Chúng tôi về đến nơi khoảng tám giờ tối, đúng giờ dùng bữa, tránh mọi người soi mói lại sinh chuyện giống lần trước, nhân viên khách sạn trang hoàng lộng lẫy nơi sang trọng nhất khách sạn. Tôi với Uyên thích thú ngồi vào bàn tiệc thượng hảo hạng, chơi vợ suốt ngày nên mệt rũ, tôi hau háu ngắm toàn món mình thích, món nào món đó bổ dưỡng cho nam nữ sung chim khỏe bướm, vợ xấu hổ đỏ lựng mặt. Trêu chọc một hồi cho nàng cáu, tôi cười khanh khách đánh chén no say, nàng ăn ít và ngắm tôi suốt, tôi gặm đùi gà quay nhẫy mỡ, uống canh nấm bào ngư:
– Em ăn nhiều vô mới có sức chiến đấu với anh chứ!
Mặt vợ đỏ đến mang tai nhưng muốn sướиɠ ɭ*и, nàng tập trung lấp đầy dạ dày biểu tình dữ dội. Ăn uống no say, tôi cùng vợ ngắm cảnh đường phố lên đèn lấp lánh, chờ xuôi cơm, chúng tôi mới về phòng hú hí, mới đi vài bước, tôi thấy nhân viên nhốn nháo hốt hoảng, bèn kéo một người để hỏi, cô ta nói:
– Dạ thưa thiếu gia, bà chủ bị đám cướp ngân hàng bắt làm con tin!
Chúng tôi hốt hoảng hỏi cảnh sát đâu mà để tội phạm lộng hành thế. Cô ta nói cảnh sát bao vây ngân hàng, dân mạng đang quay trực tiếp vụ án, tôi với Uyên vội mở điện thoại xem, đập vào mắt là cảnh hàng trăm công an vây kín trước sân ngân hàng, một nữ cảnh sát bắc loa kêu gọi lũ cướp đầu hàng sẽ hưởng khoan hồng. Lũ cướp không nghe còn quát tháo:
– ȶɦασ mẹ chúng mày đéo nói nhiều, đứa nào dám manh động, bố bắn chết hết!
Tên cướp yêu cầu:
– Khôn hồn để chúng tao đi, đến nơi an toàn, bọn tao sẽ thả con tin, bọn mày dây dưa lằng nhằng, mười phút tao giết một đứa!
Nữ cảnh sát hoảng sợ hạ giọng kêu gọi bình tĩnh, đám cướp bực mình quát tháo dọa nạt nhưng chưa giết người. Uyên sợ toát mồ hôi, đếch dám xem tiếp, tôi vẫn dán mắt coi diễn biến tiếp theo. Uyên định nói gì đó, Ngân đột nhiên chạy xộc vào phòng, hớt hải khóc tèm lem mặt mũi, đỏ sậm hốc mắt, nàng ôm chầm tôi, nức nở cầu xin:
– Mẹ em ở ngân hàng, anh ơi cứu mẹ!
Tôi với Uyên kinh hoảng vồn vập hỏi sao em biết, giọng Ngân nghẹn lại như bị siết chẹn thanh quản:
– Bọn cướp đến đúng lúc mẹ đi vệ sinh, mẹ gọi cho em, mẹ mắc kẹt ở đấy vì đếch dám ra, từ đó không thấy mẹ gọi, ba em đi nước ngoài rồi, đám đàn em không ở đây, chúng có mặt cũng khó cứu mẹ. Em lo lắm, anh ơi, cứu mẹ đi anh. Anh võ công tuyệt thế, nhất định sẽ cứu được mẹ. Em xin anh!
Uyên muốn cứu người nhưng sợ tôi gặp nguy, nàng ngập ngừng lắp bắp cảnh báo:
– Chúng có súng lại dọa giết con tin, chúng ta cứu người thế nào đây?
Ngân vốn ghen Uyên du hí riêng với chồng, mỗi giờ mỗi phút đều sướиɠ ɭ*и, nàng lại phải thui thủi ở nhà chờ đợi. Nay mẹ bị uy hϊế͙p͙ an nguy, nàng đang lo lại nghe Uyên bàn lùi, cơn ghen tuông bùng nổ cùng lửa giận, cô vợ hổ báo ấm ức trút mọi giận dữ vào Uyên:
– Nạn nhân đâu phải mẹ cô, cô mới bình chân như vại, cô chỉ biết sướиɠ ɭ*и tí tởn với chồng thôi. Đồ ích kỷ!
Hậu cung sướиɠ chim bù lại mệt não, nhất là tình huống tương tự thế này, kẻ làm chồng bị các bà vợ hổ cái quần cho tơi tả, Uyên thẹn quá hóa giận vằng co tay đôi với Ngân, hai nàng cãi vã ầm ầm, tôi nghe đôi bên bắt đầu nặng lời với nhau bèn ra oai:
– Các em thôi ngay cho anh!
Tôi quát đúng một câu, hai con cọp cái im bặt, ức chế bức xúc nhưng không ai nói nửa lời, đếch dám lườm nhau vì tôi hắng giọng cảnh báo. Các nữ nhân viên khách sạn chả phản ứng gì, cứ như từng thấy từng nghe điều tương tự này nhiều lần, họ xin tôi cứu Hòa Nhã. Tôi lệnh nhân viên khách sạn đưa đến ngân hàng. Ngân và nữ nhân viên vui mừng khôn xiết, chỉ cần tôi ra tay, các nàng tin chắc chắn cứu hết con tin ra ngoài đồng thời tóm cổ lũ cướp, vợ trìu mến ngắm chồng, nghẹn ngào cảm ơn:
– Anh cứu được mẹ, từ nay anh nói một, em không dám nói hai, tuyệt đối nghe lời anh, anh có bao nhiêu vợ, em cũng không ghen nữa!
Tôi bật cười nói rồi rồi, anh biết em yêu anh nhất rồi, anh sẽ cứu mẹ. – Tôi hôn nhẹ má nàng – À quên mất, mẹ em trông thế nào nhỉ?
Ngân ngớ ra đếch tin nổi chồng quên mặt mẹ vợ, giờ không phải lúc hờn dỗi, nàng nén giận bật hình mẹ. Tôi vừa lên xe ô tô cùng Ngân, vừa nheo mày chăm chú xem thật kĩ người đàn bà trong bức ảnh, ngỡ ngàng nhận ra:
– Hả, hóa ra là cô gái bị trặc chân trong công viên!
Ngân ngạc nhiên rồi giận dỗi nhắc lần ở trang viên:
– Hai lần gặp nhau mà không nhớ là ai, đồ tồi!
Vợ xụ xị bứt rứt khó chịu với tôi, tôi dỗ ngọt mãi và thề sẽ cứu người, nàng mới nguôi ngoai, tôi hỏi nàng đến đây bao giờ. Nàng nói vừa tới sân bay, mẹ gọi điện cầu cứu, nàng tới khách sạn tìm tôi ngay. Tôi à à hiểu ra, trấn an nàng, tài xế liếc trộm tôi ôm vợ qua gương chiếu hậu, hắn e dè hỏi:
– Thiếu gia có kế hoạch cứu người chưa ạ?
Tôi nói tìm hình tòa nhà ngân hàng, Ngân chưa hiểu tôi muốn làm gì, nàng vẫn nhanh chóng tìm ảnh trêи mạng đưa tôi coi, tôi nói tìm tấm nào chụp cả đằng trước đằng sau, nàng tò mò hỏi để làm gì, tôi nói đừng thắc mắc, nàng thấy tôi nghiêm túc bèn kiếm tấm chụp góc bao quát rộng hơn. Tôi chăm chú nhòm ngân hàng là nhà một tầng mái bằng, bên trái là biệt thự cao tầng, bên phải là căn nhà cao hơn ngân hàng, phía sau ba nhà là không gian chật hẹp lại liền kề sông rộng lớn, không thuận lợi cho người lớn hoạt động, nhưng thích hợp con nít nhỏ bé. Niềm vui nhân đôi nghe tài xế tiết lộ kiến trúc ngân hàng, tôi hào hứng giục hắn tăng tốc. Ngân ngơ ngác chả hiểu tôi cứu bằng cách nào, nàng đánh bạo hỏi, tôi hì hì xoa đùi nàng, vợ thẹn đỏ mặt đập tay tôi:
– Nước sôi lửa bỏng, chết người như chơi, anh còn hư!
Tôi ghé môi thơm má nàng, tài xế mím miệng cười nghe tôi nịnh vợ, hắn nói chắc chắn cảnh sát bao vây phía sau ngân hàng, tránh bị nghi ngờ, chúng ta nên đậu xe cách xa hiện trường:
– Nhưng cớm phục kϊƈɦ ở đó, chúng ta tiếp cận thế nào?
Tôi cười te he nói có cách, đếch phải lo. Hai người nín thở hồi hộp trông tôi xuống xe, lấy đà chạy thoăn thoắt, đôi chân cuốn gió phóng vùn vụt như tên lửa, thân hình hóa thành vệt sáng lướt xuyên qua đám cảnh sát, toàn bộ đổ gục bất tỉnh, hai người há hốc mồm nhòm tên nào tên nấy ngủ say như chết. Ngân đến xem tôi thi triển bích hổ công chạy thẳng lên tường như trêи phim chưởng, nàng hưng phấn thích thú nhưng không quên mẹ đang nguy khốn, hăm hở leo trèo mãi mới đến nơi. Tôi khẽ nói đi nhiều người dễ lộ, nàng nằng nặc đòi theo, tôi đành chiều ý nàng:
– Em tuyệt đối phải nghe lời anh!
Nàng xụ mặt nói em biết rồi, tôi lom khom nơi gờ tường, hé mắt nhòm xuống coi cảnh sát thương lượng, dân tụ tập đông như kiến, toàn bộ tập trung vào ngân hàng, đếch ai nhòm ngó xung quanh, tranh thủ đôi bên tranh cãi, vợ chồng mở nắp thông hơi, chúng tôi chui xuống, đi vài bước gặp ba, bốn cảnh sát đương thận trọng di chuyển nhẹ nhàng, trực giác nhạy bén khiến tên cảnh sát quay ngoắt lại chĩa súng vào kẻ lạ mặt, tôi với vợ giơ tay kêu đừng bắn. Họ khẽ suỵt một tiếng nhắc bé mồm, một cảnh sát hỏi:
– Hai người là ai, vô đây làm gì?
Tôi nói mình đến cứu người, cảnh sát trố mắt nhòm rồi cười khục, xua tay đuổi chúng tôi:
– Vớ vẩn, không phải trò trẻ con, về nhà với mẹ đi nhóc!
Ngân bị coi thường liền bực bội nhưng cố nhẫn nhịn, nàng không thể nổi đóa ở nơi dễ lộ. Tôi biết nói thế nào cũng vô ích bèn nhanh như cắt điểm huyệt hai người, cảnh sát thấy đồng đội ngắc ngứ, mắt trồi đồng tử sợ hãi nhìn tôi trừng trừng, mồ hôi vã ra hơn tắm, bèn giương súng đe dọa:
– Thằng nhóc, mày giở trò gì thế, muốn chết à?
Tôi với Ngân biết chắc đếch ai dám bắn nên chả sợ, cảnh sát bị thách thức nhưng đâu dám nổi cạu, nhỡ lũ cướp phát hiện, kế hoạch giải cứu thất bại. Tôi vận nội công bốc hỏa khí lên tay thành ngọn lửa nhỏ. Ai nấy kinh hoảng ngó quái vật đội lốt trẻ con:
– Tôi có cần chứng minh thêm nữa không? – Tôi đếch chờ ai nói mà dọa luôn – Cấm tôi cứu người – Tôi trỏ vào hai cảnh sát bị điểm huyệt – Họ sẽ chết vì không được giải tử huyệt!
Chúng tôi xì xầm, tên cầm đầu băng cướp kêu:
– Tao nghe hình như có tiếng động, chúng mày đi kiểm tra coi!
Tôi vội giải huyệt cho cảnh sát, cả đám nấp vào chỗ khuất. Hai tên cướp vừa đi vừa nói chuyện:
– ȶɦασ mẹ, mấy con hàng ngon vãi ɭ*и, gái tây trắng muốt nữa, tao thèm ȶɦασ nát ɭ*и lũ điếm đó mà éo có cơ hội!
– Mình mày thèm ɭ*и chắc, tao cũng vã vãi ƈôи ȶɦịt ra mà đại ca éo cho phép, tiên sư thằng gay.
– ȶɦασ mẹ mày, bé bé cái mồm thôi, ổng nghe là chết cả lũ đó.
Hai thằng thèm ɭ*и loanh quanh, luẩn quẩn, ngó đông, ngó tây một hồi rồi đi vào góc khuất, cảnh sát khống chế cực nhanh, một gã đứng sau bịt mồm, gã khác đấm thẳng vào chỗ hiểm khiến tên cướp chết giấc. Bên này tôi điểm huyệt tên còn lại, Ngân siết cổ bóp mồm hắn, nàng gằn giọng đe dọa:
– Tao hỏi gì, mày đáp nấy, cấm đánh động, mày làm liều, tao bẻ gãy cổ!
Hắn trông Ngân dữ dằn như hung thần ác sát liền sợ xanh mặt, gật đầu lia lịa. Tôi mở ảnh mẹ vợ cho hắn coi:
– Chúng mày có bắt cô gái này không?
Hắn lắc đầu nguầy nguậy, đéo có tên điên nào dám nói dối trong tình thế này, xác định hắn nói thật, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, Ngân quắc mắt hỏi:
– Chúng mày có bao nhiêu thằng?
Hắn run rẩy giơ sáu ngón tay. Vậy là bên ngoài còn bốn thằng mặt ɭ*и nữa, Ngân thầm tính và hỏi tiếp:
– Chúng mày khống chế bao nhiêu con tin?
Hắn giơ mười ngón. Tôi hỏi:
– Tụi mày xài vũ khí gì?
Tên đó ngớ ra một lát, Ngân trừng mắt siết cổ thúc giục, nàng thả tay để hắn trả lời:
– Mấy thằng kia xài súng ngắn, đại ca xài tiểu liên.
Tôi hỏi Ngân tiểu liên là gì, nàng đưa điện thoại cho tôi tìm trêи mạng, tôi click vào phần tìm kiếm hình ảnh đưa cho tên cướp xem, hắn chỉ vào một khẩu súng, tôi đọc bài viết:
'Tiểu liên có thể có tầm bắn lý thuyết lên đến 1.000 m (AK-47, M16) nhưng cự li sát thương hiệu quả thường không quá 400m, có loại chỉ 100 m (M3); cỡ nòng từ 5,56 mm (M16) đến 12 mm (M3), phổ biến nhất là hai cỡ nòng 5,56 mm (tiêu chuẩn NATO) và 7,62 mm (tiêu chuẩn khối Warszawa).
Do cấu tạo trích khí gián tiếp hoặc trực tiếp để lùi khóa nòng phối hợp với lò xo đẩy đạn, lò xo hồi khóa nòng để nạp đạn tự động, tiểu liên có thể bắn từng phát hoặc bắn liên tục. Tốc độ bắn trong thử nghiệm súng có thể đạt 600 phát/phút. Tốc độ bắn trong thực tế chiến đấu khoảng 100 phát/phút.
Tôi gật gù kêu Ngân giải quyết, hắn sợ tiểu ra quần nhưng chưa kịp xin, Ngân đánh yếu huyệt khiến hắn bất tỉnh. Tôi và Ngân đến phòng vệ sinh tìm mẹ, tôi ngỡ mẹ vợ run rẩy khóc đỏ mắt, ai ngờ lại thản nhiên đến lạnh lùng, điềm tĩnh như chẳng có gì xảy ra, mẹ vợ toát thần thái uy nghi như nữ hoàng, chẳng bù cho Ngân bật khóc ôm người thân. Mẹ vợ vỗ về, liếc mắt mủm mỉm cười duyên với tôi:
– Nhóc nhớ ta là ai chưa?
Tôi gãi đầu gãi tai cười hì hì xin lỗi mẹ vợ, cổ không trách còn liếc xéo tôi. Tôi xin lỗi lần nữa và nói mẹ con nàng tìm đường về trước, tôi đi cứu người. Mẹ cùng vợ tự hào ngắm tôi, mẹ hay con gái đều ngưỡng mộ sùng bái người hùng tí hon không hề ích kỷ chỉ lo cho người nhà, người đàn ông trong vóc dáng con nít còn biết quan tâm kẻ vô tội khác. Ngân nói em đi theo anh. Tôi lắc đầu bảo nàng phải bảo vệ mẹ, tôi và cảnh sát sẽ giải quyết.
– Đừng lo, chồng em là ai chớ, mấy thằng cướp vặt, anh búng cái chết luôn!
Mẹ cùng vợ phì cười nhìn tôi hùng dũng xuất kϊƈɦ, gần đến nơi, tôi rón rén nấp vào vách tường, đám cảnh sát trốn phía đối diện liền trợn mắt nhòm tôi, cơ mà sợ lộ nên đếch dám nói hay làm gì. Tôi chăm chú quan sát toàn cảnh, ba tên cướp lòng vòng quanh con tin, gã râu ria xồm xoàm nhai chóp chép kẹo cao su, lăm lăm tiểu liên, thi thoảng lườm liếc đe dọa khiến con tin mất vía. Coi nào, mười con tin có bốn là nữ nhân viên ngân hàng, hai đàn ông và bốn cô nàng trẻ trung xinh đẹp. Hòa Nhã ngồi tựa vào bàn, có thể sẽ mất mạng nhưng bà chủ khách sạn lâm nguy bất loạn, ung dung như chờ người đến đón mình về.
Tương phản là ba cô gái co rúm co ró, hai nàng tóc vàng mắt xanh, da trắng như tuyết nép vào nhau cho đỡ sợ, muốn khóc mà không dám khóc, nước mắt ướt nhòe mi, thấm đẫm sắc mặt tái nhợt, chốc chốc cả ba lén kéo vắn ngắn cũn cỡn che vùng nhạy cảm, tay kia giơ trước bộ ngực bò sữa đồ sộ muốn phá tung tà áo.
Suy tính một hồi, tôi nảy kế, muốn thực hiện phải bàn với cảnh sát, tôi lướt nhanh như gió thoảng, tích tắc một giây tiếp cận đối phương, cảnh sát giật nảy mình suýt cướp cò, bàng hoàng trợn lòi con ngươi, thằng nhóc này là người hay ma quỷ thế, khó hiểu chuyển thành rợn tóc gáy, lạnh toát sống lưng, cảm giác đối mặt quái thú. Con quái thú cười nhẹ, vung tay hất khẽ, bút nằm dưới đất phía xa bay vụt vào tay, cảnh sát sợ lộ nhưng bọn cướp đếch phản ứng, đội chống khủng bố tức điên tên nhóc quái đản nhưng nào dám nổi đóa. Tôi viết dòng chữ vào bàn tay:
'Tôi muốn hợp tác cứu người!'
Tôi đợi họ xem và xóa đi ngay, đưa bút cho đội trưởng. Đội chống khủng bố vừa kinh hãi vừa nể sợ, đếch hiểu tự dưng lòi đâu ra thằng nhóc quái thai dị dạng như ma như quỷ, nó còn muốn cứu người, đương nhiên chẳng ai chịu hợp tác với con nít ranh, nguy cơ đổ bể kế hoạch giải cứu con tin là 100%, chó ngáp phải ruồi cứu thành công, toàn bộ cảnh sát đeo mo vào mặt, ai đời cả đồn công an, huy động siêu biệt đội chống tội phạm lại bó tay bất lực phải nhờ trẻ con trợ giúp.
Nếu không đồng ý, thằng nhóc chắc chắn đếch để yên, nó sẽ quậy tưng bừng, mọi thứ tệ hơn. Đằng nào cũng chết, đánh liều một phen. Cơ sở để biệt đội chơi liều là đứa bé thể hiện bản lĩnh kỳ dị, nó điểm huyệt khiến cảnh sát đếch nhúc nhích nổi hệt trong phim chưởng; nó còn di chuyển nhanh hơn ánh sáng, phát tỏa nội lực bùng cháy hỏa khí, bấy nhiêu đủ chứng minh cao thủ ẩn danh. Đội trưởng nói chuyện bằng bút đàm, đôi bên đương bàn tâm đắc, cảnh sát khâm phục kế hoạch hoàn hảo, tên cầm đầu đột nhiên thắc mắc:
– Hai thằng mặt ɭ*и kia làm cái mẹ gì mà lâu thế chưa về, chúng mày ở đây canh chừng, tao đi coi!
Tôi với cảnh sát đắc ý cười thầm, tướng cướp vác xác đến đúng tầm thuận lợi, tôi xông ra nhanh hơn ánh chớp điểm huyệt, hắn cứng đơ người trợn trụa nhìn tôi trừng trừng, cảnh sát áp sát hắn vào vách tường, tên cướp muốn nói nhưng không thể mở miệng, cảnh sát khóa tay hắn bằng còng số tám khiến hắn tức trào máu. Tôi hí hoáy viết dòng chữ lên bàn tay, nét bút hiện đến đâu, khóe mắt cả đội bị kéo toạc đến đó, hết chuyện kinh dị này lại đến chuyện quái quỷ khác, đếch biết nó còn trò gì nữa, gã đội trưởng bán tín bán nghi theo tôi vô nhà vệ sinh. Lát sau hai người đi ra, tôi nháy mắt cười duyên với mấy nữ cảnh sát, các nàng nghênh mắt nhướng mày kiểu thằng nhóc hư đốn, dám đá lông nheo với cả người lớn, tôi cười te he giả bộ mếu máo òa khóc:
– Mẹ ơi, mẹ ở đâu?
Tôi chạy loanh quanh, khóc lóc òm sòm, bộ dạng y hệt đứa trẻ lạc mẹ, con tin và đám cướp giật mình hướng về phía tôi, ngớ ngây một lát mới nhận thấy vấn đề, thế cục cân bằng, bỗng xuất hiện trẻ con làm con tin, bọn cướp chiếm ưu thế tuyệt đối, lũ cướp kɧօáϊ trá cười ha hả nghe giọng gã đại ca vọng đến từ xa:
'Chúng mày bắt thằng nhóc đó cho tao! Bắt sống, không được bắn hay làm nó bị thương!'
Tên cướp hô to vâng thưa đại ca. Hắn đến bắt, tôi la bài hãi chạy vòng quanh, đám đàn ông con tin ném cái nhìn hằn học vào thằng oắt con, đương rối tung rối mù nó còn làm bung bét hơn. Phái nữ lo lắng tôi bị tổn hại, nhất là Hòa Nhã, nàng nhấp nhổm bất an, dẫu biết thiếu gia bản lĩnh cao siêu, khổ là lũ cướp có súng, nàng thấp thỏm, kinh sợ co quíu dung diện bừng bừng lửa giận, bà chủ nào dám phát tiết, nếu manh động, thiếu gia gặp nguy hiểm, nàng chết vạn lần không đền hết tội.
Tên cướp bắt mãi éo được bèn gọi đồng bọn đến vây, lũ kia trói chặt chân tay con tin, cả đám kéo tới bao vây tôi. Chúng đắc chí cười nham nhở:
– ȶɦασ cụ mày trốn nữa tao coi!
– Tao sẽ bắt mày cho đại ca thông nát ass…
– Hé hé… mày tàn đời rồi con…
Tôi hé miệng cười ranh mãnh khiến chúng chột dạ, nụ cười quỷ dị vụt tắt, thân ảnh loang loáng biến mất ngay trước mặt chúng, tụi cướp sợ quắn quặp thân thể hệt gặp ma, tái xanh tái xám trông bóng trắng xóa lướt đến đâu, đồng bọn gục ngã thổ huyết đến đó. Con tin xem từ đầu đến cuối, khó tin hằn sâu thần sắc kinh hoàng, đàn ông á khẩu đếch ngậm mồm đang há toang hoác. Các cô gái ngỡ ngàng sững lặng nhìn tôi chằm chằm. Hòa Nhã vốn nghe kể thiếu gia là dị nhân võ công quỷ dị, bản lĩnh thông thiên, nàng vốn nửa tin nửa ngờ, nay tận mắt chứng kiến thiếu gia ra tay, nửa ngờ ấy bị tài cao ngang trời đè bẹp, kinh ngạc chuyển thành tôn sùng người đàn ông tí hon, ngưỡng mộ quệt màu hồng thắm lên đôi má đào, nàng cắn môi e lệ lén liếc thiếu gia cười dịu dàng tiến về phía mình.
Mọi cô gái khác mỗi người một biểu cảm, nữ cảnh sát nhướng mày kinh ngạc chiêm ngưỡng cảnh tưởng độc nhất vô nhị, nữ nhân viên ngân hàng trầm trồ thán phục ân nhân cứu mạng, cô gái mặc đồ giáo viên hai má nóng ran, tim đập thình thịch từng thanh âm tự hào cậu học trò nhỏ bé quậy phá, ngỗ ngược nhất trường, nay rạng danh gia đình, nhà trường nở mày nở mặt, nhất định sẽ đạt thành tích cao nhất trong tổng kết cuối năm. Hai thiếu nữ phương Tây phát cuồng như crazy fan hâm mộ thần tượng, các nàng thích thú say mê ngắm siêu anh hùng tí hon. Gái đang hưng phấn đột nhiên nghe thấy tiếng quát:
– ȶɦασ mẹ thằng chó kia, bố bắn chết mày!
Mải đối phó lũ cướp, tôi không chú ý chúng có bảy tên chớ không phải sáu, tên thứ bảy từ đầu đến giờ lúi húi vơ vét tiền bạc của lả trong két và rơi vãi dưới đất, hắn thấy đồng bọn bị hạ gục liền giương súng bắn tôi, các cô gái kinh hãi hét thất thanh đoan chắc tôi sẽ bị bắn nát người. Tôi cười nhạt phẩy tay hất bay hết đạn hoa cải văng tung tóe vào mình, đạn găm lỗ chỗ lên tường. Tên cướp đếch tin nổi, sợ quá hóa điên bắn liên tiếp vào con tin, mọi người la hét vang động tòa nhà. Tôi hóa thành vệt sáng lao đi vùn vụt, khoảnh khắc vô số viên đạn cách con tin một gang tay, tôi vung Hỏa Long chưởng thiêu cháy hết.
Cảnh sát bên ngoài ập vào, cảnh sát bên trong lao ra, tất cả sững khựng cảnh tượng tên xả súng bị Hỏa Long chưởng hất tung lên không trung, hỏa khí đốt hắn cháy rừng rực như ngọn đuốc sống, mấy cô gái sợ đến bất tỉnh, chỉ có Hòa Nhã, mẹ con Ngân đang chạy đến liền tung hô ca ngợi tôi như thần thánh. Toàn bộ cảnh sát trân trân ngó mình từ đầu đến chân, ánh mắt khó tin tới mức kinh dị trợn ngược chỉ còn tròng trắng, nể sợ khắc bàng hoàng lên sắc diện trắng bệch.
Dân xôn xao bàn tán rầm rầm, rút điện thoại quay clip, chụp ảnh hiện trường, mục tiêu lọt vào tầm ngắm nhiều nhất đương nhiên là tôi – người hùng tí hon mang sức mạnh hủy diệt đương cùng mọi người cởi trói cho nạn nhân. Nhận ra trong đám con tin bất tỉnh có người quen, tôi vội bắt mạch vẫn đập bình thường, bèn vỗ nhẹ má gọi:
– Cô hiệu trưởng, tỉnh lại cô ơi. Em là Long nè, cô ơi cô! Tỉnh lại đi cô!
Mất vài phút sau, cảnh sát mới định thần, nữ cảnh sát thương lượng với cướp lúc nãy oai phong bao nhiêu, nay đờ đẫn thẫn thờ bấy nhiêu, nàng nghe tiếng gọi lớn liền giật mình, lệnh cấp dưới gô cổ hết lũ cướp về đồn đồng thời đến xem con tin, xác nhận nạn nhân bình an và từ từ tỉnh lại, giáo viên mà Long gọi là hiệu trưởng choàng dậy ôm vai học trò:
– Em, sao em lại ở đây? Em có bị thương không?
Tôi cười hì hì nói em đi du lịch với cô Uyên và hỏi cô đến đây làm gì. Cô hiệu trưởng nói cô đến giao dịch. Tôi không hiểu giao dịch là gì nên dạ vâng cho qua chuyện:
– Cô vẫn ổn chớ?
Cô khẽ cười dịu dàng gật đầu ngắm tôi, tôi phát giác bà chủ khách sạn và hai cô gái Tây cũng lén liếc tôi, Hòa Nhã sùng bái như vợ ngưỡng mộ tôi. Gái Tây tò mò muốn biết tôi là ai, lưỡng lự muốn hỏi nhưng ngại ngùng không dám. Tôi quen gái mê như này rồi, giả vờ coi như đếch thấy, đỡ cô hiệu trưởng lên.
– Rốt cuộc chuyện này là sao? – Nữ cảnh sát kia nghi hoặc hỏi đội chống khủng bố – Tôi chả hiểu gì hết!
Tôi hướng về cô ta, nhăn mày nhíu mắt nhòm chằm chằm, quái lạ, hình như gặp cổ ở đâu đó rồi, nhưng ở đâu nhể, đếch nhớ nổi, thôi bỏ đi. Tất cả bình an là ok, mọi thứ khác đếch quan tâm, giờ về khách sạn để Uyên khỏi lo. Tôi tạm biệt cô giáo rồi cùng mẹ con Ngân và Hòa Nhã rời ngân hàng, nữ cảnh sát chặn đường, cô ta nói toàn bộ nhân chứng, con tin về đồn lấy lời khai. Thật rách việc, khổ nỗi đó là luật nên phải chấp hành. Tôi nhờ hiệu trưởng gọi cho Uyên, cô giáo gật đầu hiểu ý.
Về đồn, đội chống khủng bố kể hết mọi chuyện, cảnh sát không muốn tin vẫn phải chấp nhận sự thật, vụ án kết thúc, chân tướng sáng tỏ, cô nàng cảnh sát vẫn hỏi đủ thứ, đủ điều ong đầu ung não khiến tôi phát bực:
– Nè, tôi có công bắt cướp chớ đếch phải tội phạm, mọi thứ nói hết với cô rồi, cô còn muốn giam chúng tôi ở nơi này đến bao giờ mới chịu thả hả?
Nữ cảnh sát ôn tồn trả lời:
– Tôi biết cậu có công, nhưng phương pháp chống cướp quá tàn bạo và… quái dị, cậu điểm huyệt, bắt chước giọng nói tướng cướp rồi ghi âm vào điện thoại để lừa bọn đàn em, đánh văng đạn, di chuyển nhanh như tia chớp, thiêu cháy tên xả súng, tất cả chỉ có trêи phim ảnh, thế quái nào xảy ra ngoài đời thực. Tôi không tin cậu đơn thuần chỉ là con đại gia. Rốt cuộc cậu là ai?
Gái Tây vốn hâm mộ Long, nay nghe hai từ đại gia, bờ môi căng mọng vén nụ cười hàm tiếu, khóe mắt lung linh màu hồng vụt lóe khao khát muốn 'làm quen' với đại nhân vật. Các nàng lúng liếng liếc trộm người hùng tí hon đấu khẩu với cảnh sát:
– Kỳ dị hay quái thai là chuyện của tôi, đâu phải chuyện của cảnh sát. Tóm lại tôi không phải tội phạm, các người đếch có quyền giữ tôi ở đây!
Tôi không thèm đợi ai phản ứng lập tức bật dậy, kéo mẹ con Ngân và cô hiệu trưởng khỏi đồn cảnh sát. Nữ cảnh sát còn nhiều nghi vấn chưa thể giải mã, nàng kiếm cớ Long ngộ sát phải ở lại đồn. Mẹ Ngân lập tức bênh vực:
– Cô thật biết nói đùa, Long bị bắn không lẽ đứng yên chịu chết? Đó là quyền tự vệ chính đáng!
Nữ cảnh sát phản đối ngay:
– Bà lầm rồi, quyền tự vệ chính đáng cũng có giới hạn, ai vượt qua giới hạn phải chịu trách nhiệm hình sự!
Cấp dưới chặn đường không cho chúng tôi đi. Tôi tức điên xoáy tròng mắt đỏ đục vào cả đám cảnh sát vô dụng, ai nấy rợn gáy bất giác lùi lại nhưng vẫn chắn lối. Mẹ Ngân gọi điện cho ba tôi, ba chép miệng chán mớ đời thằng con hổ báo luôn gây phiền phức, cha uể oải bấm số cảnh sát trưởng, lão già bị nhắc khéo liền hấp tấp gọi cho con gái:
– Tao phải nói với mày bao nhiêu lần mới chịu hiểu hả, đừng đụng vào Long thiếu gia và người nhà cậu ấy. Thả hết đi!
Năm lần bảy lượt buộc làm trái luật, lần nào cũng liên quan thằng nhóc dị dạng khiến nữ cảnh sát giận sôi máu, nàng vẫn cố vớt vát:
– Vậy còn tên cướp bị thiêu cháy, chúng ta giải thích với dư luận thế nào?
Cảnh sát trưởng phán ngay:
– Đôi bên giằng co, một tên cướp dùng súng phun lửa tấn công, cảnh sát né kịp, đồng bọn bị bắn nhầm nên chết cháy, thế là xong!
Nữ cảnh sát buông thõng điện thoại, ôm đầu bóp trán đến nản với người cha luồn cúi, nàng dập điện thoại cái rầm, bực tức đập mạnh xuống bàn và nhìn xoáy vào Long, kẻ chấp pháp nghiêm minh giận run người, nén nuốt uất ức chèn nghẹn giọng nói:
– Sếp lệnh thả họ!
Đám cấp dưới quen luật ngầm bất thành văn này, ngán ngẩm tránh đường. Chúng tôi nhanh bỏ đi nhưng bên ngoài phóng viên và dân nhao nhao đổ xô, hò hét ầm ầm như đón rước ngôi sao màn bạc. Tôi và người thân bị bao vây, chen mãi mới lên được xe, tài xế rồ ga phóng vụt về phía trước.