Tố Diệp nghe vậy nhưng không hề tức giận. Ánh đèn đường rải đều lên lớp cửa
kính xe. Có mấy tia sáng rọi vào mắt cô. Cô hơi nghiêng đầu, đối mặt với ánh
mặt nghiêm nghị của anh, bất ngờ xòe tay ra trước mặt anh: “Được thôi! Đưa
tiền lương tăng ca đây!”
Cô xuất chiêu không như thường lệ, ít nhiều khiến Niên Bách Ngạn đờ ra trong
giây lát, mấy giây sau anh khẽ nhếch đôi mày rậm.
“Con người tôi rất thích tiền. Vụ án của Lương Hiên nói trắng ra là anh đang
dùng tiền để mua thời gian của tôi. Bây giờ đã hết giờ làm rồi, phí tư vấn
phải tăng gấp đôi đấy.” Cả người Tố Diệp uể oải ngả ra sau ghế: “À, bổ sung
thêm! Lương tăng ca phải trả theo đúng quy định của luật Lao động.”
Sau khi nghe mấy lời hùng biện sắc sảo của cô, Niên Bách Ngạn không khó chịu
mà lại bật cười, thờ ơ đáp lại: “Được! Cô cứ đề xuất con số.”
“Tôi nghĩ, trong khu Nam La Cổ có cửa hàng bán phô-mai có thể trả tạm một ít
lãi trước.” Vừa rồi cô định tới đó ăn phô-mai. Ăn nhiều đồ ngọt một chút ít
nhất có thể hóa giải những phiền muộn trong lòng. Nếu đã đen đủi gặp phải anh
ta, coi như có thêm một tài xế cũng không tồi. “Chỉ là không biết anh Niên có
muốn đi hay không thôi?”
Nói xong, cô nhướn mày nhìn anh không chớp mắt, tỏ ý xem thường.
Niên Bách Ngạn điềm tĩnh đáp lại ánh mắt đó, vẻ nghiêm túc khi nãy đã biến mất
từ lâu. Qua đôi mắt sâu thẳm ấy, khó có thể phát hiện ra trong lòng anh đang
nghĩ gì. Còn Tố Diệp, từ đầu tới cuối chỉ nở một nụ cười “vô tội”, đọ sức gan
lỳ với hai con mắt u tối ấy.
Chắc là trước giờ anh ta nói gì thì người khác đều phải làm theo, cũng e là
chưa từng có ai coi anh ta là tài xế cả.
Đột nhiên, thân hình cao lớn của Niên Bách Ngạn từ từ áp sát, giơ thẳng tay về
phía cô. Tố Diệp bị bất ngờ, vô thức đưa tay ra đỡ lấy lồng ngực đang đè xuống
của anh: “Đường đường là tổng giám đốc của cả một tập đoàn, anh không thể trở
mặt vô tình như thế được? Khi cần người ta thì tử tế, khi không cần thì chẳng
thèm giữ phép lịch sự, dù có thấy hổ thẹn mà nóng giận cũng không đến mức đuổi
tôi xuống xe chứ? Chẳng qua tôi chỉ muốn đi nhờ một đoạn thôi mà.”
Niên Bách Ngạn đúng là không biết nên cười hay khóc, nhưng vẫn khống chế để
không bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Những lời anh vốn định nói, sau khoảnh khắc cúi
đầu xuống nhìn thấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, đã bất ngờ thay đổi. Anh không
ngồi dậy mà ngược lại cố tình cúi xuống càng lúc càng thấp. Giọng nói thâm
trầm như đã ngà ngà say khẽ lướt qua đỉnh đầu cô: “Cũng chưa đến mức phải đuổi
cô xuống xe.”
Tố Diệp cảm thấy anh dùng lực hơi mạnh hơn, hai tay cô chống đỡ sắp mỏi nhừ,
đành phải dứt khoát dùng cả cánh tay. Chỉ có điều làm vậy khoảng cách của hai
người lại càng gần hơn. Hai thở vấn vít lấy nhau, mỗi lần cô hô hấp đều hít
trọn mùi hương của anh.
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô không rời mắt. Gương mặt cô vì sự áp sát của
hai người mà bỗng ửng đỏ. Từ góc độ của anh trông cô rất hấp dẫn. Anh dường
như chẳng cần nhọc sức, cứ thế tiến sát lại gần, đến giọng điệu cũng dần trở
nên ám muội: “Cô ngồi trên xe của tôi thế này… sẽ rất nguy hiểm đấy.”
Tố Diệp đột ngột ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, cô bắt gặp một nụ cười mơ hồ
nơi đáy mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. Cảm giác này giống như
hôm anh ngồi xuống bên cạnh cô. Nhưng cô vẫn dùng lý trí mạnh mẽ áp chế sự
hoảng loạn, cất lời, giọng nói trong veo như nước: “Anh muốn làm gì?”
Ý cười trong mắt Niên Bách Ngạn tựa hồ càng lan rộng, đến cả khóe miệng cũng
khẽ cong lên. Anh nâng tay lên. Những ngón tay thon dài vừa như vô tình vừa
như cố ý chạm nhẹ vào vành mũ của cô. Bóng hình cao lớn ẩn chứa một ý đồ và
sức mạnh khiến người ta phải cảnh giác.
Trái tim Tố Diệp đập thình thịch, cô không ngờ anh lại có những cử chỉ này.
Lưng cô dính chặt vào ghế, hai mắt nhìn anh chằm chằm, đề phòng hành động tiếp
theo. Chỉ thấy đôi tay anh chầm chậm chuyển hướng, vòng qua bụng cô, hạ xuống
phía eo bên kia. Tim cô như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
“Ý của tôi là…” Niên Bách Ngạn chầm chậm nói: “Cô không thắt dây an toàn như
vậy sẽ rất nguy hiểm.” Nói xong, anh kéo chiếc đai an toàn, “cạch” một tiếng
là đã xong.
Tố Diệp như bị ai gõ mạnh sau gáy, trái tim sắp bắn ra ngoài như cũng nổ tung
theo hơi thở hắt ra. Cô nhìn Niên Bách Ngạn, lần này cô đã dễ dàng đọc được
hai chữ “bỡn cợt” trong mắt anh ta.
Người đàn ông chết tiệt!
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của cô đã tệ hết mức rồi, sao còn chịu được tiếp mấy
trò rảnh rỗi của anh ta? Cô không suy nghĩ gì, cứ thế tháo dây an toàn. Đang
định mở cửa xe, cô liền nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của Niên Bạch Ngạn: “Cô
sợ sao?”