Tố Diệp giật mình sợ hãi. Cô ngồi bật dậy khỏi giường. Mái tóc dài xõa xuống,
quấn lấy gương mặt nhỏ nhắn, nhợt nhạt vì thiếu ngủ trầm trọng. Khuôn mặt chỉ
to hơn bàn tay một chút, giống như vầng trăng sáng rực trên bầu trời đêm.
Là tiếng của Lâm Yêu Yêu. Cô biết rõ con bé này khi hoảng sợ cực độ sẽ phát ra
một thanh âm có sức “công phá” mãnh liệt. Cũng giống như vừa nãy, tiếng hét
thất thanh đó đủ sức để đâm qua lớp cách âm cực tốt của cửa ra vào và xuyên
vào tai cô.
“Tố Diệp!” Lâm Yêu Yêu lại hét lên. Lần này tiếng hét ấy chói tai lảnh lót như
bị ai bóp cổ, khiến màng nhĩ Tố Diệp đau buốt.
Tố Diệp cảm thấy có chuyện chẳng lành, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là có
kẻ đột nhập trộm cướp. Dép còn chưa kịp đi, cô đã xông thẳng ra khỏi phòng
ngủ.
Nhưng ngoài phòng khách chỉ có một mình Lâm Yêu Yêu.
Lâm Yêu Yêu gương mặt kinh hoàng, mồ hôi lạnh men theo trán chảy xuống hai gò
má, sắc mặt tái mét khiến người ta khiếp sợ. Cả người cô ấy trông như con cá
bị vứt lên bờ biển chuẩn bị phơi khô, sức cùng lực kiệt. Sau khi thấy Tố Diệp
xông ra ngoài, Lâm Yêu Yêu đưa tay chỉ vào màn hình máy tính, không ngừng run
rẩy: “Tố… Tố Diệp…”
Tố Diệp lao tới, ánh mắt cũng nhìn về phía màn hình. Chỉ trong chớp mắt, thần
sắc của cô cũng đột ngột trở nên nghiêm nghị.
“Mình còn tưởng trong cái USB cậu mang về có phim, dù sao… dù sao thì mình
cũng chẳng ngủ được nữa. Mình… Mình định cắm vào vi tính để xem…” Lâm Yêu Yêu
bị dọa khủng khiếp, nói năng cũng không lưu loát nữa.
Tố Diệp đã bình tĩnh lại. Cô nắm chặt tay rồi xem lại đoạn clip từ đầu, hai
hàng lông mày nhíu càng lúc càng chặt. Đến khi clip được phát hết, cô liền cầm
chiếc USB lên, nhìn nó hồi lâu.
“Tố Diệp! Đây trông không giống phim đâu…” Lâm Yêu Yêu bừng tỉnh lại sau cơn
chấn động, việc đầu tiên là chạy vội về ghế sôpha, ôm chặt lấy gối ôm. Chiếc
gối mang màu đỏ thanh thoát, kết hợp cùng gương mặt nhợt nhạt của cô trông
càng kỳ quái.
Tố Diệp nắm chặt chiếc USB trong tay, tận khi lòng bàn tay bị mép bằng kim
loại cọ sát đến đau nhức mới hờ hững đáp: “Không sao đâu, đừng nghĩ lung
tung!” Nói xong, cô quay người đi vào phòng ngủ.
Lâm Yêu Yêu đầu tóc bù xù ngồi trên sôpha. Không phải cô không nhìn thấy sự
nặng nề trên gương mặt Tố Diệp. Mặc dù ngữ khí của cô ấy rất bình tĩnh nhưng
tình hình có vẻ khá nghiêm trọng. Rồi cô vô tình nhớ lại cảnh tượng trong
clip, bất giác rùng mình.
Trong phòng ngủ.
Chân trời đã xuất hiện một vệt trắng bạc. Ánh sáng màu lục lam như một đôi tay
lớn níu kéo quấn lấy màn đêm, đem sự ma quỷ của đêm đen gom lại từng chút một.
Tố Diệp ngồi ở đầu giường, chốc chốc lại nhìn chiếc điện thoại và USB. Bên tai
cô văng vẳng giọng nói của Niên Bách Ngạn, nồng nàn, mạnh mẽ, mang theo một sự
tự tin như đã sớm dự liệu trước mọi việc.
Hồi lâu, cô mới từ từ cầm điện thoại lên, tìm ra số điện thoại bị người đàn
ông đó cưỡng chế lưu lại, đôi mắt co rụt, ngón tay quyết định ấn xuống. Sau
hai hồi chuông ở đầu kia điện thoại, một giọng nói trầm thấp lọt vào tai cô.
“Bác sỹ Tố!” Ngữ điệu của đối phương vẫn không nhanh không chậm, chẳng có chút
bất ngờ nào.
“Anh Niên! Đầu tiên anh phải nắm rõ điều này, tôi tính phí tư vấn theo giờ.”
Có chút lạnh lùng trong lời nói của cô.
“Tiền không thành vấn đề.” Niên Bách Ngạn có vẻ rất dễ thương lượng.
“Tiền phí của tôi trước nay không rẻ đâu.”
“Không thành vấn đề!”
Tố Diệp nén cơn giận, ánh mắt dần dần tụ lại thành một tia nghiêm nghị: “Vụ án
này tôi có thể nhận, nhưng tôi muốn biết đương sự trong clip còn sống hay đã
chết?”
“Xuống nhà nói chuyện đi.”
“Xuống nhà?” Tố Diệp nhíu chặt mày.
Giọng nói của Niên Bách Ngạn đậm đà như hương rượu vang: “Tôi vẫn ở dưới nhà,
chưa hề đi.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Tố Diệp bất giác run lên.