Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau – Chương 32: Quyển 1 Chương 32: Hành Động Không Nghĩa Khí Ngoài Tiệm Pho-mát (i) – Botruyen

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau - Chương 32: Quyển 1 Chương 32: Hành Động Không Nghĩa Khí Ngoài Tiệm Pho-mát (i)

Đôi tay đang chuẩn bị mở cửa xe của cô dừng lại trong giây lát. Tố Diệp xoay
đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thấy gương mặt hơi nghiêng của anh bề
ngoài trông có vẻ dửng dưng, không mấy quan tâm nhưng ẩn chứa bên trong là sự
bình tĩnh trầm ổn. Khoảnh khắc ấy cô bỗng đột ngột đổi ý, ngón tay đổi hướng.
Sau khi thắt chặt lại dây an toàn, cô tựa lưng ra sau ghế: “Ai sợ ai còn chưa
biết đâu!”

Khóe môi Niên Bách Ngạn khẽ động đậy. Anh không nói thêm gì nữa, cho xe khởi
động, quay một vòng vô-lăng, hướng về phía khu Nam La Cổ.

Ngoài cửa xe, đèn đường bị tốc độ xe kéo dài thành những vệt sáng, từng chuỗi
từng chuỗi bị bỏ lại phía sau xe.

Tố Diệp không nói gì, Niên Bách Ngạn cũng im lặng. Trong xe yên lặng như tờ,
hai người cũng không ai định phá vỡ sự tĩnh lặng này. Chiếc xe cứ thế đi vào
khu Nam La Cổ. Từ lúc xe bắt đầu đi qua cổng vào, du khách đã bắt đầu xôn xao
không ít.

Hôm nay vừa hay là cuối tuần, lại còn là buổi tối. Đối với khu Nam La Cổ này
mà nói, đông người cũng là chuyện bình thường. Nhưng một chiếc xe ôtô muốn đi
từ đầu đường tới cuối đường thì đúng là vô cùng khó khăn.

Chiếc xe cứ vừa đi vừa dừng, dường như để tiến lên cũng rất gian nan.

Tố Diệp cứ ngồi nhịn cười nãy giờ, chốc chốc lại lén liếc nhìn gương mặt Niên
Bách Ngạn. Anh ta vẫn không hề tức giận, không hề sốt ruột, đến tốc độ chiếc
xe cũng giống hệt chủ của nó. Cô suy nghĩ rồi mím môi nói: “Không phải đây là
lần đầu tiên anh lái xe vào khu này chứ?”

“Là lần đầu tiên.” Trừ phi là công việc yêu cầu, nếu không anh tuyệt đối không
lai vãng những nơi có quá nhiều khách du lịch.

“Ồ.” Tố Diệp làm ra vẻ như chợt hiểu ra, khẽ than thở: “Giờ này đúng lúc đông
người, lái xe còn chẳng nhanh bằng đi bộ.”

Niên Bách Ngạn sa sầm mặt mày, khẽ hỏi: “Tại sao cô không nói sớm?”

“Tôi đâu có nghĩ là anh lại tốt bụng đến vậy, tiễn Phật tiễn tận Tây Thiên.”
Ngược lại Tố Diệp nói với giọng đầy lý lẽ: “Nhưng mà, bây giờ anh có muốn dừng
xe cũng không được nữa rồi, đâu thể vứt cái xe này giữa đường đúng không?”

“Cô cố tình.” Ngữ điệu của Niên Bách Ngạn không hề có cảm giác bực tức.

“Tôi đâu phải người nhỏ nhen, bụng dạ hẹp hòi đến vậy chứ?” Tố Diệp nói chuyện
bằng thái độ rất vô tâm. Cô khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy rất nhiều du khách
đang tập trung nhìn vào chiếc xe, liền rụt cổ: “Anh nhìn thấy những ánh mắt
ngưỡng mộ kia chưa? Con xe của anh quá nổi bật rồi.”

“Tôi thấy mấy ánh mắt đó đều đằng đằng sát khí.” Rõ ràng chiều rộng con đường
chỉ đủ cho người đi bộ thôi, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một thứ kềnh càng đồ
sộ như vậy, đúng là khiến người ta chán ghét.

“Nếu đã vậy chi bằng anh lái nhanh một chút đi. Con đường này chính là như
vậy, anh càng nhường càng không đi qua được.” Cô nhiệt tình bày cho anh “diệu
kế”.

“Sao tôi cứ cảm thấy cô đang dẫn tôi nhảy xuống hố thế nhỉ?”

Tố Diệp mỉm cười: “Mẫu người làm việc gì cũng thận trọng từng bước như anh
không thể lái nổi xe ra khỏi khu này đâu. Thế này đi, để tôi lái.”

Lời này thốt ra đích thực đã khiến Niên Bách Ngạn có phần ngỡ ngàng. Trước mũi
xe đúng lúc có người đi bộ qua. Anh đột ngột phanh gấp, nhân lúc đó quay đầu
sang nhìn cô, dường như đang đánh giá xem độ tin cậy trong những lời cô vừa
nói là bao nhiêu.

Tố Diệp không hề nhiều lời, dứt khoát tháo dây an toàn rồi bước xuống xe. Dưới
ánh mắt chỉ trích của đám đông, cô bước nhanh sang phía ghế lái, gõ vào cửa
xe: “Ra ngoài, đổi chỗ!”

Hình như Niên Bách Ngạn cũng cảm nhận được bầu không khí thù địch xung quanh,
anh không biết làm sao, đành phải mở cửa xuống xe. Anh bước xuống không vội
vàng, ngoại hình cao ráo khiến cho không biết bao nhiêu trái tim có suy nghĩ
sai lầm. Bầu không khí nặng nề trong phút chốc tan biến như nước thủy triều
rút. Trong đám đông không ít người thốt lên kinh ngạc.

Tố Diệp khẽ rùng mình, cả người sởn gai ốc. Xem ra không thể thoát khỏi những
người dân bị anh ta mê hoặc. Để tránh cho người nào đó được dương dương tự
đắc, cô vội vàng ngồi vào ghế lái, còn Niên Bách Ngạn nhích người sang ghế bên
cạnh.

“Siêu xe đúng là siêu xe, cảm giác ngồi lên cũng khác biệt. Ngồi cho vững đấy!
Tôi không có thói quen thắt dây an toàn hộ người khác đâu.” Nói xong, cô tự
thắt dây an toàn cho mình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.