Có những lời nói ra là một sự tổn thương, giống như câu nói này của Tố Diệp
vậy. Miệng cô nói, tim cô đau, nhưng cho dù không nói, cô vẫn biết người còn
đau hơn cô là Niên Bách Ngạn.
Cô những tưởng tình cảm của mình và Niên Bách Ngạn chỉ là một câu chuyện tình
yêu bình thường như bao người. Họ cũng như bao người yêu nhau, sau bao tranh
cãi, đùa giỡn cùng nắm tay nhau bước lên thảm đỏ, rồi trở thành vợ chồng, nắm
tay nhau trọn đời trong suốt những năm tháng về sau, qua bao ngày mặt trời hết
mọc lại lặn. Được ở bên cạnh đúng người của mình, sẽ luôn cảm thấy thời gian
bao nhiêu cũng không đủ, một ngày vẫn vậy, một năm cũng vậy hay mười năm sau
vẫn thế. Sẽ luôn cảm thấy họ mới chỉ quen nhau ngày hôm qua thôi, vậy mà bàng
hoàng quay đầu lại đã là cả trăm năm.
Cô muốn có được một tình yêu như vậy, cũng luôn cho rằng, tình cảm giữa cô và
Niên Bách Ngạn tồn tại đúng như vậy. Nhưng bây giờ, sao cô có thể chắc chắn
với một cuộc sống vốn chỉ là giả thuyết?
Bây giờ cô còn có thể làm gì đây? Tự nghĩ rằng mình là hoàn hảo, tự cho mình
và Niên Bách Ngạn là một đôi trời sinh. Cô còn có thể làm gì? Ít nhất thì, đến
quyền được chết cô cũng không có. Niên Bách Ngạn nói đúng, một khi cô xảy ra
chuyện, tất cả mọi ánh mắt sẽ đổ dồn vào Niên Bách Ngạn. Xảy ra mấy chuyện
này, vào lúc này, người chọn cái chết mới thực sự là người ích kỷ.
Cô không nỡ chết, không nỡ khiến Niên Bách Ngạn bị người đời chửi rủa.
Vậy thì, cô có thể rời xa.
Anh hoàn toàn có thể tìm được một người vợ khác xứng với anh hơn, chứ không
phải cô, một người phụ nữ từ sinh lý đến tâm lý đều khiếm khuyết. Đối với
những chuyện đã qua, cô không muốn làm quá lên. Nếu Niên Bách Ngạn là một
người đàn ông không có tiếng tăm gì, nếu họ là một đôi vợ chồng bình thường,
dù có làm bất cứ việc gì cũng chẳng thể lên được trang nhất, vậy thì cô chẳng
thể thốt ra hai chữ “ly hôn” này, hoặc cô đã nhảy xuống khỏi tòa nhà cấp cứu
của bệnh viện từ lâu rồi. Chính vì Niên Bách Ngạn là Niên Bách Ngạn, là Niên
Bách Ngạn trong mắt bao nhiêu người, là Niên Bách Ngạn đã từng một tay dẫn dắt
Tinh Thạch “lên sàn”, là Niên Bách Ngạn bây giờ đang bắt đầu lại từ đầu, bắt
đầu dấn thân vào thị trường Nam Phi ác liệt, nơi lợi ích còn cao hơn cả nhân
tính, là Niên Bách Ngạn khiến cho ống kính của bao nhà báo phải rục rịch, còn
cô là con riêng của Diệp Hạc Phong, là vợ của Niên Bách Ngạn, là cổ đông lớn
nhất may mắn còn sót lại của Diệp Thị, nên nhất cử nhất động của họ bị người
bên ngoài chú ý.
Chính vì như vậy, Tố Diệp mới không dám chết, mới chỉ còn con đường bỏ đi để
lựa chọn. Cô không thể khiến Niên Bách Ngạn vì chuyện của cô mà bị người ta
gièm pha, bàn tán. Chuyện của cô, thậm chí khiếm khuyết sinh lý cô đang gặp
phải đều có thể trở thành công cụ để người khác công kích Niên Bách Ngạn.
Anh là một người đàn ông kiêu ngạo như thế, vốn dĩ đã cao quý hơn người khác,
không thể vì cô mà chìm trong nỗi thống khổ khi bị người khác nói ra nói vào.
Tiểu Nhã đứng bên cạnh cực kỳ khó xử, đồng thời lúc này, trong lòng cũng đang
thầm lo lắng. Trong mắt nó, tình cảm của hai anh chị trước nay luôn rất tốt.
Ai cũng có thể nhận ra họ yêu nhau sâu sắc. Tuy rằng chị ấy có lúc rất tham
tiền, cũng có khi còn tìm cơ hội để trừ một ít tiền công của nó nhưng nó vẫn
rất quý Tố Diệp.
Bây giờ hai người họ ra nông nỗi này, phải đứng giữa, nó rất ngượng ngập. Cho
tới khi nghe thấy Niên Bách Ngạn bảo nó nghỉ sớm, nó mới thở phào nhẹ nhõm. Cô
vội vàng thu dọn đồ đạc, rồi rời khỏi tứ hợp viện.
Tới khi chỉ còn hai người họ, Tố Diệp cảm thấy cột sống của mình như bị ai rút
mất một đoạn. Cô cảm thấy hơi mệt mỏi, đầu óc cũng mê man, choáng váng. Niên
Bách Ngạn tiến lên, ôm cô, nhưng cô giằng ra.
Anh nhìn cô không biết nói sao, biết cái tính bướng bỉnh của cô lại nổi lên
rồi. Anh dịu giọng khuyên nhủ: “Em đừng bướng nữa, được không?”
“Em không hề!” Tố Diệp nhìn anh rất nghiêm túc, cố kìm nén cảm giác cay xè nơi
khóe mắt: “Đây là quyết định em đã suy nghĩ rất lâu. Niên Bách Ngạn! Thật ra
trong lòng anh hiểu rõ, chúng ta tiếp tục ở bên nhau, con đường tương lai chưa
chắc đã dễ đi. Chi bằng bây giờ vui vẻ chia tay, đối với cả anh cả em đều ổn.”
“Anh không ổn chút nào!” Niên Bách Ngạn nhìn cô không rời mắt, sau đó anh giơ
tay nâng mặt cô lên: “Em cảm thấy, rời xa anh rồi em sẽ rất ổn sao?”
“Biết đâu…”
“Không có biết đâu!” Niên Bách Ngạn buông cô ra. Anh vừa nhíu mày, cả người
trông đã cứng rắn và nghiêm khắc hơn: “Anh sẽ không để em có cơ hội trở thành
vợ cũ của anh. Mà anh cũng chưa bao giờ có ý định giấy chứng nhận ly hôn.”
Tố Diệp nghẹn lời vì những gì anh nói. Cũng vì khoảng thời gian này ác mộng
liên miên lại thường xuyên mất ngủ, thể lực của cô không đủ, mồm miệng nhất
thời không nhanh được bằng đầu óc. Cô run rẩy nói: “Anh… Anh… Sao anh lại vô
lý như thế chứ?”
“Anh chỉ không muốn sau này chúng ta phải ân hận.” Niên Bách Ngạn giơ tay lên,
dịu dàng vuốt ve gò má cô: “Diệp Diệp! Em không thể rời xa anh, rời xa anh em
sẽ hối hận.”
Cổ họng Tố Diệp nghẹn lại, khóe mắt chẳng mấy chốc đã đỏ ửng.
Niên Bách Ngạn nhìn mà xót xa. Ánh mắt anh càng dịu dàng hơn. Anh cúi đầu, ghé
sát mặt vào cô.
Khi môi chạm môi, sắp dính sát vào nhau tới nơi, Tố Diệp bất ngờ đẩy mạnh Niên
Bách Ngạn ra, sau đó xông vào phòng ngủ. “Rầm” một tiếng, cửa phòng bị khóa
trái. Niên Bách Ngạn ngẩn người. Một giây sau, anh rảo bước tới trước cửa
phòng, giơ tay gõ cửa: “Diệp Diệp! Mau mở cửa ra!”
Tố Diệp không mở cửa.
Nhưng lại khóc thét lên.
Niên Bách Ngạn đứng ngoài cửa không gõ cửa nữa, cũng không thúc giục. Anh chỉ
đứng lặng bên cạnh ngoài, nghe từng tiếng khóc bên trong, mỗi tiếng là một lần
trái tim quặn thắt…
Quãng thời gian Nguyễn Tuyết Cầm bị bắt vào tù, bà ta đã gặp mặt ba người.
Người đầu tiên là con gái mình, Diệp Lan, người thứ hai là Nguyễn Tuyết Mạn.
Diệp Lan nức nở đi vào rồi lại nghẹn ngào đi ra. Nguyễn Tuyết Mạn sa sầm mặt
đi vào, kết quả vẫn rơm rớm nước mắt đi ra.
Và người thứ ba là Niên Bách Ngạn.
Bao nhiêu năm nay, kỳ thực Nguyễn Tuyết Cầm không tiếp xúc quá nhiều với Niên
Bách Ngạn. Cho dù lúc trước anh và Diệp Ngọc kết hôn giả, vẫn thường xuyên ra
vào nhà họ Diệp, nhưng cũng chỉ nói chuyện với Nguyễn Tuyết Cầm lác đác vài
câu.
Không ai dám ngờ âm mưu Nguyễn Tuyết Cầm lại thâm sâu đến vậy, vì bà ta luôn
bị người ta lờ đi như không khí.
Thế nên, khi Niên Bách Ngạn ngồi xuống trước mặt bà ta, nhìn bà ta trong bộ
quần áo tù, gương mặt tiều tụy, trong lòng đã cảm khái muôn phần. Bao nhiêu
ngày qua, nghe nói bà ta đã khai nhận không ít chuyện, duy chỉ có kẻ đứng đằng
sau giật dây là vẫn chưa khai.
Tất cả các tội danh bà ta khai nhận đều xoay quanh nhà họ Diệp. Nhưng phía
cảnh sát đã có lý do để tin rằng Nguyễn Tuyết Cầm có một mối quan hệ mật thiết
với ông trùm của tổ chức ma túy “thiên thần Samele”, vì tài liệu CTV lần trước
tuy rất mơ hồ nhưng qua việc phân tích tỷ lệ dáng người của tổ kỹ thuật thì kẻ
đã từng lén đột nhập vào bệnh viện, cố tình hại chết tên đồng phạm trong tổ
chức ma túy có lẽ chính là Nguyễn Tuyết Cầm.
Ai ngờ, đối với những lời tố cáo này, bà ta luôn nói năng thận trọng.
“Tố Khải nói, bà chỉ đích danh muốn gặp tôi.” Tia sáng trong ánh mắt Niên Bách
Ngạn rất nhạt nhòa, cả giọng nói cũng vậy.
Nguyễn Tuyết Cầm giơ bàn tay đang đeo còng lên, vò vò mái tóc. Bà ta không
nhếch nhác và đau khổ như những kẻ bị bắt vào tù khác. Ngoài vẻ xuống sắc khi
không được trang điểm cẩn thận ra thì không còn gì sai khác. Trông bà ta vẫn
yên lặng như bình thường, cả ngữ khí và giọng nói cũng không thay đổi quá lớn.
“Tôi muốn nhờ cậu một việc, coi như nợ cậu một ân tình, cũng mong cậu có thể
nể mặt Tố Diệp, giúp tôi chăm sóc Diệp Lan một chút.”
Niên Bách Ngạn không thay đổi sắc mặt.
“Cả tôi và bố nó đều không ở bên cạnh. Tôi rất lo về tương lai của con bé.”
Nguyễn Tuyết Cầm nói thẳng mục đích của mình, rồi thở dài.
Niên Bách Ngạn không nói tiếp. Đợi tới khi đôi bên đều im lặng, anh mới hỏi:
“Dù là Diệp Hạc Phong hay Diệp Hạc Thành cũng đều đối xử với bà không tệ, vì
sao phải làm vậy?”
“Vì lợi ích!” Nguyễn Tuyết Cầm nói ra lý do không hề do dự. Nói xong, bà ta
khẽ cười khẩy: “Đây là lý do dành cho cảnh sát. Còn dành cho cậu là một lý do
khác.”
Niên Bách Ngạn nhìn bà ta.
“Tôi hận Diệp Hạc Thành. Đây mới là nguyên nhân thật sự. Còn Diệp Hạc Phong,
chẳng qua chỉ là con cờ để tôi trả thù mà thôi. Tôi và ông ta không thù không
oán.”
“Tôi thà tin vào lý do bà nói với cảnh sát là thật còn hơn.”
“Thế thì cậu vốn không hiểu cái nỗi đau có thể kích phát thù hận trong lòng
người đàn bà.” Nguyễn Tuyết Cầm nói rõ ràng từng chữ: “Khi mới được gả về nhà
họ Diệp, tôi quả thực đã muốn sống hạnh phúc cùng Diệp Hạc Thành. Nhưng ông ta
thì không hề nghĩ vậy. Ông ta vốn không coi tôi là vợ. Quan hệ giữa tôi và
Tuyết Mạn không thuận hòa, người ngoài tưởng rằng lý do là vì nó làm bà cả,
đến nó cũng nghĩ như vậy. Nhưng thực tế, nguyên nhân thực sự khiến tôi không
ưa nổi nó là vì nó lúc nào cũng khiến Diệp Hạc Thành nhung nhớ. Người trong
lòng ông ta không phải là tôi, mà là Nguyễn Tuyết Mạn. Sự nhục nhã này làm sao
tôi nuốt trôi? Nếu hai người họ tuy chưa ăn nằm gì với nhau, nhưng tôi thà là
ông ta chỉ vui chơi qua đường thôi cũng không muốn trong lòng chồng mình có
người đàn bà khác. Cộng thêm sau này lộ ra chuyện giữa ông ta và bạn gái của
Tiểu Giả, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng về gã đàn ông này. Ông ta đã làm lỡ dở
cả cuộc đời tôi, thế nên, tôi căm phẫn ông ta, căm đến nghiến răng kèn kẹt.”
Nghe xong, Niên Bách Ngạn nói: “Một người đàn bà trừ phi trong lòng đã có
người thương nhưng lại không thể ở bên cạnh người ấy nên mới căm hận chồng
mình phải không? Đây mới là nguyên nhân bà nói cả đời bị lỡ dở.”
Nguyễn Tuyết Cầm bật cười. Rất lạnh lẽo nhưng lại giúp Niên Bách Ngạn biết
mình vừa đoán trúng.
“Người trong bệnh viện là bà phải không?” Như một câu hỏi lại như một lời
khẳng định.
Anh những tưởng Nguyễn Tuyết Cầm sẽ lập tức phủ nhận, giống như khi cảnh sát
hỏi cung. Ai ngờ bà ta lại cười, thản nhiên như giọng nói khẽ khàng: “Phải, là
tôi!”
Niên Bách Ngạn hơi sững sờ.
“Sao? Bất ngờ vì tôi thừa nhận trước mặt cậu à?” Nguyễn Tuyết Mạn cong môi:
“Tôi đã muốn gặp cậu thì không định giấu giếm quá nhiều chuyện. Nếu không sao
có thể gửi gắm được?”
Niên Bách Ngạn khẽ nheo mắt: “Bà nên biết tôi muốn có được câu trả lời từ bà.”
“Thật ra cậu muốn biết vì sao tôi nhất định phải đuổi cùng diệt tận cậu hoặc
Tố Diệp, đúng không? Cậu rất muốn biết rốt cuộc tôi làm việc cho ai.” Nguyễn
Tuyết Mạn nhìn chằm chằm vào mắt anh. Bà ta hạ giọng xuống rất thấp nhưng đủ
để cả hai đều nghe rõ…