Tố Diệp đúng là đã bị Đinh Tư Thừa dọa cho hết hồn. Trong ấn tượng của cô, anh
lúc nào cũng ôn hòa điềm đạm, không vội vàng hấp tấp. Là một chuyên gia nghiên
cứu tâm lý, anh có đủ khả năng để kiềm chế cảm xúc của bản thân, đây cũng là
bản lĩnh mà cô kính nể và không thể sánh kịp.
Mọi việc xảy ra quá đột ngột, đến nỗi cô quên cả phản kháng, cứ thế ngước mắt
kinh ngạc nhìn ảnh, chỉ cảm thấy, bàn tay bị anh xiết mạnh sắp sưng phồng.
Khoảng cách của hai người quá gần, đến nỗi cô có thể dễ dàng cảm nhận được
nhiệt độ cơ thể có phần nóng bỏng của anh, gần đến mức hơi thở của anh và cô
như triền miên quấn lấy nhau.
Trái tim cô lại bắt đầu xuất hiện những nhịp đập không theo quy tắc, từng nhịp
từng nhịp đập thẳng vào màng nhĩ của cô. Thanh âm này khuấy đảo khiến trái tim
cô rối loạn, mang tai nóng bừng, mồm miệng khô khốc. Đinh Tư Thừa cúi đầu, sau
khi nhìn ra vẻ sửng sốt trong ánh mắt cô anh mới ý thức được hành động của
mình, vội buông tay, nét mặt có phần gượng gạo.
“Anh chỉ cảm thấy… em không nên quá thân thiết với người xa lạ.”
Tố Diệp cụp mí mắt xuống, thầm mắng chửi bản thân vừa rồi lại thấy hồi hộp. Cô
hít sâu một hơi, đè nén sự hoang mang trong lòng, nét mặt bình thản trở lại:
“Thầy ạ! Em không còn là con nít nữa. Hơn nữa, anh ta là khách hàng của em.”
Đinh Tư Thừa nhìn cô với ánh mắt khác lạ.
Tố Diệp không cho phép mình có cơ hội chìm đắm thêm nữa, cô nở nụ cười: “Yên
tâm đi, Niên Bách Ngạn đó có thể bán em đi được sao? Nhưng nhìn dáng vẻ sốt
sắng này của anh em cảm thấy yên tâm nhiều rồi.” Anh là thầy hướng dẫn của cô,
từ khi còn đi học tới lúc đi làm. Dù là lo lắng hay quan tâm đều xuất phát từ
tình cảm thầy trò tự nhiên. Còn những chuyện khác… Tố Diệp à, đến nghĩ mày
cũng đừng nghĩ nhiều nữa!
Cô hết lần này tới lần khác tự răn đe bản thân mình như thế. Thế nên mới có
thể ung dung đối mặt với dáng hình cao lớn trước mặt mình.
Dường như Đinh Tư Thừa cũng nhận ra cử chỉ của mình có phần quá đáng. Anh thu
lại ánh mắt nghiêm khắc, giọng nói cũng tự nhiên hơn: “Thế là ý gì?”
“Tính tình Yêu Yêu thật ra rất trẻ con. Cậu ấy cần một người chồng chu đáo như
anh chăm sóc, thế nên có anh bên cạnh cậu ấy, em rất yên tâm.” Lần này cô mỉm
cười rất chân thành.
Cô mãi mãi nhớ năm ấy, nhớ ánh mắt hoảng loạn khi lần đầu tiên Lâm Yêu Yêu gặp
Đinh Tư Thừa, cũng chính cô ấy đã ngượng ngùng hỏi cô những chuyện cá nhân của
anh. Và cũng từ ngày đó, Đinh Tư Thừa cứ gặp cô là nhắc tới người bạn tốt Lâm
Yêu Yêu, có lẽ chỉ một cái chớp mắt đã quyết định duyên phận hai con người. Đó
là lần đầu tiên Lâm Yêu Yêu ra nước ngoài thăm cô, Đinh Tư Thừa chủ động đảm
nhận làm tài xế và hướng dẫn viên. Ba người họ chơi rất vui vẻ. Nhưng cũng
chính khoảnh khắc ấy, Tố Diệp biết rõ rằng, con đường này trước nay chưa bao
giờ dành cho ba người cùng đi chung.
Đợt đó cô liên tục lấy cớ nghiên cứu đề tài để tạo cơ hội đi chơi riêng cho
hai người. Cô đã nhìn họ tay nắm tay bước ra khỏi thế giới của mình, đã từng
nhìn họ ôm nhau thân mật. Cảnh tượng đó đẹp lắm, đẹp tới nỗi khiến người ta
nghẹt thở.
Tố Diệp luôn cô độc. Trong thế giới của cô chỉ có thể chứa vài con người như
vậy thôi, trong đó có Lâm Yêu Yêu và Đinh Tư Thừa. Hôm nay họ nắm tay rồi, mặc
dù cô sẽ càng thêm đơn độc, nhưng vẫn thành tâm mong họ được vui vẻ.
Đinh Tư Thừa đợi hồi lâu cuối cùng lại nghe thấy câu nói này của Tố Diệp, anh
hơi ngẩn ra giây lát rồi gượng cười, không nói thêm gì nữa.
“Được rồi, được rồi! Mình đói thật rồi đấy, Yêu Yêu…” Cô sợ kiểu không gian
chỉ có độc hai người thế này, liền xông ra phòng khách gào to.
“Đây!” Từ xa nghe thấy Lâm Yêu Yêu đáp lại.
“Ăn cơm thôi! Vào bếp giúp việc đi, đồ lười!” Tố Diệp mỉm cười trách móc, rồi
quay lại nhìn Đinh Tư Thừa: “Anh cũng không nhàn rỗi được đâu, giúp em bày mâm
đi.”
Đinh Tư Thừa nhìn sâu vào mắt cô lần cuối, rồi nở nụ cười ngượng ngập. Anh
không nói tiếng nào cứ thế đi tới kệ lấy bát đĩa.
Tố Diệp nhìn theo bóng anh. Ánh đèn đường chiếu vào cửa sổ, rọi lên bờ vai
anh, trông như gần như xa, như thật như mộng. Giây phút ấy, trái tim cô như bị
cứa nhẹ một vết, không hề chảy máu nhưng đau buốt vô cùng.