Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau – Chương 706: Quyển 14 Chương 706: Bất Hòa Về Lợi Ích – Botruyen

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau - Chương 706: Quyển 14 Chương 706: Bất Hòa Về Lợi Ích

Quyền lực của tổ chức Samele được phân chia nghiêm ngặt. Hơn nữa điều kiện của
người được lựa chọn cũng cực kỳ ngặt nghèo. Không có một bối cảnh gia đình
hùng hậu thì tuyệt đối không thể trở thành một trong những người nắm quyền
lực. Vì đây vốn dĩ là một trò chơi quyền lực. Chúng sẽ dùng quyền lực trong
tay để kiếm chác một thị trường lợi nhuận lớn hơn, sau đó sẽ dùng công ty
trong sạch ngoài mặt của mình để rửa tiền mà thần không biết, quỷ không hay.

Từ trước tới nay, tổ chức Samele chưa từng xảy ra chuyện, cho tới khi những
người nắm quyền phải đối mặt với một lần thay đổi lớn. Mỗi một lần lựa chọn là
một lần bùng nổ tiền bạc và các mối quan hệ. Năm đó, có bốn người trở thành
người mới thay thế những người nắm quyền cũ. Họ lần lượt là Nguyễn Kinh Quốc,
Niên Quý, Quản Yên và Vincent.

Bốn người này, ngoại trừ Quản Yên ra thì ba người còn lại đều có lai lịch
không tầm thường. Nguyễn Thị mà Nguyễn Kinh Quốc nắm giữ cùng với tập đoàn
Niên Thị của Niên Quý là ngang tài ngang sức, tài lực tương đương. Còn khả
năng kinh tế của Vincent thì cao hơn một bậc. Hắn nằm trong tốp những nhà phân
phối sản phẩm đầu tiên, quản lý một nền tảng kinh doanh lớn nhất thế giới.
Vincent đại diện cho thiên sứ dục vọng, Samle. Niên Quý đại diện cho thiên sứ
hủy diệt, Sariel. Quản Yên là người khôn khéo, tinh ranh, có chỗ dựa từ tầng
lớp quý tộc tới vương thất, rất nhiều người đàn ông phải quỳ sụp gấu váy của
bà ta. Bà ta đại diện cho Chessia đầy mê hoặc. Nguyễn Kinh Quốc là người đa
mưu túc trí, có tài ăn nói, chính là Abraham có thể khiến người chết cũng nói
chuyện.

Bốn người này, ngoại trừ Vincent là người nước ngoài ra, còn lại đều mang quốc
tịch Trung Quốc, mặc dù bọn họ đều định cư lâu dài ở nước ngoài. Nguyên nhân
rất đơn giản, vì Trung Quốc có một thị trường giao dịch khổng lồ, tổ chức
Samele cần phải kết nạp những người quản lý hiểu về Trung Quốc.

Tất cả những sự trao đổi quyền lực gần như đều tiến hành rất thuận lợi. Điều
này không có gì đáng nói, vì lần nào quyền lực cũng được thay thế một cách
thuận buồm xuôi gió. Cho tới khi, những người nắm quyền tiền nhiệm vẫn còn
sống của Samele lần lượt mất tích một cách ly kỳ. Từ trên xuống dưới trong tổ
chức rơi vào khủng hoảng. Nhưng điều càng khiến người ta khiếp sợ là cả những
người nắm quyền đương nhiệm cũng lần lượt bị hại. Chỉ còn lại Chessia, Samle,
Sariel và Abraham.

Những người lớn tuổi đức cao vọng trọng không còn nữa, giờ cả năm người quyền
lực cũng mất, chỉ còn lại những người mới lên nắm quyền. Trong cục diện hỗn
loạn này, bốn người đó đã phân chia lại phạm vi quyền lực, thậm chí thay đổi
cả quy tắc trò chơi, hủy bỏ quy định hai năm chọn người mới một lần. Tất cả
mọi thứ đều được sắp xếp lại từ đầu.

Có người nghi ngờ bốn người họ liên kết lại, giết hại những người nắm quyền
đời trước, mục đích chính là nắm giữ lợi ích của Samele, chia thêm một phần
lợi nhuận, dẫu sao thì đứng trước lợi ích con người đều hiểm ác. Có người lại
hoài nghi do Samle làm vì ông ta buôn bán ma túy lớn nhất. Trên đời chẳng ai
chê mình nhiều tiền. Ông ta càng làm ăn lớn thì lại càng khao khát có được
nhiều thứ hơn. Cộng thêm việc ông ta có khả năng kinh tế hùng mạnh, đám đàn em
phía dưới đều xuất thân từ lính đánh thuê, thế nên thừa sức để lặng lẽ diệt
vài người. Có người nghi đó là việc làm của Abraham, vì trước nay ông ta vẫn
bất hòa với những người nắm quyền khác, đã từng phát ngôn sẽ diệt sạch bọn họ.
Còn có người chĩa mũi nhọn vào Chessia. Đừng tưởng Chessia chỉ là đàn bà,
nhưng bà ta lại là người đàn bà có dã tâm cực lớn. Vì lợi ích, bà ta có thể
không từ thủ đoạn. Trước khi được chọn lên nắm quyền, bà ta đã gánh chục mạng
người. Đó là một gia đình mười người, đứa bé nhỏ tuổi nhất thiệt mạng trong
tay bà ta còn chưa đầy một tuổi. Bà ta giết người còn không chớp mắt. Người ta
càng nghi ngờ Sariel. Ai cũng biết, trước nay Sariel giết người chưa bao giờ
phải động tay vào. Ông ta trầm mặc, vững vàng, bình thường rất ít nói chuyện,
nhưng lại có thể giết người trong vô hình. Vì sao ư? Vì sở trường của ông ta
là thôi miên sâu, cũng rất ưa thích việc nghiên cứu thôi miên sâu. Ông ta sẽ
lợi dụng thôi miên để giết người, mà những người ông ta muốn tiêu diệt về cơ
bản đều chết vì tự sát.

Dù nói thế nào đi nữa thì bốn người này cũng kiểm soát Samele. Bọn chúng phát
triển phạm vi quyền lực của Samele ra càng ngày càng lớn. Cả vùng tam giác
vàng đều trở thành mầm họa còn bọn chúng thì giẫm lên đau khổ, lên máu và nước
mắt của người khác để vui sướng, để tận hướng cuộc sống xa hoa.

Trong bốn người, nợ máu trong tay Chessia và Abraham là nhiều nhất. Còn Samle
sở dĩ khiến người ta nghe tên đã sợ khiếp vía là vì sự nham hiểm giữa vẻ ngoài
và thực chất của hắn. Sariel thì lại là một người khiến người khác rùng mình
vì ông ta có thể giết người vô hình.

Chessia và Nguyễn Kinh Quốc không thích việc tuân thủ phạm vi phân chia quyền
lực. Có lúc chúng thích tới địa bàn của Samle và Sariel để cướp việc làm ăn.
Vì thế, giữa họ nảy sinh không ít mâu thuẫn. Đám người dưới cũng chia rẽ rất
nhiều. Trong tình trạng khó quản lý như vậy, tranh chấp nội bộ cũng sẽ xảy ra.

Mà lúc ấy cảnh sát chống ma túy Trung Quốc đã bắt đầu để ý tới chúng. Rất
nhiều con đường vận chuyển ma túy đã bị cảnh sát cắt đứt. Để có thể bảo đảm
tốt hơn cho lợi ích của mình, Samle và Sariel liên kết lại. Một người phụ
trách tiêu thụ bên ngoài, một người lo giải quyết khâu vận chuyển hàng.

Samle tập trung vào những nơi yên ắng tại vùng biên giới, dùng đủ mọi cách để
làm nhiễu loạn tai mắt của cảnh sát, thậm chí còn tàn nhẫn giết hại những gián
điệp do cảnh sát luồn vào. Còn Sariel thì nghĩ ra cách dùng trẻ con để chuyển
hàng. Nguồn của trẻ con rất nhiều, có đứa lang thang, có đứa bị bỏ rơi, có đứa
bị bắt cóc trực tiếp. Độ tuổi của bọn trẻ đều không lớn, không được quá tám
tuổi vì trẻ con tám tuổi cũng đã bắt đầu có nhiều suy nghĩ, chúng sẽ nghĩ đủ
cách để chạy trốn.

Sariel không bao giờ lo lắng về việc lũ trẻ sẽ tiết lộ bí mật. Nguyên nhân là
vì ông ta đã nắm giữ được tư duy của chúng.

Cứ như vậy, từng đám trẻ lần lượt bị hại, trở thành phương tiện vận chuyển ma
túy. Có đứa bị trong người có quá nhiều ma túy, không cẩn thận bị vỡ thì cả
tính mạng cũng không còn.

Còn những kẻ đầu sỏ như Samle và Sariel thì vẫn thản nhiên thu về một lượng
của cải khổng lồ. Chúng buôn ma túy, giết người. Chúng hối lộ các doanh nhân
đầu ngành thậm chí là chính khách ở các quốc gia. Không tội ác nào chúng không
làm. Nhưng khi đối mặt với xã hội, chúng lại mang hình tượng một thương nhân
thành đạt. Samle, Vincent, là chủ tịch Bright mà ai ai cũng biết. Hắn phong độ
ngời ngời, lịch sự, nhã nhặn. Sariel, Niên Quý, rất ít đối mặt với truyền
thông, nhưng chính vì quá khiêm tốn lại càng khiến đám nhà báo tò mò. Ông ta
được báo chí phong là thủ lĩnh thương mại có lòng tốt nhất, một nhà từ thiện
lớn. Ông ta quyên góp cho trại trẻ mồ côi, viện dưỡng lão, nộp thuế đầy đủ,
tài trợ cho vô số môn thể thao lành mạnh, đã từng được bầu chọn là nhân vật
“phong vân” trong thương mại có sức ảnh hưởng lớn nhất nhiều năm liền.

Ngược lại, Quản Yên và Nguyễn Kinh Quốc thì hơi ngu ngốc một chút. Quản Yên
chỉ vùi đầu trong các vụ buôn bán ma túy, chưa bao giờ tự tẩy trắng cho mình.
Còn Nguyễn Kinh Quốc tuy là quản lý Nguyễn Thị nhưng đã rất nhiều lần để lộ
dấu vết, bị cảnh sát chú ý. Ông ta bắt đầu nghi ngờ do Niên Quý bán đứng mình.
Mà lúc đó Niên Thị, dưới sự giới thiệu nhiệt tình của “người bạn” Kỷ Thị đã có
quan hệ hợp tác với Diệp Thị, một người làm ăn trong sạch bừng bừng khí thế.
Nguyễn Kinh Quốc là kẻ lòng dạ hẹp hòi. Sau mấy lần thất bại liên tiếp trong
đấu đá thương trường và giao dịch ma túy, ông ta trút mọi thù hận lên đầu Niên
Quý và nhà họ Diệp. Thậm chí ông ta nghi ngờ, Niên Quý có thể sắp bồi dưỡng
nhiều thế lực của mình hơn nữa. Ông ta lo Niên Quý sẽ coi Kỷ Thị và Diệp Thị
như người nhà, kéo vào để hình thành một phe cánh nắm quyền lực mới. Thế nên
ông ta nảy sinh ý định dùng hai cô con gái của mình để trói buộc nhà họ Diệp.

Việc làm của nhà họ Nguyễn, nói dễ nghe gọi là liên hôn thương mại, thực chất
là một hành động tẩy trắng.

Vì Nguyễn Kinh Quốc phát hiện ra việc tẩy trắng của Niên Quý cực kỳ có hiệu
quả thế nên ông ta cũng trông bầu vẽ gáo*, muốn thông qua cách này để đạt được
mục đích có lợi cho mình. Một là có thể che giấu thân phận. Hai là có thể hình
thành mối quan hệ khăng khít với nhà họ Diệp, cắt đứt việc hợp tác giữa Niên
Thị và Diệp Thị.

*Rập khuôn theo một cách máy móc.

Sự thật chứng minh, khi đứng trước lợi ích chẳng ai có thể thờ ơ được. Nhà họ
Diệp trước giờ vẫn tồn tại bằng việc tiêu thụ đá quý. Sở dĩ có sự hợp tác với
Niên Thị là vì Niên Thị có mỏ kim cương ở Nam Phi, là nhà cung ứng. Giữa nhà
cung ứng và nhà tiêu thụ chắc chắn phải tồn tại mối quan hệ lợi ích. Nhưng
việc nhà họ Nguyễn chủ động tiếp cận khiến nhà họ Diệp nhìn thấy một nguồn vốn
mạnh mẽ. Đối với việc kết thông gia của nhà họ Nguyễn, nhà họ Diệp đương nhiên
không từ chối.

Lúc đó, cậu con trưởng Diệp Hạc Phong và cậu con thứ Diệp Hạc Thành đều chưa
vợ. Diệp Hạc Phong thì ở xa, Diệp Hạc Thành ở bên cạnh trưởng bối. Trưởng bối
của nhà họ Diệp ra lệnh cho Diệp Hạc Phong quay về Bắc Kinh. Sau mấy lần không
thành công, họ bèn lấy cớ trưởng bối sức khỏe suy yếu để ép Diệp Hạc Phong
quay về. Lúc đó sở dĩ Diệp Hạc Phong không về vì đã có người trong lòng. Ông
ấy chỉ tâm niệm được sống trọn đời với người con gái mình yêu. Nhưng đồng thời
ông ấy cũng là một người con hiếu thảo. Sau khi nghe chuyện trưởng bối đổ bệnh
bèn lập tức quay về. Nhưng sau khi trở về biết là kết thông gia, Diệp Hạc
Phong nổi trận lôi đình. Đương nhiên ông ấy không đồng ý, hơn nữa còn muốn bỏ
đi, nhưng bị trưởng bối ép ở lại.

Người con trai còn lại, Diệp Hạc Thành thì vô cùng bình thản trước chuyện này.
Tuy không phải con trưởng nhưng ông ta chưa bao giờ rời xa trưởng bối. Ông ta
hiểu rất rõ tâm ý của trưởng bối, thế nên ông ta lại đồng ý chuyện kết thông
gia.

Lúc ấy, Diệp Hạc Phong vẫn chưa phải người quản lý nhà họ Diệp. Quyền lực
trong nhà vẫn còn nằm trong tay trưởng bối. Để tránh đêm dài lắm mộng, cũng là
để nhanh chóng kết thông gia được với nhà họ Nguyễn, các trưởng bối đã tỏ rõ
thái độ. Hai người con trai, ai lấy con gái nhà họ Nguyễn trước sẽ có tư cách
được giao lại chiếc ghế của nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp có hai người con trai, nhà họ Nguyễn có hai người con gái, con lớn
là Nguyễn Tuyết Cầm, con thứ là Nguyễn Tuyết Mạn.

Con người Nguyễn Tuyết Cầm trước nay không màng tới danh lợi, thường ngày cũng
ít nói, chỉ thích nhất nghịch ngợm cây cỏ, hoặc là trà đạo, thư pháp. Bà ta
yên tĩnh đến nỗi người ta dễ bỏ quên. Ngược lại, cô em Nguyễn Tuyết Mạn thì
được lòng trưởng bối hơn, nhất là trong việc lấy lòng Nguyễn Kinh Quốc. Tuy
rằng bà ta không có học thức như Nguyễn Tuyết Cầm, nhưng tính tình hướng
ngoại, thích nói thích cười, cái miệng lại ngọt. So với Nguyễn Tuyết Cầm, bà
ta biết cách khiến Nguyễn Kinh Quốc được vui, nên Nguyễn Kinh Quốc sẽ thương
cô em hơn một chút. Thế nên, Nguyễn Tuyết Mạn lại càng ngang bướng, phách lối,
hoàn toàn khác biệt với tính cách của Nguyễn Tuyết Cầm.

Vừa gặp Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn đã trúng tiếng sét ái tình, không thể
thoát ra nữa.

Cái gọi là tình yêu sét đánh thì chắc chắn sẽ liên quan tới ngoại hình. Còn
cái gọi là sâu ngày sinh tình, nhất định sẽ liên quan tới tính cách.

Diệp Hạc Phong đẹp trai có tiếng. So với cậu em, Diệp Hạc Thành, ông ấy càng
ưa nhìn hơn. Dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú. Ngay từ cái nhìn đầu tiên,
Nguyễn Tuyết Mạn đã yêu ông ấy.

Ai ngờ, trong lòng Diệp Hạc Phong chỉ có một người con gái là Tố Thu. Trong
mắt Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn hoàn toàn không thể so sánh với Tố Thu.
Đối với ông ấy, Tố Thu như một người chỉ có trên trời.

Nguyễn Tuyết Mạn hiểu quá rõ tâm tư của Diệp Hạc Phong. Thật ra bà ta cũng khá
xinh đẹp, cũng không ít người theo đuổi, lại cộng thêm thân phận và tính cách
của một tiểu thư, sau khi biết trên đời này tồn tại một người đàn bà tên là Tố
Thu, trong cơn phẫn nộ, bà ta đã lén lút đi gặp mặt. Ai ngờ, giây phút gặp mặt
Tố Thu, Nguyễn Tuyết Mạn đã xẹp lép như quả bóng bị ai chọc thủng, cơn tức
giận trong lòng cũng không còn nơi giải tỏa.

Tố Thu rất đẹp, một vẻ đẹp mà một người đàn bà cao ngạo như Nguyễn Tuyết Mạn
cũng không thể không thừa nhận. Nguyễn Tuyết Mạn ghen tỵ với nét đẹp ấy, càng
bất bình vì mình lại thua một con thôn nữ.

Từ nhỏ, Nguyễn Tuyết Mạn đã được nuông chiều. Bà ta không hiểu tình cảm là
phải từ hai phía, cũng không hiểu có lúc buông tay sẽ thoải mái hơn, lại càng
không hiểu lấy một người không yêu mình sẽ là một tai họa không thể ngăn ngừa
thế nào. Bà ta bắt đầu làm ầm ĩ lên với Nguyễn Kinh Quốc, nói với bố rằng nhất
phải lấy được Diệp Hạc Phong.

Nguyễn Kinh Quốc lại lặn lội một chuyến vì con gái, tỏ rõ quyết tâm với trưởng
bối nhà họ Diệp. Nhà họ Diệp kỳ thực không quan tâm ai lấy con gái nhà họ
Nguyễn, nếu cả hai cùng lấy thì tốt mà chỉ có một người cũng chẳng vấn đề gì.
Về điểm này, nhà họ Diệp vẫn có kế sách của mình, thế nên đã nghĩ ra một cách
khác làm điều kiện trao lại quyền hành.

Nguyễn Tuyết Mạn đương nhiên sẽ sốt ruột. Bà ta một lòng muốn lấy Diệp Hạc
Phong, đương nhiên hy vọng Diệp Hạc Phong sẽ là người nắm quyền trong nhà họ
Diệp. Bà ta bắt đầu giận dỗi với Nguyễn Kinh Quốc. Nguyễn Kinh Quốc rất thương
con gái nhỏ, bèn nghĩ cho Nguyễn Tuyết Mạn một cách để bắn trúng hai đích với
chỉ một mũi tên.

Còn bên kia, Nguyễn Tuyết Cầm thật ra không muốn lấy Diệp Hạc Thành. Tuy ông
ta cũng là một đấng anh tài, trong lòng bà ta đã có người khác. Bà ta yêu
Vincent, người đàn ông đầy phong độ với đôi mắt sâu hút ấy. Nguyễn Kinh Quốc
dĩ nhiên không cho phép bà ta qua lại với Vincent. Một là vì Vincent và ông ta
bằng vai phải lứa, lớn hơn Nguyễn Tuyết Cầm rất nhiều tuổi. Hai là vì Vincent
là Samle của Samele, thủ đoạn của hắn tàn độc cỡ nào, Nguyễn Kinh Quốc hiểu
quá rõ.

Nguyễn Tuyết Cầm là con trưởng, tình thương được nhận đương nhiên sẽ ít hơn em
gái. Nhưng chuyện Nguyễn Kinh Quốc là Abraham chỉ có bà ta biết. Nguyễn Kinh
Quốc nói thẳng với Nguyễn Tuyết Cầm thân phận của Vincent, ép bà ta phải lấy
Diệp Hạc Thành bằng được, vì nhà họ Nguyễn cần có một thân phận quang minh
chính đại.

Nguyễn Tuyết Cầm từng dằn vặt, từng đau khổ. Trong khoảng thời gian đó, lộ ra
thông tin về quyền hành của nhà họ Diệp. Phía kia, Diệp Hạc Thành cũng sốt
sắng. Thật ra ông ta ưng Nguyễn Tuyết Mạn, nhưng thấy Nguyễn Tuyết Mạn đã có
người trong lòng nên đành chuyển hướng sang Nguyễn Tuyết Cầm. Mục đích của ông
ta rất đơn giản, dù có là ai, chỉ cần lấy trước thì sẽ được nắm quyền hành.

Thế nên ông ta rất tích cực dạm hỏi với Nguyễn Tuyết Cầm, theo đuổi mạnh mẽ
một Nguyễn Tuyết Cầm vốn đang yêu người khác.

Theo lý mà nói, nếu không phải vì Nguyễn Tuyết Cầm do dự, người kết hôn sớm
nhất ắt phải là Diệp Hạc Thành, mà người ngồi lên chiếc ghế của nhà họ Diệp
cũng sẽ là ông ta, Nguyễn Tuyết Cầm cũng sẽ đường hoàng trở thành bà lớn.
Nhưng chính vì bà ta chần chừ, thế nên đã để lỡ dở thời gian. Còn Nguyễn Kinh
Quốc thiên vị, đã bày mưu cho Nguyễn Tuyết Mạn.

Một tháng sau, Nguyễn Tuyết Mạn phát hiện mình có thai.

Nhà họ Nguyễn đã có cốt nhục của nhà họ Diệp, tình hình đã đổi khác. Có con
bài tuyệt đối trong tay, mà trong khi xét nghiệm, đó còn là thai sinh đôi, nhà
họ Nguyễn bỗng chốc trở thành “Thái Thượng Hoàng”, người sốt ruột lại là nhà
họ Diệp. Nguyễn Kinh Quốc nhân cơ hội đó gia tăng điều kiện, mượn danh nghĩa
bào thai sinh đôi để yêu cầu nhà họ Diệp chỉ định Diệp Hạc Phong làm người
tiếp quản. Thật ra làm vậy ngoài mặt thì vì cô con gái Nguyễn Tuyết Mạn, thực
chất là tính toán bước đầu của Nguyễn Kinh Quốc. Nguyễn Tuyết Mạn tuy ương
bướng nhưng không nhiều mưu mẹo như Nguyễn Tuyết Cầm, lại ngoan ngoãn hơn một
chút. Bà ta lấy Diệp Hạc Phong mà Diệp Hạc Phong lại trở thành người quản lý
nhà họ Diệp, há chẳng phải giúp Nguyễn Kinh Quốc gián tiếp được làm gì thì làm
sao?

Cứ như vậy, khi Nguyễn Tuyết Mạn bế hai đứa trẻ sinh đôi tới trước mặt Diệp
Hạc Phong, ông cũng không thể không từ bỏ tình cũ, bấm bụng kết hôn với Nguyễn
Tuyết Mạn.

Nhưng cuộc hôn nhân ấy để lại mầm họa cho nhà họ Nguyễn.

Trong việc kết thông gia này, vì bào thai của Nguyễn Tuyết Mạn, nên nhà họ
Nguyễn chiếm được hết cái lợi. Nhà họ Diệp thực chất đã đứng ngồi không yên từ
lâu. Mà Diệp Hạc Phong lại vốn dĩ không yêu Nguyễn Tuyết Mạn, vì trò mèo của
nhà họ, ông mới không thể không từ bỏ Tố Thu. Vì vậy, sau khi lên được chiếc
ghế ấy, ông không những không bật đèn xanh cho nhà họ Nguyễn mà còn liên tiếp
đánh gục nhà họ Nguyễn, thậm chí còn bị tình nghi có ý định thu mua nhà họ
Nguyễn.

Ở trong nhà, Nguyễn Tuyết Mạn tuy là bà cả nhưng đến cả người làm cũng nhận ra
Diệp Hạc Phong ghẻ lạnh bà ta. Mồm mép bà ta càng ngày càng quá đáng, chỉ có
thể dùng chút uy thế cuối cùng để giữ vững sự kiêu ngạo của bản thân. Sau khi
Nguyễn Tuyết Cầm được gả về nhà họ Diệp, con gái trưởng lại hóa bà hai, bà ta
đương nhiên khó chịu trong lòng. Một là thầm oán trách bố thiên vị. Hai là
chịu không nổi cái tính vênh váo, hống hách của Nguyễn Tuyết Mạn, thế nên hiềm
khích giữa hai chị em mỗi ngày một lớn.

Năm thứ tư sau khi trở thành người quản lý, Diệp Hạc Phong đã nuốt trọn nhà họ
Nguyễn. Đây là điều Nguyễn Kinh Quốc hoàn toàn không ngờ tới. Ông ta tức giận
đến mức nằm liệt giường. Trên giường bệnh, ông ta rủa xả Diệp Hạc Phong lòng
lang dạ sói, rồi lo lắng cho con gái sau này liệu kết cục có thảm khốc không.

Nguyễn Kinh Quốc là kẻ có thù ắt báo. Ông ta gọi Nguyễn Tuyết Cầm tới, nói rõ
những lợi hại bên trong, rồi dặn dò, sau này bất luận thế nào cũng phải bảo vệ
thanh danh cho nhà họ Nguyễn. Cho dù nhà họ Nguyễn không còn nữa thì cũng
không được để lộ thân phận là thành viên của tổ chức Samele.

Người ta có câu rất hay, càng không có được lại càng khao khát. Nguyễn Tuyết
Cầm chính là người như thế. Tuy ngoài mặt bà ta bình thản nhưng có đứa con nào
không mong được cha mẹ coi trọng và thương yêu? Bà ta cảm thấy đây có thể là
cơ hội tốt nhất để được bố chú ý nên đã gật đầu đồng ý.

Sự suy toàn của nhà họ Nguyễn tạo nên sự huy hoàng của nhà họ Diệp. Mối quan
hệ giữa hai gia đình Niên Diệp càng ngày càng khăng khít. Nguyễn Kinh Quốc
nhìn thấy, sinh hận trong lòng. Ông tính toán tỉ mỉ lâu như vậy, hoàn toàn
không thể ngờ mình lại làm đồ cưới cho bọn họ.

Thế nên ông ta phải nghĩ đủ mọi cách để hủy diệt mối liên mạnh.

Ông ta biết Diệp Hạc Phong có một cô con gái riêng, mà cô con gái này chưa bao
giờ được công bố với bên ngoài. Nguyễn Kinh Quốc quyết định bảo Nguyễn Tuyết
Cầm bắt cóc cô con gái của Diệp Hạc Phong. Như vậy chưa là gì, Nguyễn Kinh
Quốc dự định “một mũi tên bắn trúng hai đích”. Ông ta biết trước nay Niên Quý
vẫn thu thập trẻ con làm phương tiện vận chuyển ma túy, bèn bảo Nguyễn Tuyết
Cầm bắt cóc cô con gái riêng đó mang cho một người xác định. Người đó ở bên
cạnh Niên Quý, đã bị ông ta mua chuộc. Thế là, Tiểu Tố Diệp trở thành một
trong rất nhiều đứa trẻ bị bắt cóc.

Chẳng ai biết thân phận thực sự của cô. Ngay cả Niên Quý cũng không hề hay
biết trong đám trẻ này lại có một cô con gái bí mật của người bạn đang hợp tác
cùng mình.

Nguyễn Kinh Quốc tính toán rằng ông ta sẽ tiết lộ danh tính của đứa trẻ vào
một lúc thích hợp. Mà lúc đó đứa bé ắt hẳn đã phải trở thành công cụ vận
chuyển ma túy. Một khi thông tin này lộ ra, Diệp Hạc Phong chắc chắn sẽ phẫn
nộ. Tới lúc ấy, lần theo manh mối, cảnh sát sẽ phát hiện ra đường dây của Niên
Quý, nhà họ Niên không chỉ mất đi người đồng sự là nhà họ Diệp mà còn hoàn
toàn sụp đổ.

Nhưng ông ta không thể ngờ rằng, đứa trẻ ấy lại bỏ chạy. Không những cô bỏ
trốn mà còn dẫn theo cả một đám trẻ. Bọn trẻ ấy dáo dác như chim vỡ tổ, nhất
thời khiến khung cảnh hỗn loạn.

Sau khi biết được chuyện ấy, Nguyễn Kinh Quốc sai Nguyễn Tuyết Cầm nhanh chóng
tìm người, phải tìm được đứa bé đó bằng mọi giá. Nhưng khi người cảu Nguyễn
Tuyết Cầm tới kịp mới phát hiện đứa bé đã bị người của Samle bắt đi.

Ông ta lập tức rút quân vì không muốn chuyện này ầm ĩ lên.

Samle không những thâm độc mà hắn ta còn có một sở thích, thích những đứa bé
non nớt. Trong số những đứa trẻ bị bắt để giấu ma túy trước đó, có không ít
đứa bé bị hắn nhìn trúng rồi bị chà đạp. Trong đám trẻ ấy, Tố Diệp là xinh
xắn, đáng yêu nhất, hắn đã chú ý tới Tố Diệp từ lâu. Đương nhiên, hắn có một
thói quen, trẻ con mà hắn để ý, hắn nhất định sẽ điều tra rõ thân phận. Tránh
đêm dài lắm mộng, hắn sẽ tàn nhẫn giết hại.

Sau khi chà đạp Tố Diệp xong, đám người dưới cũng mang tới tài liệu của Tố
Diệp, lúc ấy Samle mới biết đó là con gái của Diệp Hạc Phong. Hắn vốn dĩ định
diệt trừ hậu họa nhưng ai ngờ lại có người báo cảnh sát. Không còn cách nào
khác, bọn chúng đành tháo chạy.

Qua một thời gian sau, Nguyễn Kinh Quốc vô cớ bị sát hại. Tướng chết của ông
ta thảm khốc đến nỗi không dám nhìn. Những người trong giới đồn đại rằng, có
thể ông ta đã bị Niên Quý giết chết…

Nói tới đây, Tố Khải ngừng lại một lát.

Tố Diệp vùi đầu nữa giờ cũng đã ngẩng lên trong quá trình lắng nghe. Cô ôm
chặt hai vai. Sau khi nghe được những sự thật này, cô cảm thấy có một luồng
khí lạnh từ đáy lòng dần dần lan ra.

Tố Khải nhìn cô, thở dài: “Đây là nguyên nhân thực sự mà năm bốn tuổi chị bị
bắt cóc.” Sau bao năm điều tra, cuối cùng khi những tài liệu này hiện hữu toàn
bộ trước mặt cậu, đến một người quanh năm làm gián điệp, quá quen với sự sống
cái chết của con người cũng phải thảng thốt và rùng mình khiếp sợ. Tạm thời
chưa nói tới những cơn sóng ngầm trong các tập đoàn. Chỉ riêng việc Samele lợi
dụng trẻ con để vận chuyển ma túy cũng đã khiến người ta căm hận chỉ muốn băm
vằm kẻ đầu sỏ.

Bắt gọn Samele là một công trình vĩ đại, vì ai cũng biết rõ trong này dính líu
tới lợi ích của quá nhiều tập đoàn. Giống như việc bạn nhỏ một củ cà rốt thì
ắt sẽ phải lôi cả đất xung quanh lên.

Là đội trưởng của đội chống ma túy, Tố Khải đương nhiên phải xung phong đi
trước. Trong quá trình điều tra, không phải cậu chưa từng nghi ngờ nhà họ
Niên, nhà họ Nguyễn rồi nhà họ Diệp, thậm chí là cả nhà họ Kỷ. Nhưng điều
khiến cậu bất ngờ là vốn dĩ một vụ án tiêu diệt tổ chức buôn bán ma túy mà cấp
trên lại đánh vỡ tổng thể, phân thành các mảnh nhỏ để cử không ít người hoàn
thành việc điều tra lấy chứng cứ. Đây cũng là điều gần đây Tố Khải mới được
biết.

Là một nhân viên chấp pháp, Tố Khải chỉ còn cách tuân thủ vô điều kiện, không
thể có bất kỳ ý kiến gì.

Thật ra cậu cũng hiểu dự tính ban đầu của cấp trên. Samele tồn tại bao nhiêu
năm nay, trước giờ vẫn luôn là khối u ác tính mà cảnh sát muốn phá bỏ. Nhiều
năm rồi, biết bao gián điệp chỉ có ngày đi, không có ngày về, không biết bao
nhiêu người đã theo dõi Samele, chỉ hận không thể lập tức phá tan nó. Tuy cậu
là sự lựa chọn được cấp trên coi trọng nhất nhưng dù sao cũng dính líu tới nhà
họ Niên và nhà họ Diệp mà cậu có quan hệ, thế nên cấp trên lo ngại cũng là
chuyện bình thường.

Cho dù cậu không có một chút quan hệ nào thì một vụ án lớn cỡ này, chắc chắn
phải có sự phối hợp của nhiều người mới có thể đạt được mục đích.

“Nguyễn Tuyết Cầm đã làm rất chuyện trái với lương tâm, bắt cóc thậm chí giết
người.” Tố Khải hít sâu: “Kể ra, bà ta cũng là một người đáng thương. Cả đời
này bà ta chỉ sống vì hai người đàn ông, một người là bố mình Nguyễn Kinh
Quốc, người còn lại là Vincent. Thật ra việc làm của bà ta không khác gì Niên
Bách Ngạn, xuất phát điểm cũng vì thanh danh của gia tộc. Sau này, bà ta cũng
không còn tình cảm quá sâu đậm với Vincent là vì Vincent mang thanh danh của
nhà họ Nguyễn ra uy hiếp, ép buộc bà ta phải làm việc cho mình, ví dụ như cái
chết của Diệp Ngọc.”

“Thật ra Nguyễn Tuyết Cầm làm việc rất thận trọng, cho tới khi có người vì
muốn trả thù em mà bắt cóc Diệp Lan, đây là điều bà ta bị bất ngờ. Những kẻ đó
không phải người của Samle, nói trắng ra thì chỉ là mấy tên tội phạm bị cảnh
sát truy nã. Họ tiêm cho Diệp Lan ma túy nồng độ cao. Nguyễn Tuyết Cầm thương
con gái, không đành lòng nhìn Diệp Lan phải chịu đựng đau khổ, đành cầu cứu
Vincent. Người ta càng sốt sắng thì càng dễ để lộ dấu vết. Nguyễn Tuyết Cầm
cũng vậy thôi. Bà ta không nghĩ rằng chỉ một việc làm của mình đã khiến rất
nhiều người nảy sinh nghi ngờ, ví dụ như cảnh sát hay Niên Bách Ngạn.”

Tố Diệp vẫn lặng lẽ ngồi nghe. Nước mắt cô đã khô cạn từ lâu. Giờ cô mới hiểu
thì ra chuyện này dính líu tới bao nhiêu người, bao nhiêu tập đoàn như vậy.
Sau khi nghe tới chuyện của bố mẹ, con tim cô lại ngâm ngẩm đau.

Rất lâu sau cô mới lên tiếng, giọng khản đặc: “Bọn em sở dĩ biết được triệt để
như vậy, xem ra là Nguyễn Tuyết Cầm đã thay đổi thái độ. Bà ta đã giúp bọn em
phá án rất nhiều, sao lại như vậy.”

“Vì Diệp Lan.” Tố Khải nói: “Cô ấy đã viết thư cho Nguyễn Tuyết Cầm. Trong thư
cô ấy nói, cô mong mẹ mình là một người chính trực. Làm sai không đáng sợ, chỉ
cần có thể dũng cảm đối mặt, biết hối cải nhận lỗi.”

Tố Diệp xót xa nói: “Diệp Lan lớn thật rồi.”

“Chị!” Tố Khải nhìn cô, đau đớn lên tiếng: “Niên Bách Ngạn sẽ bị khởi tố,
trong thời gian này không cho bảo lãnh.”

“Chỉ vì cảnh sát nghi ngờ anh ấy giết Vincent? Hay vì anh ấy biết rõ chuyện
của gia đình mình mà không khai báo? Nếu cảnh sát quyết định khởi tố, vậy thì
chị sẽ tìm một luật sư giỏi nhất để bảo vệ anh ấy!” Tâm trạng của Tố Diệp lại
trở nên kích động.

Tố Khải để mặc cho cô mắng té tát xong xuôi mới nói: “Những người từng tranh
đấu với Niên Bách Ngạn đều biết anh ấy là một người rất thông minh. Bao năm
qua anh ấy đã làm rất nhiều việc để làm nhiễu loạn tai mắt của cảnh sát. Anh
ấy cũng hiểu biết rất rõ về pháp luật Trung Quốc, thế nên luôn lợi dụng lỗ
hổng của pháp luật, đi vào vùng tối của pháp luật để khiến cảnh sát không nắm
được sơ hở. Anh ấy bảo vệ cho Niên Thị rất tốt. Vì Niên Thị, anh ấy dốc hết
công sức để giữ gìn hình tượng của bố mình. Kiểu bảo vệ này là phải trả giá,
cũng tức là những người có thể uy hiếp tới Niên Thị đều là hòn đá cản đường
anh ấy. Anh ấy phải dùng một cách thức cao cấp để diệt trừ từng người một.”

Tố Diệp bắt đầu thở gấp.

“Em không có ý thiên vị ai. Em là nhân viên chấp pháp nhưng đồng thời cũng là
em vợ của Niên Bách Ngạn. Em không muốn nhìn thấy anh ấy xảy ra chuyện. Nhưng
thực tế là bọn em đã có đủ chứng cứ để khởi tố anh ấy.” Ánh mắt Tố Khải đầy bi
thương: “Bây giờ nhưng tài liệu về Niên Quý cực kỳ hiếm hoi, những gì còn lại
chỉ có những việc làm từ thiện của ông ta khi còn sống. Việc này chắc chắn có
liên quan tới Niên Bách Ngạn. Anh ấy đã tẩy trắng thành công cho bố mình. Vì
thanh danh nhà họ Niên, anh ấy lợi dụng chức vụ của mình ở Tinh Thạch, lấy lợi
ích thương mại đuổi những cổ đông cũ đi, thực hiện “đổi máu” hoàn toàn cho
Tinh Thạch. Vì thanh danh nhà họ Niên, rõ ràng anh ấy biết người của bố mình
vẫn còn sống nhưng không tích cực hợp tác với cảnh sát mà để mặc cho họ tự
sát, làm dây dưa thời gian phá án. Vì anh ấy biết rõ mỗi một đàn em của bố
mình hoặc đám trẻ đã từng vận chuyển ma túy giờ còn sống, vào một thời điểm và
dưới sự kích thích nhất định sẽ tự sát. Đây chính là cái cao siêu của bố anh
ấy. Thế mới nói, ai cũng Sariel vì cho dù Sariel có chết, thì bản lĩnh giết
người của ông ta vẫn còn. Những người đã làm cho ông ta cho dù có sống mười
năm, hai mươi năm cũng không thoát khỏi lời nguyền chết chết chóc của ông ta.
Để bảo vệ cho lợi ích và danh tiếng của nhà họ Niên, cuối cùng anh ấy đã tập
trung vào Vincent. Chị tưởng anh ấy sẽ để Vincent sống sót ra khỏi đó ư? Bọn
em đã thu được chiếc máy bay trực thăng đó. Chắc chắn chị không tưởng tượng
ra, trên máy bay chứa một lượng bom rất lớn. Mà tính toán theo thời gian bom
nổ và đường bay thì khi máy bay vừa hay đi qua được vùng biển quốc tế. Đó là
vùng biển không thuộc quyền kiểm soát của pháp luật Trung Quốc. Hoặc là
Vincent sẽ tan tành, hoặc là sẽ rơi xuống biển làm bữa tối cho cá mập. Ông ta
chết im lìm còn Niên Bách Ngạn thì không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, vì
máy bay cũng sẽ rơi xuống biển, chết không đối chứng.” Giọng Tố Khải rất nặng
nề: “Một tính toán tinh vi như vậy cũng chỉ có Niên Bách Ngạn nghĩ ra mà
thôi.”

Tố Diệp mù mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Dù là vì Niên Thị hay để phát
triển, tất cả những việc làm của Niên Bách Ngạn chỉ là hành vi thương mại. Mấy
việc này có doanh nghiệp nào chưa làm? Ai dám bảo đảm đôi tay của mình sạch
sẽ? Còn chuyện máy bay trực thăng có chứa bom mà em nói chỉ được coi là dự
tính của anh ấy, hoàn toàn chưa xảy ra. Anh ấy đã chủ động đi theo cảnh sát
rồi, lẽ nào không thể xử lý khoan hồng sao?”

Tố Khải sa sầm mặt lại: “Chị có ấn tưởng về Thạch Thành không?”

“Thạch Thành?” Tố Diệp nghi hoặc.

Tố Khải ngẫm nghĩ rồi lấy một bức ảnh từ trong túi xách của mình ra đưa cho Tố
Diệp. Tố Diệp thoạt nhìn đã giật nảy mình, răng va vào nhau lập cập. Khuôn mặt
sẹo đó, chính là người đàn ông đã đẩy cô xuống vực sâu.

“Đây là người mà một đồng nghiệp của em vẫn luôn theo dõi. Ông ta là chồng của
Chessia, vốn dĩ là người của Niên Quý, sau này trở mặt, bèn quay sang làm cho
Samle.” Tố Khải nói rành mạch: “Lúc đó ông ta là đối tượng bị nghi ngờ quan
trọng. Nhưng không lâu trước đây ông ta đã mất tích. Người đồng nghiệp của em
đành báo cáo lại với cấp trên. Cấp trên cảm thấy sự việc quá nghiêm trọng đã
quyết định phải tìm ra được người này bằng mọi giá, sống phải thấy người, chết
phải thấy xác!”

Sống lưng Tố Diệp buốt lạnh. Một dự cảm chẳng lành như một giọt máu đỏ tươi
lan ra khắp tờ giấy trắng.

Tố Khải là em trai cô lại có một đôi nhạy bén, đương nhiên có thể nhận ra sự
thay đổi trong nét mặt của cô. Cậu từ từ nói: “Em cũng mong rằng việc Thành
Thạch mất tích không liên quan tới anh rể. Nhưng nghĩ mà xem, đến cả việc
Vincent là Samle anh ấy cũng điều tra ra, lẽ nào lại không tra ra năm xưa
Thạch Thành đã làm gì ư? Chị! Em nghĩ chị có thể đoán ra anh ấy có thể làm
chuyện gì rồi chứ?”

“Không!” Tố Diệp bất ngờ hét lên như phải bỏng: “Em không có chứng cứ. Thạch
Thành mất tích có thể do rất nhiều nguyên nhân. Em cũng nói hắn là người của
Samle. Nếu Vincent giết người diệt khẩu thì sao?”

“Thực tế là Vincent không hề biết Thạch Thành còn sống. Tới bây giờ Vincent đã
nắm trọn quyền lực của Samele. Với tính cách của ông ta, nếu biết Thạch Thành
còn sống, ông ta đã ra tay lâu rồi.” Tố Khải lại hít sâu: “Mà sự thật là Thạch
Thành quả thực đã chết, người chết hắn… chính là Niên Bách Ngạn!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.