Gương mặt Niên Bách Ngạn như phủ một lớp sương mù. Kỷ Đông Nham? Chết tiệt!
Sao cậu ấy lại theo tới đây? Anh biết Kỷ Đông Nham sẽ nghi ngờ. Từ ánh mắt và
giọng điệu lần trước của Kỷ Đông Nham là anh biết. Không ngờ cậu ấy lại cố
chấp như vậy, còn theo đuôi anh đến tận đây.
Anh không nói gì. Giả ngây giả ngô chắc chắn là sở trưởng của Kỷ Đông Nham.
Rõ ràng sự xuất hiện của Kỷ Đông Nham khiến cho bầu không khí vốn đang căng
thẳng có một chút thay đổi. Tố Diệp nhạy cảm cảm nhận được sắc mặt chuyển lạnh
của Niên Bách Ngạn và sát khí trong đôi mắt Vincent.
Kỷ Đông Nham đưa mắt nhìn xung quanh. Sau khi nhìn rõ tình hình, anh ấy bèn
nhìn Tố Diệp, chép miệng lắc đầu: “Thấy chưa, thấy chưa! Em lại bị bắt cóc
rồi.” Dứt lời anh ấy xoay người Niên Bách Ngạn lại, quay lưng về phía Vincent
và những người còn lại, dùng cơ thể của mình chặn tầm nhìn của Barrow, tung
một cú đấm rất không khách khí vào Niên Bách Ngạn rồi quát: “Tớ nói gì hả? Ban
đầu cậu không nên lấy Tố Diệp. Cậu tự nói xem, từ lúc lấy cô ấy về, cậu hại cô
ấy đến nông nỗi nào rồi? Mình đầy thương tích khiến người ta nhìn cũng xót xa.
Chẳng bằng cô ấy đi theo mình, chí ít cũng không phải chịu quá nhiều khổ sở
như thế.”
Câu nói này nghe kiểu gì cũng ra giọng tố cáo đầy “máu và nước mắt”.
Vincent cười khẩy, liếc nhìn Tố Diệp. Tố Diệp có thể đọc được sự châm biếm
trong ánh mắt của hắn. Chắc là hắn cảm thấy hai gã đàn ông kia vì một người
phụ nữ mà biến hết thành lũ vô dụng.
Cô cũng chẳng biết hôm nay Kỷ Đông Nham trúng gió gì, trong lúc cấp bách thế
này lại nói mấy lời phí phạm với Niên Bách Ngạn.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều không nhận ra.
Động tác của Kỷ Đông Nham vô cùng kín kẽ mà Niên Bách Ngạn cũng phối hợp không
chút sơ hở. Cú đấm của anh ấy đập vào ngực Niên Bách Ngạn. Anh thừa thời cơ ấy
cúi người xuống, Kỷ Đông Nham bèn thả khẩu súng ngắn kiểu nhỏ trong tay vào
chiếc túi bên trong chiếc áo khoác của Niên Bách Ngạn, sau đó bô lô ba la nói
một tràng.
Niên Bách Ngạn đứng thẳng dậy. Đợi cho Kỷ Đông Nham nói xong, anh mới lạnh
lùng buông một câu: “Cậu muốn chết à?”
Người nào không hiểu chuyện ắt sẽ tưởng rằng anh đang tỏ ra bực bội với Kỷ
Đông Nham. Nhưng thực tế là, anh đang lo lắng cho Kỷ Đông Nham. Bao năm nay,
anh và Kỷ Đông Nham vẫn luôn đánh đấm đùa giỡn, như thật như giả. Anh đã hại
Kỷ Đông Nham tổn thất không ít. Kỷ Đông Nham vì muốn trả thù cũng từng ép anh
vào cảnh ngộ không còn đường thoát. Nhưng giữa họ vẫn có một sự ăn ý.
Giống như anh thừa biết Kỷ Đông Nham có nhàm chán cỡ nào cũng không so đo mấy
chuyện vô dụng vào những lúc thế này. Anh thừa biết Kỷ Đông Nham sẽ không đến
tay không. Anh cũng thừa biết Kỷ Đông Nham nhất định sẽ lén đưa vũ khí cho
anh.
Đây là trò mới ban đầu họ thường xuyên dùng những lúc gặp nguy hiểm.
Mà Kỷ Đông Nham bị bọn chúng phát hiện ra, túm cổ vào đây. Đối với một người
không được mong đợi lại bất ngờ xuất hiện trong khu vực, người ta sẽ thường
hay quên mất việc trên người họ có vũ khí hay không.
Thế nên Niên Bách Ngạn cảm thấy việc này là mạo hiểm đối với Kỷ Đông Nham.
Kỷ Đông Nham đương nhiên cũng hiểu được ý trong lời nói của anh. Anh ấy cười,
vừa gian manh vừa đểu cáng rồi quay đầu nhìn Vincent, nhún vai: “Không phải
tôi muốn tìm cái chết đâu. Xem ra hôm nay mọi người có chuyện quan trọng muốn
bàn, không làm phiền nữa ha!”
Dứt lời, anh ấy quay người bỏ đi.
Barrow tiến lên, lấy cả cơ thể sừng sững như núi chặn đường Kỷ Đông Nham.
Kỷ Đông Nham giật nảy mình: “Anh ăn cái gì để lớn vậy? Cơ thể rắn chắc quá
nhỉ!”
Barrow không đoái hoài tới anh ấy.
Ngược lại, Vincent ngồi trên sofa thì hừ một tiếng: “Kỷ Đông Nham! Cậu tưởng
cậu vào được đây thì chắc chắn sẽ đi ra được sao?”
Barrow rút khẩu súng trong túi ra, nhằm thẳng vào anh ấy.
Kỷ Đông Nham lập tức giơ tay đầu hàng, cười trừ: “Có gì từ từ nói! Đừng có
động dao động súng, dã man lắm!” Sau đó anh ấy quay người về phía Vincent, tỏ
ra yếu thế: “Tôi cùng lắm chỉ vô tình vào đây thôi, thật sự không định can dự
vào chuyện của mọi người.”
“Vô tình vào đây? Chủ tịch Kỷ nói câu nào là thật, câu nào là giả quả là khó
phân biệt.” Một lớp sương mù lặng lẽ phủ lên đôi mắt Vincent.
“Con người tôi trước nay luôn thành thật.” Kỷ Đông Nham cười ha ha.
Vincent cười lạnh: “Mày thành thật? Tao vốn dĩ không định đối phó với mày
nhưng hôm nay mày tới đây rồi, tức là ông trời định sẵn mày sẽ phải chết cùng.
Kỷ Đông Nham! Mày và Niên Bách Ngạn liên kết lại chơi tao thế nào đừng tưởng
tao không rõ. Chúng mày thật sự cho rằng Trường Giang sóng sau có thể lấn át
sóng trước sao? Nhóc con! Hình như hai chúng mày quên mất một câu rồi. Gừng
càng già càng cay!”
Kỷ Đông Nham quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn: “Hôm nay đúng là bị cậu hại chết
rồi.”
“Đáng đời!” Niên Bách Ngạn lạnh lùng buông một câu.
Tố Diệp nhìn cảnh này mà lòng hoang mang. Cô nhất thời thật sự không thể phân
rõ Kỷ Đông Nham đến đây đã có chuẩn bị hay thật sự chỉ vô tình như anh ấy nói.
Nhưng bất luận thế nào, cô cũng không muốn anh ấy bị thương. Cả Niên Bách Ngạn
nữa, cô không muốn anh làm gì vì mình cả.
Vincent tạm thời không màng tới màn “oán trách” của Kỷ Đông Nham. Hắn nhìn về
phía Niên Bách Ngạn: “Thứ tao cần đâu?”
Trái tim Tố Diệp đau rát như thiêu như đốt. Cô lắc đầu nhìn Niên Bách Ngạn.
Tiếc là Niên Bách Ngạn không thể nghe cô được. Anh rút ra một tờ giấy từ trong
chiếc cặp tài liệu luôn mang theo bên mình. Anh đang định đưa cho Barrow thì
bị Kỷ Đông Nham giật mất.
“Mày chán sống rồi à?” Barrow dí thẳng súng vào đầu Kỷ Đông Nham.
Vincent cũng đề cao cảnh giác.
“Đừng, đừng, đừng! Người anh em! Có gì từ từ nói. Tôi chỉ muốn xem thôi mà,
đơn thuần là tò mò.” Nhân lúc Barrow còn chưa bỏ súng ra, anh ấy vội vàng lật
ra xem, một giây sau đã bị Barrow rút lại.
“Niên Bách Ngạn! Cậu điên rồi à? Nếu ký hợp đồng này cậu sẽ lập tức trở thành
kẻ nghèo kiết xác!” Kỷ Đông Nham chỉ liếc qua cũng đã hiểu đại khái, bèn nhìn
anh với vẻ bàng hoàng.
“Cậu im miệng cho tớ!” Niên Bách Ngạn cau mày.
“Niên Bách Ngạn! Cậu đừng có làm ơn mắc oán.” Kỷ Đông Nham huyên thuyên không
ngừng.
Niên Bách Ngạn mím môi, một lúc mới cất giọng lạnh lùng: “Kỷ Đông Nham! Cậu bị
đứa lắm mồm nào nhập vào thế hả?”
“Cậu…”
Vincent ở bên kia sau khi xem hợp đồng xong đã ký tên rồi phá lên cười: “Kỷ
Đông Nham! Về điểm này thì mày phải học hỏi Niên Bách Ngạn rồi. Giang sơn ấy
mà, mất rồi lại đánh. Nhưng người đẹp mất là mất luôn!”
Dứt lời, hắn ta giơ cao hợp đồng trên tay lên: “Nhìn thấy chưa? Đây mới gọi là
người biết làm việc lớn!”
Nét mặt của Niên Bách Ngạn như đã đóng băng.
Kỷ Đông Nham ngây ngốc nhìn tờ giấy đung đưa trong tay Vincent rồi gào lên:
“Tiêu rồi! Tiêu rồi! Niên Bách Ngạn! Bây giờ cậu thật sự nghèo kiết xác rồi!”
Ở Nam Phi, lại là một cảnh tượng khác biệt.
Mỏ kim cương Niên Thị mới đấu thầu đang được khai thác rầm rộ. Đa số các công
nhân đều là người bản địa. Có những người da đen thui và cả những người làm
không hết sức. Đang giữa trưa nắng gắt, mặt trời lơ lửng trên đỉnh đầu cháy
như thiêu như đốt khiến đầu tóc người ta như chảy mỡ.
Có người da đen xuống mỏ, có người da đen phụ trách lựa kim cương. Họ để trần
nửa người. Mồ hôi theo sống lưng vạm vỡ chảy xuống, lại bị mặt trời chiếu sáng
đến bóng loáng.
Tình hình khai thác của mỏ kim cương rất lý tưởng, mà chất lượng của kim cương
cũng rất cao. Điều này hoàn toàn như quyết định sáng suốt khi trước của Niên
Bách Ngạn.
Từ sau khi Niên Bách Ngạn rời khỏi Nam Phi, nơi đây vẫn do Hứa Đồng quản lý.
Thật ra cô cùng lắm chỉ trông coi, không làm quá nhiều chuyện lặt vặt. Quá
trình khai thác mỏ này đã đi vào quỹ đạo, cho dù cô không có mặt cũng không
xảy ra vấn đề gì quá to tát. Nhưng so với sự hỗn tạp của Bắc Kinh, Hứa Đồng
thích ở Nam Phi hơn.
Ban đầu khi Hứa Đồng ở mỏ kim cương, rất nhiều người bản địa không phục cô. Họ
ai nấy đều lực lưỡng, toàn là những người đàn ông Nam Phi thô kệch, sao lại
chịu phục tùng sự giám sát của một cô gái? Lại còn là một cô gái châu Á da
vàng như Hứa Đồng, trông thì thấp bé, yếu đuối. Bị một người như vậy quản lý
quả thực khiến họ không còn mặt mũi.
Nhưng không ai không biết, Hứa Đồng đã cùng với Niên Bách Ngạn nếm trải rất
nhiều việc ở Nam Phi. Mức độ thông thạo Nam Phi của cô cũng như cách thức quản
lý công nhân đã vượt xa rất nhiều người. Cộng thêm các mối quan hệ của cô cũng
không hề hẹp. Sau vài lần, mấy người đàn ông muốn khiêu khích quyền uy của cô
đều đã phải “rớt ngựa”, không dám oán thán nửa lời.
Lại là một buổi chiều, một đợt kim cương thô đang được vận chuyển ầm ầm từ
dưới mỏ lên mặt đất. Hứa Đồng cũng ở dưới mỏ. Cô đang nghiêm túc ghi chép. Cô
mặc một chiếc áo bảo hộ màu xám trắng, đầu đội mũ bảo hiểm, hoàn toàn không có
gì khác biệt với các công nhân ở đây.
Các kỹ sư khi xuống mỏ nhìn thấy Hứa Đồng bèn tiến tới nói với cô: “Bên trên
có anh nào tìm cô đấy!”
“Người mua hàng ạ?” Hứa Đồng còn không ngẩng đầu lên.
Người kỹ sư nhún vai: “Tôi không rõ lắm! Anh ta nói cô lên gặp anh ta là sẽ
biết ngay.”
Hứa Đồng dừng bút, đầu mày hơi nhíu lại tỏ vẻ nghi hoặc. Một lúc sau, cô gật
đầu, thu dọn sổ sách rồi ra khỏi mỏ. Cô cảm thấy có lẽ là người của Niên Bách
Ngạn cử tới.
Tiếc là cô đã đoán sai…