Những câu người đời trước nói luôn rất có lý: Hại người cuối cùng hại mình.
Nhưng Tố Diệp chẳng qua chỉ đánh một trận tự bảo vệ mà thôi, báo ứng tới hình
như hơi nhanh quá thì phải. Cô vẫn chạy băng băng trên đường, cho tới khi em
đỏ xinh của cô như một bệnh nhân hen suyễn rung lắc liên hồi, khiến cô ngồi
trên ghế cứ đảo lên đảo xuống, cuối cùng cô không khống chế được nữa, phải gào
lên thảm thiết, đây gọi là ác giả ác báo sao?
Trong xe, khói bay mù mịt, Tố Diệp buộc phải nhanh chóng xuống xe, hít thở bầu
không khí trong lành. Mặc dù thứ hít vào phổi chẳng qua cũng là khói bụi đầy
trời và khói xe nhức mũi, nhưng cũng còn tốt hơn chiếc xe báo hư này của cô
trước lúc lâm chung còn định chôn cô theo cùng.
Trên đường quốc lộ, từng chiếc xe lần lượt đi lướt qua, cũng vì chiếc xe của
cô khiến dòng xe đi chậm lại. Cô ôm bụng, làm mặt vô tội, đứng trước mui xe,
nhìn con xe trước khi cô ra nước ngoài đã cùng cô chia ngọt sẻ bùi này, mà
không ngừng thở vắn than dài. Nhớ lại lúc trước chiếc xe Jeep của cô kiên
cường bay nhảy là thế. Giờ thì hay rồi, cứ thỉnh thoảng lại giở trò giận dỗi.
Cô vẫn nhẫn nhịn, nhưng kết quả của việc nhẫn nhịn lại càng ngày càng nghiêm
trọng, cuối cùng dẫn tới đại họa ngày hôm nay.
Một người một xe, trên con đường quốc lộ xe cộ qua lại như nêm này, trở nên vô
cùng nổi bật. Cô đành phải mở mui xe ra giả vờ như đang bận rộn kiểm tra. Ít
nhất như vậy còn có thể chứng minh cô đang không ngừng cố gắng, cần cù chăm
chỉ để làm giảm áp lực giao thông. Cũng ít nhất có thể may mắn sống sót dưới
bao ánh mắt đủ giết người của đám đông.
Cô không biết sửa xe, nhưng ít ra có thể giả vờ biết sửa xe.
Cho tới khi các xe khác bấm còi ầm ĩ, Tố Diệp vội vàng giơ tay xin lỗi, nhưng
không dám nhìn thẳng vào vẻ mặt bất mãn của chủ xe. Cô biết rõ. chủ của những
xe bị cô làm lỡ dở giờ về nhà trên con đường này, mười người thì đến tám, chín
người muốn giết chết cô.
Rất nhanh, cô liếc mắt thấy thấp thoáng có người xuống xe, sau đó nghe thấy
tiếng sập cửa xe. Bóng hình đó rảo bước về phía cô. Trong lúc cô đang đứng
ngồi không yên, mùi khói bụi trong mũi dường như mơ hồ có thêm mùi gỗ mộc.
Một mùi hương nam giới rất quen thuộc.
Tố Diệp bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt cứ thế nhìn thẳng vào đôi mắt người đàn
ông. Cô hơi kinh ngạc, anh chẳng phải đã đi xa rồi sao?
Niên Bách Ngạn dừng lại trước mặt cô, để mặc cô cứ ngước nhìn mình như vậy.
Anh nhìn cô rồi lại nhìn chiếc xe. Lúc này anh mới hiểu ra nguyên nhân cô đứng
bên đường, ánh mắt điềm tĩnh như đang khẽ cười.
Mặt cô nóng bừng bừng, không biết là vì xấu hổ hay vì thời tiết đêm nay quá oi
ả. Cô thấy Niên Bách Ngạn chẳng nói chẳng rằng đi tới phía trước xe, nhìn
xuống cảnh tượng hoang tàn trong mui xe. Cô có linh cảm anh chuẩn bị xắn tay
áo, vội dướn người lên. Còn chưa kịp cản bước anh, dường như anh đã đoán ra,
hờ hững đáp lại một câu: “Đứng yên đó!”
Cô đờ ra như khúc gỗ.
Niên Bách Ngạn xắn tay áo lên, cánh tay to lớn trực tiếp luồn vào trong mui
xe. Tố Diệp hận không thể che chặt mắt lại. Đáng thương quá! Cánh tay thon dài
kia sắp bị dính đầy dầu mỡ rồi.
“Đưa tôi hộp đồ nghề.”
“Hả?” Tố Diệp bừng tỉnh lại, lắp bắp: “Không có…”
Niên Bách Ngạn ngước mắt lên nhìn về phía cô. Cô vội vàng giải thích: “Tôi vốn
dốt đặc cái vụ sửa xe. Lần nào cũng phải cầu cứu nhà xưởng chuyên sửa xe…”
“Gọi điện thoại chưa?”
“Gọi rồi, gọi rồi.” Để chứng minh mình không vô dụng đến vậy, cô vội vàng gật
đầu: “Nhưng chỗ này tắc đường, tôi chỉ biết đợi thôi.”
Niên Bách Ngạn không nói nữa, đi vòng sang bên cạnh, chui đầu vào khởi động
xe. Không khởi động thì không lo, vừa khởi động cả chiếc xe lại rung lên bần
bật như lên cơn hen, gầm xe kêu cành cạch, nhấn chân phanh một cái là cả xe
lại rung lắc kịch liệt. Tố Diệp đứng bên nhìn thấy cảnh tượng này thì run lên
bần bật. Cô thật sự lo sợ con xe đỏ của cô nhất thời tức giận, nổi điên cả với
Niên Bách Ngạn.
“Tố Diệp! Cô phải dùng bao nhiêu sức mạnh mới lái xe đến mức phải báo hư thế
này hả?” Tắt máy, Niên Bách Ngạn bước xuống xe, lần đầu tiên anh nói với cô
bằng ngữ điệu nghiêm nghị đồng thời gọi cả họ lẫn tên cô ra như vậy.