Đêm xuống, tiết trời hơi lạnh.
Sương mù không thể xua tan phía chân trời khiến ánh trăng cũng trở nên mỏng
manh, chỉ còn lại quầng sáng mờ nhạt chiếu xuống phòng sách. Nhiệt độ trong
phòng rất thấp, có vầng trăng điểm xuyết càng toát lên sự giá lạnh thấm sâu
vào trong cốt tủy.
Niên Bách Ngạn ngồi trên ghế sôpha, trên bàn là tách trà tỏa hương thơm dìu
dịu. Luồng khí lạnh trong phòng đã bị hương trà hòa tan, pha loãng, đọng lại
sâu trong đáy mắt anh chỉ còn một vẻ tĩnh lặng điềm nhiên trước nay không đổi.
“Niên Bách Ngạn! Không ngờ vòng đi vòng lại chúng ta lại gặp nhau ở Bắc Kinh.
Bao nhiêu năm rồi không gặp, tôi thật sự rất nhớ anh đấy.” Đầu kia điện thoại
vang lên tiếng cười chế nhạo nửa đùa nửa thật.
Niên Bách Ngạn cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, gương mặt vẫn rất bình
tĩnh: “Được cậu Kỷ nhớ tới là vinh hạnh của Niên Bách Ngạn tôi.”
Đầu kia chợt chìm vào im lặng, Niên Bách Ngạn cũng không nói tiếp.
“Niên Bách Ngạn! Lần này… cái tôi cần là mạng của anh.” Lúc sau, trong ống
nghe phát ra một tiếng nói lạnh lẽo, từng câu từng chữ không giống đang đùa
cợt nữa.
Niên Bách Ngạn khẽ nhướn mày, hơi nóng của nước trà che đi một tia nhìn âm u
lướt qua đôi mắt anh, anh cất lời thoảng nhẹ như mây: “Có bản lĩnh này, cậu cứ
tới lấy.”
Cuộc điện thoại kết thúc, cả căn phòng tĩnh lặng tới đáng sợ.
Cho tới khi bị một ông già, vẫn ngồi trên chiếc ghế bập bênh trước cửa sổ, phá
vỡ không gian yên tĩnh này: “Ai mà khẩu khí lớn vậy?” Giọng của ông rất nhẹ
nhàng, giống như mặt hồ phẳng lặng, có thể mang lại cho người ta cảm giác bình
yên.
“Kỷ Đông Nham.” Niên Bách Ngạn đặt tách trà xuống, cả người ngả ra sau ghế.
Anh nhắm mắt lại, đưa tay day nhẹ ấn đường: “Ông Kỷ bệnh nặng, cậu ta quay về
quản lý công việc ở khu vực châu Á cũng là chuyện sớm muộn.”
“Cậu ta vừa về nước đã gióng trống khua chiêng, thành lập showroom đá quý Tỷ
Hối, xem ra đúng là muốn đối đầu với chúng ta.” Ông khẽ thở dài, chống gậy
đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh bàn trà. Ông rót một tách trà rồi nhìn sang Niên
Bách Ngạn, ánh mắt đầy cảm xúc: “Đang là bạn bè tốt đẹp, thật đáng tiếc!”
Niên Bách Ngạn từ đầu đến cuối vẫn im lặng, đôi mắt anh u tối không nhìn thấy
đáy, một lúc lâu sau anh mới khẽ đáp: “Thế nên, từ trước tới giờ thứ Kỷ Đông
Nham muốn đối phó không phải là Tinh Thạch, mục tiêu của cậu ta chỉ có một
mình con thôi.”
“Tập đoàn Tinh Thạch sở dĩ có thể phát triển được lâu dài là nhờ sự kết hợp
của cổ phần hai gia đình họ Niên và họ Diệp. Con là đại diện cho Tinh Thạch.
Cậu ta dám làm bừa, Diệp Hạc Phong này sẽ là người đầu tiên phản đối.” Ông hơi
xúc động, nặng nề đặt tách trà xuống mặt bàn.
Diệp Hạc Phong là chủ tịch tập đoàn Tinh Thạch, cũng là bạn thân lâu năm với
bố của Niên Bách Ngạn. Nhà họ Niên khởi nghiệp từ ngành cung ứng đá quý, nhà
họ Diệp lại chủ yếu là bán lẻ. Hai gia đình vì hợp tác đã hình thành tình bạn
sâu đậm. Nhưng rồi năm đó, một đợt khủng hoảng tài chính đã cuốn sạch mọi sản
nghiệp của hai gia đình. Bố của Niên Bách Ngạn bị đả kích tâm lý, ngã bệnh
không thể qua khỏi, lúc hấp hối đã quyết định hợp nhất tài sản của hai nhà.
Sau khi bố anh qua đời, mẹ anh cũng buồn rầu đi theo ông. Lúc đó Niên Bách
Ngạn còn đang đi học, dưới anh còn một cậu em trai nhỏ tuổi nữa. Nếu không có
sự giúp đỡ của Diệp Hạc Phong, Niên Bách Ngạn cũng chẳng thể có ngày hôm nay.
Tập đoàn Tinh Thạch là tâm huyết của hai công ty, nhưng trên danh nghĩa không
tiện vạch rõ là Diệp Thị hay Niên Thị. Sau khi Niên Bách Ngạn vào công ty đã
quyết định đổi tên thành tập đoàn Tinh Thạch. Bọn họ muốn đá quý và kim cương
đều trở thành thứ giá trị có một không hai, đây cũng chính là lai lịch của hai
chữ “Tinh Thạch”*. Niên Bách Ngạn đi lên từ vị trí thấp nhất. Mấy năm gần đây
mới bắt tay vào khai thác các mỏ kim cương. Anh bước từng bước vững vàng, làm
đâu chắc đấy cho đến khi lãnh đạo công ty lên sàn thành công. Đây cũng là điểm
Diệp Hạc Phong quý nhất ở anh. Vì vậy mà toàn bộ công việc trong công ty ông
giao hết cho Niên Bách Ngạn xử lý, còn mình chỉ giữ lại một chức chủ tịch nhàn
hạ.
*Tinh Thạch: Tinh trong tinh phẩm: Tác phẩm có giá trị; Thạch trong bảo thạch: Đá quý
“Con người Kỷ Đông Nham con hiểu rất rõ, thế nên bố cứ yên tâm.” Niên Bách
Ngạn chẳng bao giờ nói nhiều nhưng lời nói luôn ẩn chứa sức mạnh. Anh đứng dậy
rót thêm trà cho Diệp Hạc Phong, động tác rất từ tốn.
“Con làm việc đương nhiên là bố tin tưởng rồi.” Diệp Hạc Phong uống một hớp
trà: “Chỉ có điều Kỷ Thị có ý định tranh giành mỏ kim cương ở Nam Phi. Tình
hình bên đó đâu phải con không hiểu. Bách Ngạn, bố già rồi, không chịu nổi mấy
cảnh chém giết lẫn nhau nữa.”
Niên Bách Ngạn cười nhẹ: “Xã hội văn minh có kỷ cương pháp luật. Thời đại dã
man thì sử dụng bạo lực. Phải liệu cơm mà gắp mắm.” Những ngón tay anh khẽ
chạm vào mép tách trà: “Khi cần thiết, thấy chút máu cũng là chuyện rất bình
thường.” Câu nói cuối cùng tuy nhẹ bẫng, nhưng toát lên một sự tàn nhẫn khiến
người ta không khỏi rùng mình.
“Thôi bỏ đi. Thế giới của mấy thanh niên các con, muốn tranh đoạt gì phải tự
biết chừng mực.” Diệp Hạc Phong chầm chậm nói: “Nhưng mà, Tiểu Ngọc nhát gan,
con đừng có hù dọa nó.”
Ngón tay Niên Bách Ngạn chợt đờ ra trong giây lát, nhưng cũng nhanh chóng lấy
lại nét mặt. Anh gật đầu, không nói gì nhiều.