Bữa tối nay ăn chẳng có ngon miệng chút nào. Nhưng thực ra hình như chỉ có
mình Tố Diệp cảm thấy vậy. Những người khác vẫn ăn uống rất vui vẻ, đặc biệt
là cậu. Sau khi biết lần này cô về nước và không định đi nữa, cậu vui tới nỗi
ngồi ca kinh kịch ngay tại bàn. Mợ thì ngồi bên cạnh gõ nhịp cho cậu, chồng
xướng vợ họa. Đến cả cậu em Tố Khải vốn dĩ rất ủng hộ cô giờ cũng tạo phản, ra
vẻ nịnh nọt, rót rượu gắp thức ăn cho “phụ thân và mẫu thân đại nhân” của nó.
Còn cái gã Kỷ Đông Nham đó, dĩ nhiên là vô cùng hào hứng. Đôi mắt đào hoa đó
cứ chốc chốc lại liếc nhìn về phía cô như có ý đồ gì.
Có một khoảnh khắc bất chợt, Tố Diệp thật sự cho rằng, liệu có phải gã đó “giả
truyền thánh chỉ”, vốn chẳng có cái chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ này
không?
Ăn cơm xong, Tố Diệp đề nghị mình và Kỷ Đông Nham sẽ ra về trước. Cậu và mợ
đang vui vì hai người họ có thời gian riêng đi cùng nhau, nên chấp nhận ngay.
Hai người đi ra tới cửa, Tố Diệp sợ cậu và mợ còn đứng bên cửa nhìn theo bèn
rảo bước nhanh về phía trước. Xe đỗ phía ngoài, cách đó mấy mét. Người đàn ông
đi theo sau bắt đầu tàn phá đôi tai cô.
“Gia đình cậu em hài hước thật đấy.”
“Không nhìn ra em nhỏ nhắn yếu ớt thế này mà lại lớn lên trong một gia đình
học võ. Haiz, em và em trai ai giỏi võ hơn? Anh đoán là em phải không?”
“Có thời gian em cũng dạy anh vài chiêu đi, anh nghĩ võ nghệ cơ bản của em
chắc chắn là chuyên nghiệp.”
“Em yêu, có hứng thú cùng đi xem phim không, anh biết gần đây…”
“Anh Kỷ!” Tố Diệp đi phía trước dừng lại đột ngột, quay người. Cuối cùng cô đã
mất hết kiên nhẫn, chặn ngay mấy lời thao thao bất tuyệt của anh ta lại, trong
đầu có một ý nghĩ mơ hồ mà bản thân cô cũng không lý giải được. Kỷ Đông Nham
đằng sau cũng đứng sững lại, suýt nữa thì đâm sầm vào người cô.
“Hoa nhài là do anh tặng?” Chỉ vài bước chân ngắn ngủn, suy nghĩ của cô đã rẽ
ngoặt sang hướng khác. Từ khi cô về nước tới giờ, số người tiếp xúc đếm trên
đầu ngón tay. Những cô gái ở xung quanh cô hình như đều không lệch lạc giới
tính, vậy thì chỉ có thể là đàn ông. Chắc chắn không phải là Đinh Tư Thừa,
Niên Bách Ngạn cũng đã tự mình phủ nhận, cậu em của cô càng không có mấy trò
lãng mạn tình cảm. Khả năng duy nhất chính là cái gã Kỷ Đông Nham, mang danh
“nhận lệnh bố mẹ đưa lời mai mối” đến xem mặt nhưng lại bị cô đá thẳng cẳng
xuống khe núi, đang đứng trước mặt cô bây giờ.
Quả nhiên, biểu cảm hưng phấn của Kỷ Đông Nham đã làm hài lòng khả năng suy
luận của cô: “Mùa này hoa nhài là đẹp nhất. Em yêu à, mấy bông hoa nhài đó
chính tay anh bó thành từng bó đấy, chỉ chọn những bông vừa to vừa trắng, cắm
trực tiếp vào nước sẽ rất nhanh có…”
“Rốt cuộc anh có mục đích gì?” Tố Diệp một lần nữa ngắt lời anh ta.
“Hử?” Kỷ Đông Nham ngừng lại, một lúc sau mới mỉm cười, đuôi mắt hẹp dài như
còn thấm một chút hương hoa đào, đưa tay nắm chặt tay cô: “Đừng như vậy! Anh
biết em nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận quan hệ vợ chồng chưa cưới của chúng
ta. Không sao, anh có thời gian, dần dần em sẽ quen với anh thôi.”
Giọng nói của anh ta đúng là rất dễ nghe, điểm này Tố Diệp không thể không
thừa nhận. Nhưng, những lời này thốt ra giống như một chiếc búa tạ đập xuống
đầu cô, khiến từng sợi dây thần kinh trong đầu giật giật liên hồi. Cô dùng sức
giật mạnh cánh tay về: “Anh Kỷ! Anh phải hiểu rõ hai chuyện. Thứ nhất, chúng
ta không phải quan hệ vợ chồng chưa cưới gì đó, đừng làm như chúng ta thân
thiết lắm vậy. Sự thật là thời gian chúng ta tiếp xúc cộng vào còn chưa tới 24
giờ đồng hồ. Thứ hai, anh không phải mẫu người mà tôi thích, hai chúng ta hoàn
toàn không hợp nhau.”
“Ơ? Nhưng chính miệng em đã hứa với cậu em mà.” Kỷ Đông Nham không hề tức
giận: “Chúng ta đều là người lớn cả rồi, không thể lật lọng như vậy được.”
“Anh không biết câu “Chỉ có hạng đàn bà và tiểu nhân là khó dạy” sao? Tôi tự
nhận thức mình không phải người trung liệt gì, thế nên chắc chắn không cần
“quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy” với anh.” Tố Diệp nói thẳng: “Anh không
muốn nói rõ mục đích của mình thì tôi cũng chẳng ép anh. Nhưng tôi khuyên anh,
tốt nhất đừng mang thời gian của người khác ra làm trò đùa. Từ nhỏ tôi đã được
dạy là phải môn đăng hộ đối. Cậu chủ Kỷ đây dù sao cũng là người đứng đầu khu
vực châu Á, châu báu chất đống, coi con gái như phù du. Nói cách khác anh
chính là mẫu công tử nhà giàu điển hình trong mấy bộ phim cẩu huyết. Còn tôi,
chỉ là một người bình thường, không có công việc ổn định. Ngày nào cũng không
ngừng cố gắng nhưng vẫn phải tự tìm niềm vui, nâng niu công việc này, luôn
phải nắm chặt nó trong tay, sợ một ngày nó vỡ tan tành. Hai chúng ta không
cùng một level, như kiểu “không cùng chí hướng thì không thể nói chuyện” vậy.
Nói gì tới cùng nhau chia sẻ hoạn nạn, chung sống hạnh phúc chứ?”