Ánh sáng vụn vặt từ những ngọn đèn dưới sàn nhà giống như những viên kim cương
rải khắp mặt đất, tô điểm thêm một vẻ xa hoa quý phái cho ngôi biệt thự nhà họ
Diệp. Niên Bách Ngạn vừa bước vào nhà để xe dưới tầng hầm, một chiếc ôtô đã
chầm chậm đỗ vào. Người tài xế còn chưa kịp bước xuống mở cửa, Diệp Ngọc đã
đẩy cửa xe, lảo đảo bước xuống. Cả gương mặt cô đỏ ửng vì say rượu. Sau khi
nhìn thấy Niên Bách Ngạn đứng gần đó, cô lao về phía anh.
Niên Bách Ngạn khẽ nhíu mày. Cô không đi từng bước mà bổ nhào vào lòng, ôm
chặt lấy cổ anh, nở nụ cười nũng nịu. Người tài xế trong xe hoảng hốt, tái mét
mặt mày, vội vàng chạy tới, dè dặt nói: “Cậu Niên! Tôi xin lỗi…”
“Sao lại uống say thế này?” Người phụ nữ trong lòng anh người đầy mùi rượu,
nửa thân trên gần như đã treo lơ lửng vào người anh. Anh đành phải đỡ lấy cô,
nghiêm mặt nhìn người tài xế.
Mồ hôi lạnh chảy xuống trán người tài xế. Còn chưa đợi bác ta trả lời, Diệp
Ngọc đã lên tiếng trước, giọng nói dịu dàng, cả người trông như một chú mèo
chỉ chờ có người thương yêu: “Bách Ngạn! Em đã tới tham gia hôn lễ của người
ấy, người ấy kết hôn rồi…” Nói đến đây, nước mắt cô tuôn rơi.
Niên Bách Ngạn kìm chế, một lúc sau mới khó xử nói: “Đường đường là cô chủ của
nhà họ Diệp, đừng khiến bản thân thảm hại đến vậy.”
“Em thảm hại chỗ nào? Người ta làm đám cưới của người ta, em tổ chức hôn lễ
của em. Em tới dự lễ cưới là muốn đường hoàng nói với người đó rằng em có
chồng rồi, hơn nữa còn là ông trùm tiếng tăm lẫy lừng của ngành đá quý, Niên
Bách Ngạn.” Diệp Ngọc mỉm cười, đôi mắt ngấn lệ, ngước lên nhìn Niên Bách
Ngạn, ngón tay bất giác chạm lên khuôn mặt anh. Dáng vẻ ngà ngà say của cô
trông càng yếu đuối, khiến người ta không khỏi rung động: “Gương mặt này đã
khiến biết bao cô gái phải say đắm. Bách Ngạn! Em phát hiện mỗi lần em ngắm
anh thêm một lúc là lại yêu anh thêm một chút…”
“Bác Lưu! Đưa phu nhân lên gác.” Niên Bách Ngạn chẳng chút động lòng vì mấy
lời ngọt ngào đó của cô, nhìn về phía người tài xế, hờ hững dặn dò một câu.
Ai ngờ Diệp Ngọc lại càng ôm anh chặt hơn, ngẩng đầu lên là nước mắt lại chảy
xuống: “Tại sao người đầu tiên em gặp không phải là anh chứ? Nếu em gặp anh
trước, em nhất định sẽ yêu anh, vậy thì bao năm nay em chẳng phải đau khổ…”
“Diệp Ngọc! Tim em không khỏe, hãy về phòng nghỉ ngơi đi.” Niên Bách Ngạn nhẫn
nại nói.
“Tại sao anh không về phòng nghỉ với em? Bách Ngạn, tối nay anh đừng đi có
được không?” Cánh tay Diệp Ngọc bám chặt lấy anh không buông, khuôn mặt nhỏ
ngập tràn nước mắt khiến ai nhìn thấy cũng thấy xót xa.
Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn nghiêm mặt lại, gỡ tay của cô ra, cất giọng trầm
thấp: “Ngoan ngoãn lên nhà nghỉ ngơi, đừng gây chuyện nữa! Chúng ta đã hứa
trước rồi mà.”
“Bách Ngạn…”
“Bác Lưu!” Niên Bách Ngạn khẽ quát.
Bác Lưu tài xế vội vàng bước lên đỡ lấy Diệp Ngọc.
“Đừng làm kinh động đến bố tôi, dặn dì Từ nấu cho phu nhân một bát trà giải
rượu.” Sau khi ra lệnh ngắn gọn, Niên Bách Ngạn liền đi về phía xe của mình,
không quay đầu lại.
“Bách Ngạn!” Diệp Ngọc hét gọi theo bóng anh, dáng hình loạng choạng như sắp
ngã.
“Phu nhân! Cô nên lên nhà nghỉ ngơi đi, nếu không cậu Niên sẽ không vui đâu.”
Bác Lưu nhanh chóng đỡ lấy cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ hết nước hết cái.
Bác là tài xế già của gia đình họ Diệp. Mặc dù trong lòng rất thương cô chủ
nhưng bác cũng không thể không làm theo lời của Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn
là chàng rể hiền của nhà họ, có quyền lực không thể xem nhẹ, thậm chí có thể
nói là một tay che trời ở tập đoàn Tinh Thạch. Hôn lễ của cô cả Diệp Ngọc và
Niên Bách Ngạn được tổ chức hết sức đơn giản, chỉ thông báo cho những người
trong giới thương nhân. Trên danh nghĩa tuy nói là không muốn phung phí phô
trương, nhưng trên thực tế ông ta biết rất rõ, đám cưới này chưa chắc đã là
duyên trời sắp đặt. Hai người họ tôn trọng nhau như khách, ít nhất thì, cậu
Niên luôn như vậy.
Khẽ thở dài, bác Lưu gần như vừa phải dỗ dành vừa khuyên nhủ mới đỡ được Diệp
Ngọc vào thang máy.