Khi Niên Bách Ngạn kịp tới hiện trường thông qua hệ thống định vị của di động
thì nó đã chỉ còn là một đống lộn xộn. Một chiếc xe không thể quen thuộc hơn.
Đó chính là chiếc xe chống đạn anh đặt cho Tố Diệp, một kiểu màu hồng phấn của
phụ nữ. Ban đầu khi anh đặt, nó vốn là một chiếc xe màu đen. Nhưng Tố Diệp đã
nhìn chằm chằm thân của chiếc xe đen, nhíu mày nói: Đen thùi lùi, khó coi chết
đi được! Đây là màu sắc mấy ông chủ lớn tuổi như anh mới thích. Em tình nguyện
lái em đỏ của em. Anh trả em ấy lại cho em!
Thời gian xuất hiện của em đỏ, nếu được tính theo tuổi thọ của con người, thì
hoàn toàn có thể so sánh với một người già rồi, cứ vài ba hôm lại “thiếu trách
nhiệm”, để Tố Diệp mắc kẹt trên đường, làm người mẫu mô hình. Niên Bách Ngạn
biết Tố Diệp có tình cảm với em đỏ, nhưng quả thực là vì nó quá nguy hiểm nên
mới bắt ép Tố Diệp. Rồi cũng vì cô rất thích những màu sắc nổi bật, thế nên
khi đặt cho cô chiếc xe chống đạn, anh đã đặc biệt chọn màu hồng phấn.
Anh còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe này, Tố Diệp đã cực kỳ phấn khích.
Cô xoa đầu xe và nói: Màu này quá ngầu!
Nhưng giờ phút này đây, chiếc xe màu hồng phấn cực ngầu đó đang nằm giữa đường
cái. Đầu xe đã đâm nát thanh chắn đường bên cạnh. Thân xe có những dấu vết bị
đâm nặng rất rõ ràng, nhưng xét về tổng thể vẫn còn tạm ổn.
Một con đường vốn đã không rộng rãi, chỉ một sự cố giao thông đã nghiêm trọng
như chặn đứng Nhậm Đốc Nhị Mạch*. Các cảnh sát giao thông đã sử dụng việc điều
tiết giao thông tạm thời để giải quyết hiện trường với tốc độ nhanh nhất.
*Cái này tớ tra google thì có nhưng không ai giải thích rõ, khi beta có thời gian, tớ sẽ cố gắng dịch bằng tài liệu tiếng Trung.
Xe của Tố Diệp bị đâm ra khỏi phạm vi của CCTV, lệch tới một góc chết. Chiếc
xe gây tai nạn đã bỏ trốn. Xe cấp cứu nằm ngang bên cạnh xe của cảnh sát, kêu
la inh ỏi.
Niên Bách Ngạn chỉ một lòng quan tâm tới Tố Diệp, nên cũng mặc kệ việc điều
tiết giao thông. Anh lái thẳng xe vào hiện trường, dừng xe lại rồi xông vào
trong phạm vi vụ tai nạn.
Phía sau anh còn có một chiếc xe nữa. Cửa xe mở ra, đó là Kỷ Đông Nham. Anh ấy
theo ngay sau Niên Bách Ngạn. Mấy nhân viên cảnh sát xông lên chặn họ lại, yêu
cầu họ lái xe ra khỏi hiện trường vụ tai nạn, nếu không nhẹ thì phạt tiền,
nặng sẽ tịch thu vì tội làm cản trở người đang thi hành công vụ.
Nhưng Niên Bách Ngạn không còn nghe vào tai bất kỳ lời nào của cảnh sát nữa.
Tiếng còi xe cấp cứu gần đó khiến lòng anh bực bội. Một dự cảm không hay như
sóng biển cuốn đi mọi lý trí của anh. Anh xô những người cảnh sát đang vây
chặn ra, nhìn chằm chằm vào chiếc xe cấp cứu đó.
Kỷ Đông Nham cũng rất lo lắng. Trong chiếc xe nằm ngang trên đường không có
bóng của Tố Diệp, chắc chắn cô ở trong xe cấp cứu. Nhưng điều anh ấy khó hiểu
là tại sao xe cấp cứu không lập tức đi tới bệnh viện?
“Tránh ra! Tôi là chồng của chủ xe!” Bên kia, Niên Bách Ngạn hoàn toàn phát
điên rồi. Anh túm cổ một trong số những người cảnh sát đang chặn đường mình,
mạnh tay ném anh ta qua một bên.
Hiện trường hỗn loạn. Lại có thêm mấy cảnh sát nữa xông tới. Cách đó không xa
vọng lại tiếng còi hụ của xe cảnh sát. Tuy rằng Kỷ Đông Nham cũng sốt ruột
nhưng chí ít vẫn không đánh mất lý trí như Niên Bách Ngạn. Anh ấy vội vàng len
lên, giải thích với cảnh sát giao thông, như vậy mới tránh được xung đột có
thể phát sinh.
Các cảnh sát giao thông bèn nhường đường. Đầu tiên, Niên Bách Ngạn xông tới
phía trước chiếc xe. Khi chắc chắn rằng Tố Diệp không ở trong xe, anh đang
định đi tới chiếc xe cấp cứu thì bị một cảnh sát giao thông chặn lại.
“Thưa anh! Anh quen biết chủ xe có đúng không?”
Trái tim bất an của Niên Bách Ngạn nhảy loạn lên. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên
trong đầu anh là Tố Diệp bị thương rất nặng. Tuy rằng xe này đúng là chống đạn
nhưng dẫu sao cũng đã bị đâm rất mạnh. Lúc ấy Tố Diệp còn đang gọi điện thoại,
tâm trạng cực kỳ kích động. Lỡ như va phải đầu hoặc bị thương tới bộ phận nào
khác trên cơ thể thì sao? Anh hít sâu một hơi, cố gắng để tâm trạng của bản
thân ổn định trở lại rồi gật đầu: “Cô ấy là vợ tôi.”
Kỷ Đông Nham cũng đi tới.
Người cảnh sát nói: “Nếu anh là chồng của chủ xe vậy thì hãy xuất trình các
giấy tờ có liên quan rồi tiến hành kéo xe đi đi. Xe không thể nằm ngang ở đây
mãi, ảnh hưởng tới giao thông.”
“Bây giờ vợ tôi ra sao rồi?” Niên Bách Ngạn hỏi.
Người cảnh sát nhíu mày: “Khi chúng tôi tới hiện trường thì đã không nhìn thấy
chủ xe nữa. Chúng tôi đang điều tra về thông tin của chủ xe thì các anh đến
đây.”
Nghe xong, Niên Bách Ngạn chết sững. Kỷ Đông Nham cũng ngẩn người, thất thanh
hỏi: “Thế nào gọi là không nhìn thấy chủ xe?”
“Không nhìn thấy chủ xe có nghĩa là, chủ của chiếc xe này đã vứt xe lại đây,
còn người thì đi rồi.” Người cảnh sát giao thông trả lời nghiêm túc.
Nhưng Niên Bách Ngạn, Tố Diệp không thể vứt xe lại. Cho dù cô có một chút ý
thức cũng không thể vứt xe của mình lại.
“Người đâu? Các anh đã tìm chưa?” Kỷ Đông Nham sốt ruột.
Người cảnh sát giao thông trả lời: “Chúng tôi đã thông báo cho phía cảnh sát!”
Không cần anh ta nói, Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham cũng biết họ đã thông báo
cho cảnh sát. Tiếng còi xe ngưng bặt, một vị cảnh sát có thân hình vạm vỡ bước
tới, theo sau là ba người cấp dưới mặc cảnh phục.
Anh ta bước tới, giơ thẻ ngành ra rồi nói: “Anh là anh Niên Bách Ngạn phải
không?”
Niên Bách Ngạn gật đầu.
“Chiếc xe xảy ra tai nạn là của anh hay của vợ anh?”
“Là của vợ tôi.”
Người cảnh sát gật đầu: “Sau khi nhận được điện thoại báo cảnh sát, chúng tôi
đã kết hợp với cảnh sát giao thông, kiểm tra tình hình giao thông trên đoạn
đường này, phát hiện chiếc xe gây tai nạn là một chiếc Honda SUV màu đen,
không có biển số. Chiếc xe này đâm xe của vợ anh ra khỏi phạm vi của CCTV,
dừng chưa tới một phút trên đường thì đã lập tức rời khỏi hiện trường.
Niên Bách Ngạn nghiến răng.
“Chúng tôi nghi ngờ có người muốn bắt cóc vợ anh nên cố tình tạo hiện trường
là một vụ tai nạn giao thông.” Người cảnh sát nói rành mạch từng chữ: “Tới giờ
vẫn chưa rõ tung tích của chủ xe. Anh Niên! Anh cần phải cùng chúng tôi về sở
cảnh sát hỗ trợ điều tra.”
Nếu Tố Diệp vẫn còn ở hiện trường, có thể sự việc cũng không ầm ĩ đến thế.
Cảnh sát thủ đô rất bận rộn. Mấy chuyện lặt vặt này thông thường không phiền
tới họ, đều tự giải quyết riêng. Nhưng vấn đề bây giờ là chiếc xe gây tai nạn
đã bỏ trốn, chủ xe mất tích, một khi dính dáng tới bắt cóc thì đây sẽ là một
vụ án hình sự.
Hơn nữa sau khi nhanh chóng điều tra được thân phận của chủ xe là vợ của Niên
Bách Ngạn, người có thế lực nổi danh trong giới kinh doanh, thì câu chuyện
đằng sau sự việc này chắc chắn sẽ không hề đơn giản.
Khi nhìn thấy xe cảnh sát tới nơi, dự cảm không lành trong lòng Niên Bách Ngạn
càng thêm dữ dội. Nghe anh ta nói xong, anh gật đầu. Kỷ Đông Nham đứng bên lập
tức nói: “Tớ đi cùng cậu tới sở cảnh sát!”
Sở cảnh sát.
Kỷ Đông Nham làm các thủ tục lấy lời khai có liên quan một cách rất hợp tác.
Anh ấy cố gắng nói những gì mình biết, hy vọng cảnh sát có thể lập tức phá án.
“Anh Kỷ! Ý của anh, đây là một vụ bắt cóc có tính chất trả thù?” Một nữ cảnh
sát vừa hỏi vừa ghi chép. Cô ấy không lớn tuổi lắm, có thể cũng vừa vào đơn vị
chưa lâu. Lúc nhìn Kỷ Đông Nham, cô ấy chốc chốc lại đỏ mặt.
“Bao năm nay, Niên Bách Ngạn đắc tội với không ít người, xảy ra chuyện này
cũng không có gì ly kỳ.” Kỷ Đông Nham đáp. Anh ấy nhìn nữ cảnh sát trẻ tuổi
trước mặt, chẳng hiểu sao chợt nhớ tới Dương Nguyệt, trong lòng bỗng cảm thấy
áy náy. Nếu không phải vì mình, có lẽ cô bé ấy đã không cần phải rời xa quê
hương.
“Anh và anh Niên là bạn hợp tác. Anh cho rằng có đối tượng nào đáng nghi
không?”
Kỷ Đông Nham suy nghĩ: “Ví dụ như công ty đá quý Golden Harvest đã bị Niên
Bách Ngạn đánh đổ, Pitt đã từng cạnh tranh đấu thầu mỏ ruby với Niên Bách Ngạn
tại Sri Lanka, hoặc là…” Anh ấy hơi do dự đôi chút.
“Hoặc là ai?”
Sắc mặt Kỷ Đông Nham trở nên nặng nề: “Hoặc là nguyên chủ tịch tập đoàn
Bright, Vincent.”
“Vincent đã bị cảnh sát truy nã?” Nữ cảnh sát ngạc nhiên.
Kỷ Đông Nham gật đầu với vẻ nghiêm trọng.
“Ông ta có đủ động cơ không?”
“Niên Bách Ngạn đã nuốt trọn Bright. Cô nói xem ông ta có đủ động cơ không?”
Kỷ Đông Nham hỏi ngược lại.
“Anh có tin tức của ông ta?”
“Không, tôi không có!” Kỷ Đông Nham thở dài.
Hơn nữa, đây cũng chỉ là suy đoán của anh ấy, không thể cấu thành chứng cứ
phạm tội của Vincent. Dù là Golden Harvest hay Pitt mà anh nhắc tới trước đó
đều là những đối thủ cạnh tranh đã bị Niên Bách Ngạn loại bỏ. Nếu nói về tỷ lệ
phạm tội, thật ra bọn họ cũng giống như Vincent.
Trong một gian phòng trong sở cảnh sát, sếp của đội hôm nay đích thân lấy lời
khai của Niên Bách Ngạn.
Nhưng việc lấy lời khai khá khó khăn.
“Anh Niên! Đối phương rõ ràng đã biết có CCTV vẫn còn đâm vào xe của chị nhà,
sau đó lợi dụng điểm mù của camera để đưa chị nhà đi. Đây rõ ràng là một sự
khiêu khích công khai. Anh cảm thấy đối phương có thể là ai?”
Trông Niên Bách Ngạn đầy tâm sự. Anh châm một điếu thuốc, sợi thuốc lá yên
lặng cháy. Đầu lọc đỏ rực tỏa ra những làn khói xám. Rất lâu sau anh mới nói:
“Bây giờ vẫn chưa thể xác định là bắt cóc, phải không?”
“Sau khi chiếc xe gây tai nạn rời đi, vẫn chưa thấy vợ anh xuất hiện.” Người
sếp này cảm thấy cần phải nhắc nhở anh một câu. Ông ta nghĩ một chuyện đơn
giản như vậy, một người như Niên Bách Ngạn không thể nào lại nghĩ không ra.
Niên Bách Ngạn rít một hơi thuốc như có tâm sự gì đó.
“Gần đây anh có đắc tội với kẻ nào không?”
Anh khẽ lắc đầu.
“Theo tôi được biết, để gây dựng lại Niên Thị, anh đã đánh đổ các doanh nghiệp
loại 2, loại 3 khác. Ngoài ra, ở Nam Phi và Sri Lanka, anh đều có đối thủ cạnh
tranh. Hoặc, việc anh mới thu mua Bright cũng đã đắc tội với không ít người.
Lẽ nào anh không có đối tượng nghi ngờ sao?” Người cảnh sát nheo mắt lại, hỏi.
Mọi người ai cũng biết, trên thương trường, Niên Bách Ngạn là một người tàn
nhẫn có tiếng, sao anh ta có thể dễ dàng giành được các thị trường loại 2,
loại 3? Sao có thể dễ dàng có được mỏ kim cương ở Nam Phi? Hơn nữa nghe nói
anh ta còn đấu thầu được mỏ ruby với số tiền thấp hơn đối thủ, đạt được thỏa
thuận với phía Sri Lanka. Cho dù có là con ông trời cũng chưa chắc đã thuận
buồm xuôi gió đến vậy chứ?
Mà những công ty hoặc doanh nghiệp đồng thời cạnh tranh với anh ta, có công ty
thậm chí đang đối mặt với nguy cơ phải phá sản hoặc phải sáp nhập. Đến cả tổng
công ty quốc tế danh nổi như cồn là Bright cũng phải đối mặt với kết quả bị
đổi chủ. Bên ngoài không truyền ra bất kỳ tin đồn nào bất lợi với anh ta,
nhưng thế không có nghĩa là thủ đoạn của người này quang minh chính đại.
Sắc mặt của Niên Bách Ngạn đã bình thản rồi, hoàn toàn khác với vẻ gấp gáp và
mất hết lý trí khi ở hiện trường. Sau khi những lời đó vừa dứt, trong đầu anh
hiện lên câu Nguyễn Tuyết Cầm từng nói với anh: Cậu phải cẩn thận, bề ngoài
trông ông ta có vẻ nho nhã, thực chất nội tâm bên trong là một kẻ điên rồ và
bệnh hoạn đấy!
Phải, ngay từ đầu anh đã biết hắn là một kẻ bệnh hoạn!