó thần kinh có vấn đề.
Đầu tiên Tố Diệp cố gắng để họ thoải mái, thả lỏng, chủ yếu là trò chuyện.
Chính vì làm vậy, khi Niên Bách Ngạn im lìm đi vào hội trường lớn, đã nhìn
thấy một cảnh tượng thế này: Tố Diệp, một nhà tư vấn tâm lý chuyên nghiệp, lại
đang khoanh chân ngồi trên bàn hội nghị. Các nhân viên khác cũng ai ngồi chỗ
người nấy, nói cười vui vẻ, quây thành một vòng. Bên cạnh bàn hội nghị vốn dĩ
đặt một hàng ghế gọn gàng ngay ngắn, giờ bị xếp thành một đống lộn xộn. Lúc
anh bước vào suýt nữa đến chỗ ngồi cũng không có.
Niên Bách Ngạn nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn theo dõi tiếp.
Có lẽ đám người ấy nói chuyện quá hào hứng, chẳng ai để ý thấy có Niên Bách
Ngạn, tiếng cười đã át đi tất cả. Chỉ có Tố Diệp, vào một lúc vô tình quay đầu
lại đã nhìn thấy bóng anh.
Anh ngồi ở phía xa đó, những đường nét giữa trán và sống mũi trông vẫn nghiêm
khắc như mọi ngày.
Cô không chủ động bước lên, cũng chẳng chào hỏi, lại quay về tập trung chú ý
vào những tiếng cười nói rôm rả. Niên Bách Ngạn quan sát khoảng năm, sáu phút
thì rời đi, không làm kinh động bất kỳ ai, cũng không một tiếng động như khi
anh bước vào.
Buổi bồi dưỡng kéo dài tới tận mười hai giờ mới kết thúc. Các nhân viên túm
tụm quanh Tố Diệp cùng đến nhà ăn, mọi người bắt đầu lôi hết mọi chuyện ra kể.
Cái gọi là nhà ăn nhân viên thực tế là quầy ăn tự phục vụ, được phân chia ngăn
nắp thành từng khu, khu hải sản, khu cơm Tàu, khu cơm Tây, khu đồ Hàn, đồ
Nhật, khu ẩm thực Đông Nam Á, khu hoa quả và điểm tâm sau bữa ăn. Diện tích
lớn đến khó tin, bước vào trong lại không có một tiếng ồn ào.
Vì Tố Diệp chỉ mới tới “thăm dò địa bàn”, thế nên cô chưa kịp tới phòng hành
chính theo quy trình, từ thẻ nhân viên đến đồ dùng làm việc, đều chưa có một
thứ gì, nên không thể dùng cơm ở nhà ăn này. Nhưng các nhân viên rất nhiệt
tình, đồng ý ngay để cô quẹt thẻ của họ. Chưa đầy hai phút, trước mặt cô đã
bày biện đủ loại món ăn.
Lúc này, các nhân viên khác ăn xong cũng lục tục ra về, chỉ có nhóm của họ ở
bên này là vui vẻ một chút.
Trong tay Tố Diệp cầm một con tôm hùm, đang chuẩn bị kể cho họ nghe một vụ án
tâm lý thú vị, nhưng lại phát hiện bầu không khí đang rất sôi nổi bỗng chốc im
bặt, nét mặt các nhân viên cũng có chút gượng gạo. Vốn dĩ ai ai cũng đang mỉm
cười, tràn trề nhiệt tình đợi cô kể những chuyện hay ho, không ngờ họ nhanh
chóng thu lại nụ cười vui vẻ, thậm chí người đã bắt đầu bưng đĩa cơm, ngồi lùi
lại cách cô “mười vạn tám ngàn dặm”.
Động tác này như bệnh truyền nhiễm, chẳng mấy chốc bắt đầu có người thứ hai,
người thứ ba giải tán…
Tố Diệp ngỡ ngàng, có cần làm vậy không? Cô chỉ cầm một con tôm hùm thôi mà?
Nhưng cô cũng nhanh chóng hiểu ra, nguyên nhân không nằm ở con tôm trên tay
cô. Thứ khiến các nhân viên nhượng bộ lui binh là người đàn ông vừa bước vào
nhà ăn. Anh đang lựa chọn vài món ăn Trung Quốc đơn giản, cái dáng người cao
to, nhanh nhẹn muốn không chú ý cũng khó.
“Bác sỹ Tố! Cô có nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ-mi màu cà phê nhạt đang
đứng ở khu đồ Tàu đó không?” Một nhân viên nữ đang chuẩn bị bỏ chạy, chạm nhẹ
vào cánh tay Tố Diệp, hạ thấp giọng, thì thầm báo cáo: “Nể tình bằng hữu tôi
nhắc nhở cô, ở tập đoàn Tinh Thạch cô có thể đắc tội với bất cứ ai, nhưng
tuyệt đối không được động chạm tới anh ấy. Anh ấy là tổng giám đốc của Tinh
Thạch, một tay che trời. Nhưng mà quái lạ, sao hôm nay anh ấy lại tới nhà ăn
của nhân viên dùng bữa?”
Tố Diệp nhìn theo bóng hình đó, mím môi: “Đáng sợ vậy sao? Nghe nói anh ta
cũng là một đồ bị thịt khá được, đám con gái đáng ra phải chạy theo anh ta như
vịt mới đúng chứ?”
Nhân viên nữ đưa hai tay lên xoa xoa cánh tay, không biết vì cảm thấy lạnh hay
vì mấy câu nói của Tố Diệp, vội vàng đáp: “Đúng vậy! Nếu anh ấy chỉ là một
người không liên quan, thì không biết bao ánh mắt của các cô gái đã đổ xô vào
rồi, nhưng mà…” Cô ta chuyển hướng đột ngột: “Vị tổng giám đốc này của chúng
tôi trông bề ngoài có vẻ nhẹ nhàng, hiền hòa, thực tế là từ trên xuống dưới
trong công ty, dù chỉ là một động tĩnh nhỏ thôi anh ấy cũng nắm rõ trong lòng
bàn tay. Thủ đoạn làm việc đen tối, thâm độc. Có bao nhiêu nhân viên lão thành
của Tinh Thạch đều chết trong tay anh ấy. Nghe nói khi anh ấy vừa được chủ
tịch đề bạt làm tổng giám đốc, đến khu vực Trung Quốc để mở rộng thị trường đá
quý, trong hội đồng quản trị có người không phục, ở trước mặt phản đối lại anh
ấy vài câu, cô đoán kết quả thế nào?”
Tố Diệp chớp chớp mắt nhìn cô nhân viên.
Gương mặt nữ đồng nghiệp gần như biến dạng: “Ngày hôm sau, người đổng sự đó đã
chủ động nộp đơn từ chức, đương nhiên cổ phần một phần cũng không được mang
đi.”
“Hả?”
“Đáng sợ đúng không! Ai mà biết được trong một khoảng thời gian ngắn rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì. Từ ngày hôm đó, cả hội đồng quản trị liền bắt đầu thay
đổi cơ cấu toàn diện, đổi hết thành các nhân viên trẻ nòng cốt.” Nữ đồng
nghiệp đưa tay vỗ vỗ vai cô, chân thành nói: “Phải giải quyết tận gốc mà. Cộng
thêm việc anh ấy là một cấp trên cực kỳ hà khắc với nhân viên, còn ai dám
khinh suất trước mặt anh ấy chứ? Trời ơi, tổng giám đốc Niên qua đây rồi. Tôi…
Tôi rút trước đây. Bác sỹ Tố tự lo cho mình nhé.” Dứt lời, cô gái ấy cầm đĩa
thức ăn, lủi nhanh ra xa Tố Diệp như một con thỏ, quay về với nhóm các nhân
viên ngồi ở phía xa.
Tố Diệp quay đầu lại nhìn. Quả nhiên Niên Bách Ngạn đã bưng đĩa cơm đi tới
phía cô. Anh gần như nhắm mắt làm ngơ với hành động lần lượt bỏ chạy thục mạng
của các nhân viên khác. Cô thầm thở dài trong lòng, cúi đầu, lại tiếp tục ăn
con tôm trong tay.
Chẳng mấy chốc, một chiếc đĩa được đặt trước mặt cô, liền sau đó một người đàn
ông cũng ngồi xuống. Một không gian rộng lớn trong phút chốc như chật hẹp hẳn.
Tố Diệp không cần ngẩng lên cũng có thể ngửi thấy mùi gỗ mộc nhàn nhạt tỏa từ
người anh.
“Đã quen với công việc mới chưa?” Niên Bách Ngạn lên tiếng trước, giọng nói hờ
hững, giống như quan tâm lại giống như hỏi cho có lệ.
“Cũng tạm.” Tố Diệp lười biếng đáp lại, chỉ mải bóc tôm hùm.
Nhưng cánh tay lớn của người đàn ông lập tức với tới, giật lấy con tôm trong
tay cô, cực kỳ tự nhiên và chậm rãi bóc ra chiếc vỏ tôm cứng cáp: “Buổi chiều
tới phòng hành chính báo danh đã.” Nói xong câu này, anh cũng tiện tay bỏ con
tôm đã bóc vỏ vào đĩa của cô: “Báo danh sớm một chút thì không cần ăn chùa của
các nhân viên.”
“Anh nói ai ăn chùa hả?” Câu nói này khiến Tố Diệp không vui, âm điệu bất giác
cao vút. Nhưng rồi cô nhạy cảm phát hiện ra các nhân viên ngồi đằng xa kia đều
đang lén lút nhìn về phía này, sau khi thấy cảnh ấy ai nấy cũng thì thầm to
nhỏ. Đương nhiên, cảnh đó cũng bao gồm việc tổng giám đốc Niên đáng kính nhất,
nghiêm khắc nhất đã bóc tôm cho cô.
Niên Bách Ngạn chẳng để tâm tới ánh mắt của những người xung quanh, anh với
lấy khăn ăn lau tay: “Tiền lương của em cao hơn bọn họ. Bữa cơm này họ mời em
danh không chính ngôn không thuận.”
“Không phải chuyện gì cũng phải danh chính ngôn thuận đâu, tổng giám đốc
Niên.” Tố Diệp ăn tôm không hề khách khí, nhai thịt tôm tóp tép trong miệng:
“Các nhân viên của anh đều quý tôi. Đây chính là sự hấp dẫn của riêng tôi. Bữa
cơm này tuy danh không chính ngôn không thuận nhưng cũng còn tốt hơn uy quyền
của người nào đó làm cho bọn họ lủi đi mất.”
Niên Bách Ngạn nghe ra ý giễu cợt của cô, bờ môi mỏng khẽ cong lên. Anh cũng
không nói gì thêm, cầm lấy bộ đồ ăn bắt đầu dùng bữa một cách từ tốn. Tố Diệp
liếc nhìn đĩa thức ăn của anh, chỉ có ba món. Các món mặn rất ít, chủ yếu là
những món thanh đạm, nhưng vẫn có món gan ngỗng cô thích ăn nhất. Rồi cô lại
nhìn xuống đĩa của mình, chất đầy đồ ăn chỉ mỗi món gan ngỗng là không có.
Món gan ngỗng đó trông bề ngoài thì cháy nhưng bên trong thì mềm, rõ ràng là
anh đặc biệt tới khu đồ Tây để gọi. Cô cắn dĩa, rồi lại ngóng cổ nhìn về phía
khu đồ Tây, quả nhiên là có món gan ngỗng, nhưng… cô không có thẻ nhân viên.
Phải cố ăn món hải sản không chút mùi vị, nhưng mắt cô lại không kiềm chế
được, chốc chốc lại liếc nhìn món gan ngỗng ấy, trong bụng bất giác thầm oán
trách đám nhân viên đó. Đã gọi cho cô nhiều món ngon như vậy rồi, sao lại
thiếu đúng món gan ngỗng chứ?
“Thức ăn không hợp khẩu vị sao?” Niên Bách Ngạn hờ hững hỏi một câu.
“Hợp khẩu vị lắm.” Cô cố gắng cắn đầu lưỡi, rồi thầm hít sâu một hơi, không
được ăn, ngửi tý mùi chắc cũng được.
Chỉ có điều, món hải sản vốn cũng là khoái khẩu của cô sao hôm nay ăn như nhai
sáp nến. Không thể trách cô được, đứng trước gan ngỗng, sức chống cự của cô
bằng không.
Niên Bách Ngạn thản nhiên nhìn cô, mím môi nhịn cười, nhìn ánh mắt đáng thương
của cô lại thấy không nỡ, anh hắng giọng, sau đó đặt thẳng miếng gan ngỗng vào
đĩa của cô: “Hải sản lạnh, con gái ăn ít thôi, gan ngỗng ngon lắm, có thể nếm
thử.”
Hai mắt Tố Diệp sáng rực, đúng là ở hiền gặp lành, được như ý nguyện. Nhưng cô
lại cố tình ra vẻ coi thường: “Thật sao? Gan ngỗng à, thật ra bình thường tôi
không thích ăn lắm đâu.” Nói xong câu này cô lại sợ anh lấy lại miếng gan
ngỗng, vội bổ sung thêm: “Nhưng mà con người luôn phải thích ứng với hoàn cảnh
mới, thử một chút cũng được.”
Vừa dứt lời, nửa già miếng gan ngỗng đã chui tọt vào miệng.
Đúng là ngon thật!
Gan ngỗng vừa thơm vừa mềm mà không ngấy, lửa vừa đủ để trong khoảnh khắc có
thể kích thích vị giác. Ăn miếng gan ngỗng này, Tố Diệp bất giác nhớ tới một
câu nói: Ngon đến mức chết cũng không hay biết.
Không ngờ Niên Bách Ngạn không hề nói khoác, món gan ngỗng ở đây thật sự là
tuyệt đỉnh.
“Buổi chiều báo danh xong tới phòng làm việc của tôi.” Từ đầu tới cuối Niên
Bách Ngạn vẫn ăn uống rất lịch sự, chẳng để ý tới dáng vẻ ăn ngấu ăn nghiến
như hổ đói của cô.
“Ồ.” Tố Diệp chỉ mải ăn gan ngỗng, cũng chẳng hỏi kỹ là chuyện gì.
Một miếng gan ngỗng có thể to bằng chừng nào? Mới ăn được hai ba miếng đã sắp
hết. Tố Diệp cắn răng thầm oán trách, cái gã Niên Bách Ngạn này sao không lấy
thêm vài miếng chứ?
“Mùi vị thế nào?”
Tố Diệp nhẹ nhàng liếm môi: “Cũng tạm được.”
“Đĩa của em đa phần đều là hải sản, đi lấy thêm mấy món khác mà ăn.” Niên Bách
Ngạn đặt chiếc thẻ ra trước mặt cô.
“Vậy… tôi không khách sáo đâu.” Tố Diệp là loại người gì chứ, trước giờ có lợi
là phải chiếm chắc. Cô cầm ngay lấy thẻ nhân viên, phi như bay về phía khu đồ
Tây, trong đầu chỉ ngập tràn mùi hương của món gan ngỗng.
Niên Bách Ngạn nhìn theo bóng cô, nhìn mãi nhìn mãi vô thức khẽ cười, quả thật
vẫn còn là một đứa trẻ.
Tin tức tổng giám đốc Niên và cố vấn tâm lý mới cùng dùng bữa trong nhà ăn
nhân viên truyền đi nhanh như gió. Chỉ trong vòng một buổi trưa đã bị thêu
dệt, miêu tả sống động như thật. Theo lời kể, một tổng giám đốc Niên trước nay
luôn nghiêm khắc của họ đã phá lệ bóc tôm cho cô gái ấy. Không chỉ có vậy, còn
dùng bộ đồ ăn của mình gắp gan ngỗng cho cô. Nét mặt của tổng giám đốc Niên
không còn nghiêm nghị nữa, mà ngập tràn sự cưng chiều…
Đương nhiên, người trong cuộc là Tố Diệp không hề hay biết câu chuyện đã bùng
nổ trong chớp mắt, cô chỉ cảm thấy trên đường đến phòng hành chính, ánh mắt
các nhân viên nhìn mình đều rất kỳ lạ.
Đưa cô đi báo danh là nữ trợ lý của Niên Bách Ngạn, Hứa Đồng, một cô gái tháo
vát năng nổ. Đến cả bộ quần áo công sở trên người cô ấy cũng không chút cẩu
thả, rất có phong thái của một người được chính tay Niên Bách Ngạn đào tạo. Dĩ
nhiên, cô ấy không hề nghiêm túc, lúc nói chuyện với Tố Diệp nụ cười luôn nở
trên môi, thái độ rất đúng mực.
“Đây là trưởng phòng nhân sự, cô ấy sẽ giới thiệu với cô tình hình từ trên
xuống dưới trong công ty.” Sau khi làm xong thủ tục, Hứa Đồng nhìn Tố Diệp
nói.
“Cảm ơn!”
“Bác sỹ Tố khách khí rồi, đây là trách nhiệm của tôi.” Hứa Đồng cũng nói
chuyện rất ngắn gọn mà đanh thép.
“Nhân tiện cũng nhắc nhở bác sỹ Tố, tổng giám đốc Niên đang đợi cô trong văn
phòng.”
“Được!”
Hứa Đồng rời đi trước. Tố Diệp được nhân viên phòng hành chính dẫn về phòng
làm việc riêng của mình. Diện tích căn phòng vừa đủ, không quá to, không quá
nhỏ, màu sắc ấm áp, đồ dùng văn phòng không thiếu thứ nào.
Đợi sau khi sắp xếp xong các đồ dùng văn phòng, cô mới tới phòng làm việc của
tổng giám đốc.
Sau khi thấy cô bước vào, Niên Bách Ngạn đặt tập tài liệu trong tay xuống, ra
hiệu cho cô ngồi xuống trước. Sau đó, người thư ký bưng hai tách cà phê vào,
lúc sắp đi ra lại lặng lẽ đánh giá Tố Diệp một lượt. Tố Diệp để ý hành động
đó, chỉ cảm thấy có phần kỳ lạ, nhưng cũng nói gì thêm.
“Ngày mai là thứ sáu, cũng là ngày thứ hai em tới làm việc. Buổi tối công ty
sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng nhân viên mới dành cho em, trên tầng 80.” Niên
Bách Ngạn nói.
“Long trọng vậy!”
“Em gánh vác nhiệm vụ nặng nề, thế nên tặng một “quả táo ngọt” trước.”
Tố Diệp không đồng tình: “Trông bề ngoài làm nhân viên của anh rất sung sướng,
thật ra họ đều sợ anh.”
Niên Bách Ngạn uống một ngụm cà phê, khẽ đáp: “Đừng quên, nhân viên của tôi
cũng là nhân viên của em.”
“Vậy sao? Tổng giám đốc Niên một tay che trời từ khi nào cũng chịu nhường
quyền lực cho người khác vậy?” Nụ cười của Tố Diệp đậm thêm, nhưng trong từng
câu chữ ngập tràn sự mỉa mai.
“Em là một thành viên của nhà họ Diệp.” Anh đang trần thuật một sự thật.
Tố Diệp đứng dậy, thái độ trở nên lạnh nhạt: “Nếu anh muốn thuyết phục tôi hòa
thuận với nhà họ Diệp, thì anh đừng phí sức nữa.”
“Em ngồi xuống.” Thái độ của Niên Bách Ngạn luôn rất điềm đạm.
Cô nhìn anh hồi lâu mới làm theo.
“Gọi em tới đây ngoài việc thông báo buổi chúc mừng ra, còn muốn nhắc nhở em.”
Ngữ khí của Niên Bách Ngạn nghiêm lại: “Tôi hy vọng em có thể đi làm đúng giờ
như các nhân viên khác.”
“Nói bóng gió là anh muốn tôi đừng có tới muộn và về sớm chứ gì.” Tố Diệp dựa
vào sôpha, chầm chậm đáp: “Tổng giám đốc Niên! Tôi không có thói quen dậy sớm
đâu.”
“Ở Liêm Chúng và trường đại học em vẫn rất tích cực.” Niên Bách Ngạn nhìn ra
sự ngang bướng của cô.
“Việc đó lại khác. Nơi tôi ở bây giờ nằm sát cạnh Liêm Chúng, dù có đi bộ qua
cũng chẳng lo tới muộn. Chủ nhật tôi lại ở trường học, ngày hôm sau đương
nhiên tinh thần sẽ thoải mái để đi giảng bài. Tinh Thạch thì sao? Nằm ở khu
CBD? Đâu phải anh không biết chỗ này tắc đường đến mức nào.”
“Không có lần sau, nếu không, trừ hết tiền thưởng.” Niên Bách Ngạn chẳng nể
tình riêng.
“Anh…”
“Còn nữa, đừng có quây thành một nhóm với các nhân viên, như vậy sẽ làm yếu đi
tính chất cố vấn của em.”
Tố Diệp nghe xong thấy vô cùng khó chịu, không chịu nổi phải phản bác: “Tôi
muốn dạy tiết bồi dưỡng thế nào là việc của tôi. Anh Niên! Anh quản cũng rộng
quá rồi đấy.”
“Đi riêng em có thể gọi tôi là anh rể, nhưng ở công ty, xưng hô “anh Niên” này
phải đổi thành “tổng giám đốc Niên”!” Niên Bách Ngạn khắt khe đến cực điểm.
“Vậy được, tổng giám đốc Niên! Tôi có kế hoạch cố vấn của mình, anh không có
quyền can dự.”
“Lần sau đừng để tôi nhìn thấy phòng hội nghị lộn xộn bừa bãi nữa, nếu không
vẫn quy định cũ, tiền lương giảm một nửa, tiền thưởng trừ hết.”
Tố Diệp đứng phắt dậy, lạnh nhạt hét lên: “Vứt quách cái tiền lương với tiền
thưởng của anh đi, cô đây không làm nữa!” Nói xong cô quay người định đi.
“Trừ phi giáo sư Đinh thật sự không màng tới số tiền còn lại.” Đằng sau, giọng
nói nhẹ nhàng như nước của Niên Bách Ngạn từ từ vang lên.
Những lời này như một quả bom phút chốc bùng nổ thành một cái hố trước mặt cô,
cô không vượt qua được, đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm người đàn
ông phía sau bàn làm việc.
Niên Bách Ngạn khẽ cười, nói tiếp: “Nếu không, em không có tư cách đứng đây
đòi nghỉ việc với tôi.”
“Niên Bách Ngạn! Anh nên đi khám bác sỹ tâm lý rồi đấy.” Tố Diệp chỉ hận không
thể xông lên xé nát nụ cười của đó của anh ta ra.
Nghe xong, anh lại nhún vai: “Em là cố vấn tâm lý của Tinh Thạch, phục vụ cho
tôi cũng là lẽ dĩ nhiên.”
Cục tức trước còn chưa nuốt hết, cục tức sau đã trào lên, nhưng rồi cũng bị Tố
Diệp kiềm chế. Cô không được nổi giận, càng không thể mất đi lý trí. Cho đến
khi ngọn lửa đó bị cô dập thành một đốm lửa nhỏ, cô mới lạnh lùng lên tiếng:
“Anh đã nghe câu thà làm phật lòng người quân tử cũng đừng đắc tội với kẻ tiểu
nhân chưa? Nói thật với anh, tôi chính là kẻ tiểu nhân đó đấy, thế nên sau này
anh sẽ “dễ chịu” lắm.”
Niên Bách Ngạn nhướn mày, giơ tay nhìn đồng hồ: “Vậy thì tiểu nhân à, em có
thể quay về làm việc rồi.”
“Thần kinh!” Cô quay người đi ra cửa.
“Còn nữa.” Thanh âm lãnh đạm của Niên Bách Ngạn lại một lần nữa vang lên: “Lần
sau mắng người đừng để tôi nghe thấy, đây là lời khuyên chân thành của người
nhà dành cho em.”
“Ma mới làm người nhà của anh!” Tố Diệp bực bội đáp lại, đi thẳng ra khỏi văn
phòng, không quay đầu lại.
Niên Bách Ngạn bật cười, không hề tức giận.
Đêm xuống, tập đoàn Tinh Thạch đèn đuốc vẫn sáng trưng. Có rất nhiều người ở
lại tăng ca, chỉ có điều, mọi người đều biết người về muộn nhất luôn là tổng
giám đốc Niên.
Cửa phòng tổng giám đốc vang lên hai tiếng khẽ khàng, người đẩy cửa bước vào
là Diệp Hạc Phong.
Niên Bách Ngạn dừng bút, đứng dậy: “Chủ tịch!”
Diệp Hạc Phong gật đầu, tự đi tới phòng khách ngồi xuống. Sắc mặt ông có phần
cô đơn, còn có chút mỏi mệt, vẫy vẫy tay hướng về phía Niên Bách Ngạn: “Bách
Ngạn! Con cũng ngồi xuống đi, nói chuyện với bố một lát.”
Niên Bách Ngạn ngồi xuống, rửa sạch ấm trà, pha bình trà mới một cách thuần
thục: “Chắc bố muốn nói với con về chuyện của Tố Diệp.” Anh không chủ động
hỏi, vì biết rõ sớm muộn cũng có người tới kể chuyện này. Anh vốn tưởng người
đó sẽ là Diệp Ngọc, chưa từng nghĩ là Diệp Hạc Phong lại đích thân tới.
“Con là một đứa trẻ thông minh.” Diệp Hạc Phong đợi anh pha xong tách trà mới
khẽ ngửi hương trà thơm ngát, trong đôi mắt đục ngầu toát lên một vẻ uể oải
trước nay chưa từng có: “Nghe nói Diệp Diệp quay về công ty làm việc rồi, đây
đều là công lao của con cả.”
“Nếu sớm biết cô ấy là người nhà họ Diệp, có lẽ sẽ còn sớm hơn nữa.” Niên Bách
Ngạn rót một chén trà mời Diệp Hạc Phong, nhẹ nhàng đáp.
Diệp Hạc Phong đón lấy nhưng lại khẽ để sang một bên, đưa tay ra xiết chặt tay
của Niên Bách Ngạn, chân thành nói: “Thế nên, Bách Ngạn à! Con phải giúp bố
chăm sóc con bé ấy thật tốt. Ngoài con ra, bố không thể tin tưởng bất kỳ ai.”