Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau – Chương 64: Quyển 2 Chương 64: Anh Có Từng Quan Tâm Tới Em Không (i) – Botruyen

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau - Chương 64: Quyển 2 Chương 64: Anh Có Từng Quan Tâm Tới Em Không (i)

Đã hơn 9 giờ tối, phòng họp đèn đuốc vẫn sáng choang. Ngoài cửa sổ là đèn hoa
thành phố rực rỡ, là người xe nườm nượp. Cảnh đêm thế này có một vẻ đẹp rất
trầm luân. Tập đoàn Tinh Thạch nằm ở tòa nhà văn phòng cao cấp của Trung tâm
mậu dịch quốc tế thứ ba của Trung Quốc, chiếm cứ được một vị trí địa lý trời
phú, cùng với tòa nhà mới của đài truyền hình Trung ương, trung tâm tài chính,
hình thành nên ba góc, thu hết cảnh đêm của thành phố vào tầm mắt.

Niên Bách Ngạn đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tịch. Đằng sau lưng anh là kết
cấu hình chữ nhật có thể nhìn được rõ ràng của khu nội thành Bắc Kinh. Ánh
sáng lộng lẫy đâm vào ô cửa sổ thủy tinh sát đất, như hàng ngàn hàng vạn ánh
sao vỡ tan, cũng nhờ đó khiến cho bóng hình cao lớn của người đàn ông càng
thêm mờ ảo.

Hai bên phòng họp toàn là các cán bộ cao cấp của công ty, ai nấy đều dè dặt
thận trọng báo cáo với Niên Bách Ngạn các công việc mình đang phụ trách. Từ
trên xuống dưới trong tập đoàn Tinh Thạch ai cũng biết rõ sự nghiêm túc và hà
khắc của Niên Bách Ngạn đối với công việc. Có bất kỳ sai sót nào, nhẹ thì cắt
tiền thưởng và hoa hồng, nặng thì đuổi thẳng ra khỏi cửa lớn của tập đoàn.

So với sự cẩn thận từ lời nói tới việc làm của các nhân viên, trông Niên Bách
Ngạn có vẻ đã quen với việc này, chiếc áo sơmi màu xám bạc được cắt may tinh
xảo ít nhiều đã làm mềm mại những đường nét cương nghị trên gương mặt ấy. Chỉ
có điều anh cứ im lặng ngồi đó, cho dù chỉ là khẽ nhíu mày thì những nét thấp
thoáng trên hàng mi và sống mũi cũng lộ rõ vẻ trầm lạnh và mạnh mẽ.

Đợi quản lý của phòng thị trường và phòng tài vụ báo cáo xong, Niên Bách Ngạn
mới hơi có phản ứng, ngón tay khẽ lướt qua chiếc cằm gợi cảm, râu vừa mới mọc,
như đang nghĩ ngợi gì: “Quý I ở Trung Quốc có thể đạt được thành tích kinh
doanh tăng trưởng 27% so với cùng kỳ trong lúc rất nhiều mặt hàng cao cấp đang
lần lượt chen vào thị trường Trung Quốc, làm tốt lắm.”

Các quản lý của bộ phận thị trường và bộ phận phát triển ai nấy đều giơ tay
lau mồ hôi lấm tấm trên trán, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng đã rơi
xuống. Có thể được nghe chính miệng Niên Bách Ngạn nói ra câu “Làm tốt lắm”
này, đã là lời khen ngợi tuyệt vời nhất rồi.

“Trong ba năm tới, Tinh Thạch dự định thành lập thêm khoảng 25 – 30 showroom
hàng đầu ở Trung Quốc. Việc đầu tư vào các đô thị loại II, loại III cũng tiếp
tục khuếch trương. Các bộ phận có liên quan hãy chuẩn bị đi. Tôi cần một bản
kế hoạch hoàn chỉnh.”

Lời nói của Niên Bách Ngạn khiến các nhân viên xung quanh thì thầm to nhỏ, có
người còn thẳng thắn đưa ra quan điểm bất đồng ngay tại đó: “Tổng giám đốc
Niên! Tôi lại cho rằng nếu giai đoạn tiếp theo chuyển hướng sang thị trường
điện tử sẽ tốt hơn. Bây giờ rất nhiều thương hiệu đều đang thử thay đổi phương
thức kinh doanh, thị trường điện tử là một sự lựa chọn không tồi.”

Ý kiến này, có người tán đồng, cũng có người phản đối.

Niên Bách Ngạn nghe anh ta nói hết, mặt không biến sắc. Trong lúc nghe, anh
chậm rãi cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, cho tới khi đối phương nói
xong, mới đặt xuống mặt bàn: “Giám đốc Lưu! Tôi rất hài lòng việc anh luôn
thường xuyên quan tâm tới những tin tức tài chính nóng hổi. Nhưng trước khi
chuẩn bị phát biểu, anh có nghiêm túc suy nghĩ tới tính khả thi của nó không?”

Một câu nói khiến giám đốc Lưu khi nãy còn ba hoa rất hùng hồn, sắc mặt đột
ngột thay đổi, ngượng ngập đứng như trời trồng ở đó, không dám lên tiếng.

“Tốc độ phát triển như vũ bão của thị trường điện tử Trung Quốc đúng là khiến
rất nhiều thương hiệu nhìn thấy hy vọng. Cách thức triển khai không dự trữ
hàng tồn kho này thật sự có thể khiến giá thành kinh doanh thấp hơn. Ví dụ như
phí tổn của ngành chúng ta sẽ đạt từ 35-40%, nhưng đối với những thương hiệu
điện tử thì chỉ cần 15% là được rồi. Thấy lợi trước mắt là muốn giành lấy mà
quên mất hoàn cảnh của thị trường Trung Quốc.” Ánh mắt Niên Bách Ngạn rất
nghiêm nghị, vầng trán cao mạnh mẽ: “Ở Mỹ, toàn bộ hệ thống mua bán qua mạng
đã hoàn thiện. Nhưng ở Trung Quốc, kim cương muốn tiêu thụ theo dòng một cách
thuần túy còn cần một khoảng thời gian khá dài nữa mới thực hiện được. Thói
quen mua sắm của những người tiêu dùng Trung Quốc qua mạng còn đang hình thành
một cách từ từ. Trong quá trình hình thành này, lòng tin của người dân Trung
Quốc với thị trường tiêu thụ qua mạng còn rất thấp. Nếu không có việc thử
nghiệm đường dây, hoàn thiện đồng bộ việc cung cấp các dịch vụ chăm sóc khách
hàng, sẽ khiến độ hài lòng của khách hàng giảm sút. Còn nếu muốn nắm giữ thị
trường, vậy thì phải đi theo con đường kết nối các mạng xã hội trên thực tế.
Đây là việc trước mắt chúng ta đang làm. Còn hoàn toàn từ bỏ việc bán hàng
trực tiếp, vào thời kỳ này là chuyện vô căn cứ.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.