Anh vốn chỉ định ngắm nhìn một chút, không hề nghĩ sẽ xuống xe phá vỡ sự yên
tĩnh của cô. Cho tới khi anh nhìn thấy cô tới gần đài phun nước. Anh bắt gặp
hình ảnh cô ngẩng mặt lên như đang đón lấy lễ rửa tội của ánh sáng. Một nơi
sâu tận đáy lòng như có một hồ nước mùa xuân chầm chậm chảy qua. Hôm nay cô
mặc rất đơn giản, thoải mái. Chiếc áo phông màu trắng linen mặc cùng với chiếc
quần bò mài ống thụng. Mái tóc dài được buộc cao kiểu đuôi ngựa sau lưng, trên
đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu tím. Diện mạo của cô hôm nay cũng mộc mạc
như chính cái tên của cô vậy. Nhưng ánh sáng rực rỡ nơi đây chỉ càng làm nổi
bật vẻ nhợt nhạt của khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
Anh chưa bao giờ được thấy cô ăn mặc giản dị như vậy.
Đèn xanh bật sáng, anh bất ngờ cho xe chuyển hướng, dừng lại bên lề đường rồi
bước xuống. Đây cũng là lần đầu tiên anh đột ngột nổi hứng lên như vậy.
“Pháp luật có quy định cấm mọi người đi lang thang một mình sao?” Tố Diệp hờ
hững hỏi. Vì phát hiện ra tư thế của hai người bây giờ gây chú ý cho rất nhiều
người, cô liền thoát khỏi vòng tay anh.
Cơ thể mềm mại trong lòng đã không còn, chỉ sót lại hương thơm man mác nơi đầu
ngón tay. Không hiểu tại sao, một Niên Bách Ngạn vốn đang tràn trề cảm xúc
bỗng thấy trong lòng hụt hẫng. Anh rút tay về, giọng nói bình tĩnh trở lại:
“Xem ra cô đã coi cuộc gặp gỡ bất ngờ này là một điều tất nhiên rồi.”
Tố Diệp giơ tay lên gõ nhẹ vành mũ, khẽ thở dài: “Từ bảng thống kê tài sản của
năm ngoái có thể rút ra kết luận: Số người giàu có ở Bắc Kinh là 17.9 vạn, là
thành phố tập trung nhiều “đại gia” nhất Trung Quốc. Thế nên, tôi có thể vô
tình gặp được anh Niên đây, một người có giá trị có lẽ không hơn gì hàng ngạn
hàng vạn người giàu có ngoài kia, chắc cũng không quá bất ngờ chứ. Dù sao thì
tỷ lệ gặp lại kiểu này không hề nhỏ.”
Niên Bách Ngạn không ngờ cô lại có kiểu lý luận xiêu vẹo như vậy. Anh khẽ mím
môi, có vẻ như đã thỏa hiệp: “Không biết bác sỹ Tố đã đi dạo phố xong chưa?”
“Ánh mắt của anh khiến tôi cảm thấy việc mình đi dạo phố là sai trái.” Tố Diệp
ngẩng đầu nhìn anh.
“Nếu dạo xong rồi thì lên xe!” Niên Bách Ngạn nghiêm mặt nhắc lại.
“Hả?”
“Lên xe cùng tôi.” Anh lặp lại, lần này ngữ điệu đã kiên nhẫn và dịu dàng đi
nhiều.
“Tôi có cảm giác mình đang bị bắt cóc.”
“Dù gì cũng không thể bàn công việc ngoài đường thế này phải không?” Niên Bách
Ngạn hình như đã bị cô chọc cười, giọng nói nhẹ nhàng hẳn.
Từng dây thần kinh trong đầu Tố Diệp giật giật liên hồi theo từng câu anh ta
nói. Xem ra đây cũng chẳng phải cuộc gặp gỡ gì tốt đẹp. Gặp anh ta rồi, đến cả
thời gian để cô tự hồi phục vết thương lòng cũng bị cướp sạch, lại phải nhìn
cái bản mặt khó đăm đăm của anh ta. Quan trọng hơn là, ngoại hình và gương mặt
đáng ghét của anh ta hấp dẫn không ít người qua lại. Cuối cùng cô đành thỏa
hiệp: “Xe của anh đâu?”
“Đỗ bên kia đường.”
Không cần anh nói nhiều, Tố Diệp cũng nhìn thấy chiếc xe của anh, dù đã đỗ ở
một góc khuất vẫn nổi bật trong đêm tối. Cô bất giác tặc lưỡi, lắc đầu: “Phí
phạm quá! Tôi mà là chủ nhân của chiếc xe đắt đỏ đó chắc chắn là không nỡ mang
nó ra lọc bụi cho thành phố Bắc Kinh này đâu.”
Niên Bách Ngạn nhìn dáng vẻ thoải mái của cô cũng thấy nhẹ lòng. Anh bất giác
nhớ lại đêm mưa hôm ấy gặp cô trong bộ quần áo công sở đứng đắn, vậy mà điều
bất ngờ là cô lại lái một chiếc xe Jeep. So với cách ăn mặc của cô ngày hôm
đó, rõ ràng hôm nay phù hợp hơn.
Anh bước lên, lướt nhẹ qua ổ khóa vân tay trên xe, một tiếng “cộp” vang lên.
Tố Diệp nhướn mày, gào lên bi thương: “Đúng là tiền nào của nấy! Hôm nào tôi
cũng phải xem xem có gắn thêm được hệ thống phân biệt vân tay vào con Jeep đó
của mình không.”
Bờ môi nghiêm nghị của Niên Bách Ngạn bất chợt cong lên. Anh chủ động mở cửa
xe bên ghế phụ cho cô. Đợi cô lên xe rồi, anh mới vòng sang bên cạnh, bước vào
trong xe. Anh không nổ máy ngay mà quay sang Tố Diệp, thấp giọng nói: “Đã có
báo cáo về vụ của Lương Hiên chưa?”
Tố Diệp giơ tay lên khua khua trước mặt anh. Niên Bách Ngạn không hiểu, khẽ
nhíu mày.
“Anh Niên! Cuộc sống của anh chỉ có công việc thôi sao? Đến giờ này rồi, là
người sắt thì cũng phải nghỉ ngơi chứ.” Tố Diệp tốt bụng giải thích một câu.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, ánh mắt tăng thêm vài phần khắt khe: “Tôi nghĩ cho dù
đã hết giờ làm, cô vẫn phải có nghĩa vụ báo cáo với tôi về tình hình của Lương
Hiên.”