Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau – Chương 19: Quyển 1 Chương 19: Nhận Thức Sai Lầm – Botruyen

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau - Chương 19: Quyển 1 Chương 19: Nhận Thức Sai Lầm

Niên Bách Ngạn vẫn im lặng, từ từ thưởng thức rượu, chỉ thấy ánh mắt của Tố
Diệp âm u đi vài phần. Vì khoảng cách hơi xa, cộng thêm đèn trong phòng cũng
hơi tối, Tố Diệp không nhìn ra bất kỳ sự biến đổi nào trên gương mặt anh. Thấy
anh tỉnh bơ như không, cô ai oán. Người đàn ông này đúng là khiến người khác
không cách nào lý giải nổi.

Những hình ảnh trên màn hình càng lúc càng giằng co mãnh liệt. Đám đàn ông vô
cùng hưng phấn, đè chặt cô gái dưới người mình. Còn cô gái kia cũng chìm vào
sung sướng, từ sự phản kháng ban đầu trở thành triền miên quấn quýt. Cô càng
xem càng thấy bồn chồn. Mùi rượu lan tỏa khiến không gian thêm vài phần mê
đắm. Niên Bách Ngạn lặng lẽ ngồi đó như một cái bóng, không rời đi cũng chẳng
tiến lên, nhất thời lại khiến cô có cảm giác, giây phút này anh đang đánh giá
cô.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, cô giật mình. Niên Bách Ngạn cầm điện
thoại lên, ra hiệu cô cho nhỏ tiếng tivi đi. Cô mỉm cười gật đầu nhưng lại cố
tình bật to hơn nữa. Bên kia Niên Bách Ngạn đã nhận điện thoại, nhìn cô tỏ ra
rất khó xử.

Tố Diệp mím môi, cố gắng không cười. Niên Bách Ngạn quan sát cô, một lúc sau
khẽ lắc đầu bật cười, đành phải cầm điện thoại đi vào phòng ngủ.

Anh ta nhẫn nại thật đấy! Tố Diệp thầm khen ngợi trong lòng. Cô giơ tay vặn
nhỏ tiếng xuống. Lúc này cô không thể không chú ý vào những hình ảnh trên màn
hình. Cô liên tục tua đi, những cảnh tượng kinh khủng vùn vụt lướt qua trước
mắt cô. Bộ phim này rất dài, được gộp lại bởi nhiều đoạn phim ngắn. Tố Diệp
phát hiện mấy phim đều cùng một thể loại, bạo lực, cưỡng bức. Sự kích thích
thị giác khiến cô bắt đầu thấy hơi khó chịu.

Cô đang định tiếp tục tua, chiếc điều khiển trên tay bất ngờ bị ai đó cướp
mất, ngẩng đầu lên hóa ra là Niên Bách Ngạn. Anh cầm lấy điều khiển, thẳng
thừng ngồi xuống bên cạnh cô, thân hình cao lớn dựa vào sôpha. Chiếc ghế rộng
rãi vì có sự xuất hiện của anh bỗng trở nên chật hẹp.

“Trả điều khiển cho tôi.” Tố Diệp không ngờ anh lại ngồi ngay xuống đây, cô
định thần lại, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Cứ tua nhanh như vậy thì cô xem được cái gì?” Niên Bách Ngạn chầm chậm nói.

Tố Diệp thầm nghiến răng, rồi ngước mắt lên nở nụ cười “hòa nhã” với anh ta:
“Đúng vậy! Tôi sẽ từ từ xem. Anh đừng tới quấy rầy công việc của tôi là được
rồi.” Cô vốn chỉ định trêu chọc anh ta một chút thôi, thật sự không ngờ sẽ
cùng anh ta xem loại phim này. Nhất là loại đàn ông “dung mạo tuyệt phẩm” như
anh ta, ngồi bên cạnh nhất định sẽ “bén lửa”.

“Vừa rồi cô không ngừng hỏi cái này cái nọ, chắc là có nhiều thắc mắc lắm. Tôi
tới đây ngồi từ từ giải đáp giúp cô.” Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô, giọng
điệu như thật như đùa.

Tố Diệp tức mà không dám kêu, coi như đã tự nhảy xuống cái hố do mình đào,
đành phải bấm bụng tiếp tục xem. Chỉ có điều hình ảnh nam nữ giao hợp quá chi
tiết, còn Niên Bách Ngạn ngồi bên hình như không có ý định tua đi. Cô ra sức
kìm nén rồi lại kìm nén, cuối cùng cũng phải buột miệng thốt ra: “Đoạn này tôi
không cần phải xem, mau tua đi!”

“Cô là nhà phân tích tâm lý, bất kỳ một chi tiết nào cũng không được bỏ qua.
Câu này là cô nói mà, vừa nãy ấy.” Giọng nói của Niên Bách Ngạn dễ nghe chết
người, vang lên bên tai cô, gần tới mức có thể xuyên vào tận trái tim.

“Được, tôi xem!” Tố Diệp nhìn anh, cười rạng rỡ, nhưng gần như phải nghiến
răng nghiến lợi mới thốt ra được mấy từ này.

Niên Bách Ngạn mỉm cười khẽ khàng, tao nhã vắt hai chân vào nhau. Dưới ánh
sáng giao hòa cùng màn đêm huyền ảo, người anh càng toát lên một vẻ mê hoặc.
Tố Diệp ngồi cứng ngắc, trong tai ngập tràn những âm thanh đồi trụy. Người đàn
ông bên cạnh càng ung dung nhàn nhã bao nhiêu, cô càng thấy ngượng ngập bấy
nhiêu.

Những luồng không khí không an phận bắt đầu trôi bồng bềnh.

Người anh tỏa ra hương rượu nhàn nhạt và mùi hương mát lạnh dễ chịu, kết hợp
với nhau tạo nên một bầu không khí kỳ lạ quấn lấy cô. Đúng rồi, anh ta vừa
uống rượu! Suy nghĩ này khiến người cô run lên cầm cập, đầu lông mày khẽ nhíu
lại, thu gọn chiếc áo vest trên người lại. Thế nhưng trong lòng cô lại khẽ
rung động, chiếc áo này cũng là của anh ta.

Cô bắt đầu ý thức được mình đã phạm sai lầm, không nên đùa giỡn với một người
đàn ông đã uống rượu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.