Nói thật lòng, Diệp Ngọc rất đẹp.
Lông mày như núi Đại My*, răng trắng môi đỏ, mái tóc xoăn dài mềm mại, làm nổi
bật gương mặt to hơn lòng bàn tay một chút nhưng có phần nhợt nhạt. Khuôn mặt
ấy giờ đây đầm đìa nước mắt, khiến người vừa nhìn đã thấy động lòng. Thân hình
cô ta xinh xắn, đầy đặn, cả người dán chặt vào lòng Niên Bách Ngạn như một con
thỏ bị thương. Người con gái này vừa hay thích hợp với cụm từ “ngọc mềm hương
thoảng”. Chỉ tiếc là, thần sắc của Niên Bách Ngạn không mấy thay đổi.
*Tên một ngọn núi dùng để miêu tả hàng lông mày người con gái
“Bách Ngạn!” Cô ta ngẩng mặt lên. Không biết là muốn nhìn rõ gương mặt anh hay
muốn ngăn dòng lệ tuôn rơi. Thanh âm nghe càng giống van nài hơn: “Anh muốn em
đi! Ngay đêm nay, em cầu xin anh đấy.”
Niên Bách Ngạn bất động đứng đó, để mặc cô ta ôm chặt lấy cánh tay mình, ánh
mặt lãnh đạm mà trầm tĩnh.
Thấy anh không có động tĩnh gì, Diệp Ngọc như bị đả kích, đưa tay cởi chiếc
váy đang mặc trên người xuống, một giọt nước mắt cũng theo cằm rớt xuống tấm
thảm. Niên Bách Ngạn thấy vậy càng buồn bực, đưa tay giữ chặt lấy cánh tay cô
ta. Cô ta càng phản kháng mạnh mẽ. Cầu vai của chiếc váy bị tuột xuống, để lộ
ra bờ vai trắng trẻo.
“Anh coi như giúp em không được sao? Em sắp phát điên rồi, thật sự phát điên
rồi. Em đã nghĩ cả tối rồi, nghĩ mãi cũng chỉ có cách này mới có thể khiến em
hoàn toàn quên đi người đó. Bách Ngạn! Em cầu xin anh tích đức chút đi. Chúng
ta dù sao cũng là vợ chồng, coi như anh thương hại em!”
Niên Bách Ngạn gầm lên: “Đủ rồi!”
So với sự điên loạn của cô ta, anh quá mức bình thản, đến cả giọng nói cũng
ngắn gọn mạnh mẽ, nhưng toát lên một cảm giác quyền uy. Có lẽ chính sự lãnh
đạm đến tận cùng này của anh khiến Diệp Ngọc hoàn toàn sụp đổ, nước mắt cũng
đột ngột ngưng tụ trong khóe mắt. Nước mắt cô như những hạt thủy tinh lấp lánh
giữa hồ nước, một lúc lâu sau cô mới run run lên tiếng: “Anh là chồng em, cho
dù chúng ta có phát sinh quan hệ cũng là chuyện hiển nhiên mà?”
“Anh sẽ không đụng vào em.”
“Vậy anh đụng vào ai? Đám đàn bà vây xung quanh anh? Hay là cô thư ký mờ ám
không rõ ràng đó?” Diệp Ngọc trả đũa lại.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn lạnh đi thấy rõ, anh không nói gì thêm, chỉ hờ hững đáp
lại một câu: “Muộn lắm rồi! Em nghỉ sớm đi.”
“Bách Ngạn!” Lúc anh chuẩn bị quay đi, Diệp Ngọc lập tức gọi giật lại. Thấy
anh dừng bước, cô ta lại bước lên, ánh mắt run rẩy: “Xin lỗi! Em không nên nói
anh như vậy. Chỉ vì em quá mơ hồ, không biết nên làm thế nào. Anh là chồng em,
nhưng anh có từng quan tâm tới em không? Là vì anh không muốn quan tâm tới em…
hay anh ghét bỏ em? Thấy em ghê tởm?”
“Em hiểu lầm rồi.” Khoảnh khắc này, trong đôi mắt của Diệp Ngọc là sự bất lực
và mơ màng, khiến Niên Bách Ngạn bất giác nhớ tới Tố Diệp. Hôm đó cô ấy cũng
im lặng đi trên phố, ánh mắt cũng ngập tràn bi thương như thế. Anh khẽ hít sâu
một hơi, một lần nữa lên tiếng, ngữ điệu đã nhẹ nhàng hơn: “Anh sẽ không chạm
vào em, trước khi kết hôn chúng ta đã nói rõ rồi.”
Diệp Ngọc như con chim bị người ta bẻ đi đôi cánh, mệt mỏi dùng chút sức lực
cuối cùng, muốn nắm giữ một chút gì đó nhưng lực bất tòng tâm. Cô ta lắc đầu,
gương mặt tái xanh: “Em hối hận rồi, Bách Ngạn! Em biết làm vậy với anh là
không công bằng.” Cô ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu tựa biển khơi, khó mà
dò nổi ấy: “Có lẽ anh sẽ cho rằng em quá ích kỷ, nhưng tối nay em muốn trao
anh bản thân mình, em chỉ muốn anh “yêu” em.”
“Nhưng Diệp Ngọc, anh không muốn.” Niên Bách Ngạn nghiêm mặt, nghiêm túc nhìn
cô, dằn mạnh từng chữ: “Có rất nhiều cách để quên đi một người, không nhất
thiết cứ phải dùng cách này. Em là một cô gái tốt, thế nên càng cần hiểu rõ
con người phải biết yêu thương bản thân trước mới có khả năng yêu thương người
khác. Em không cần, càng không có bất cứ lý do nào vì một kẻ không xứng đáng
mà buông thả bản thân.”
Diệp Ngọc quên cả khóc, mở to mắt nhìn Niên Bách Ngạn, lát sau mới nói: “Bách
Ngạn! Anh chưa từng yêu sâu sắc một người, làm sao hiểu được tâm trạng của
em?”
Niên Bách Ngạn khẽ thở dài, lấy tờ giấy ăn bên cạnh đưa cho cô, chân thành
nói: “Nói thật, anh không biết cách an ủi người khác. Nhưng, con người là một
thể độc lập, không nhất thiết cứ phải dựa vào một ai đó mới có thể đi hết cuộc
đời này. Đúng là anh chưa từng yêu một ai sâu sắc, cũng chưa từng trải qua cái
cảm giác đau đến xé lòng. Nhưng Diệp Ngọc à, nếu có một ngày anh thật sự một
lòng một dạ yêu người con gái nào đó, anh nhất định sẽ nói với em.”
“Em phải cảm ơn sự thành thật của anh sao?” Diệp Ngọc khịt mũi.
Niên Bách Ngạn nhếch môi: “Đây là đạo lý khi anh và em chung sống. Em thành
thật thẳng thắn với anh, anh cũng không thể giấu giấu giếm giếm.” Nói xong anh
lại dắt cô về giường: “Còn nữa, sau này đừng uống rượu nữa.”
Diệp Ngọc nhắm chặt mắt lại, một lát lại mở ra, gật đầu với anh, như đã có một
quyết định quan trọng. Niên Bách Ngạn thấy cô đã bằng lòng, ánh mắt cũng dịu
dàng hơn: “Nghỉ sớm đi!”
“Anh định ngủ ở đâu?” Thấy anh đi tới cửa, Diệp Ngọc không nhịn được, hỏi một
câu.
Niên Bách Ngạn giơ tay mở cửa ra, khẽ đáp: “Anh ngủ ở phòng khách.”
Bóng lưng tao nhã của anh trông thật quạnh quẽ. Cửa phòng, im lìm đóng lại.