Hành Trình Bất Tận – Chương 71: Nhu tình mật ý – Botruyen

Hành Trình Bất Tận - Chương 71: Nhu tình mật ý

Tôi giật mình cuống cuồng chạy như bay, xiêu đổ vấp ngã xây xát khắp người vẫn vùng dậy đuổi theo. Tuyết Nguyệt và Phong Hoa nháy mắt biến mất dạng, tôi gọi liên hồi nhưng trả lời chỉ có tiếng sóng biển xô bờ, gió lộng cắt từng cơn lạnh buốt, tôi run lẩy bẩy co ro cúm rúm, khép tay trước ngực, xoa đỏ hai cánh tay gào khóc khản giọng:

– Phong Hoa, Tuyết Nguyệt, các em đang ở đâu, ra đi, đừng trốn anh nữa!

Bóng tối mịt mù chuyển màu đỏ sẫm trong hốc mắt đẫm lệ, tôi lao vào đêm đen tìm khắp nơi. Mỗi lần lách qua rừng cây, gai nhọn cào rách da thịt, mỗi lần té ngã, sỏi đá trầy xước chân tay bật máu, tôi quyết tìm người mình quan tâm bằng mọi giá. Sức người có hạn lại nhiễm lạnh mưa gió, tôi không còn gắng gượng nổi nữa, đổ gục xuống đất bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, cơ thể lạnh ngắt dần ấm áp, cảm giác sảng kɧօáϊ thư thái như tắm suối nước nóng. Đôi chỗ vẫn đau nhức, tôi khẽ hé mắt lờ mờ thấy đại cung chủ vận nội lực trị thương, dòng nhiệt khí truyền vào nội thể sưởi ấm cho tôi. Nhị cung chủ che kín mặt say mê ngắm tôi, ánh mắt dịu dàng đột ngột hoảng loạn, nàng luống cuống tránh né tôi, lẳng lặng thu mình vào nơi tăm tối.

Nàng vò nát y phục cào xước da thịt, đau đớn thể xác không thể giúp chữa lành vết thương lòng, nỗi đau tinh thần siết nghiến tiếng khóc nấc nghẹn. Thanh âm thống khổ giày xéo tâm can Tuyết Nguyệt. Nàng đau xót ngậm ngùi ngắm tình lang chạm nhẹ bờ vai Phong Hoa, thân thể rung động trong cái ôm dịu dàng. Phong Hoa khẽ đẩy tình lang, nàng không muốn người tình ngàn năm âu yếm quái vật đội lốt người. Tôi siết chặt vòng tay ngăn nàng chạy trốn.

– Anh yêu em, xin em đừng rời xa anh!

Lời tỏ tình chân thành chưa thể xóa tan mặc cảm, tự ti vẫn trói buộc tâm lý ghê tởm chính mình, Phong Hoa khẽ gỡ tay tình lang. Năm xưa số phận bất hạnh chia loan rẽ thúy, giờ đây nàng xa lánh người mình thương nhớ. Thà đau một lần còn hơn quay quắt cả đời, nàng dằn lòng cắt đứt nhân duyên dang dở để kết thúc cuộc tình cay đắng. Lạnh lùng tàn nhẫn với bản thân, kẻ khổ mệnh mới có thể cứu tất cả khỏi ác mộng. Người tình ngàn năm cam tâm tình nguyện chìm đắm trong bể khổ ái tình, tình lang gục đầu khóc ướt vai nàng:

– Anh biết em đang lo sợ anh sẽ coi em là quái vật gớm ghiếc! Anh xin lỗi vì lỡ tổn thương em!

Lệ cay xé toạc khóe mắt đỏ thẫm, Phong Hoa nuốt nước mắt uất nghẹn vào lòng:

– Chàng đừng an ủi thϊế͙p͙ nữa!

Phong Hoa vùng vẫy muốn rời xa tôi. Tôi ghì siết ôm chầm lấy nàng, Tuyết Nguyệt phải đỡ lời giúp tôi:

– Muội quên Long ca vẫn còn trẻ con hay sao?

Lời thanh minh cho tình lang này sẽ tổn thương Phong Hoa, em chồng lại bị mặc cảm chế giễu dung diện xấu xí, Tuyết Nguyệt buộc phải xát muối vào vết thương mới có thể xoa dịu nỗi đau cho chị em mình:

– Từ thời khắc lâm nạn, Phong Hoa không dám đối diện chính mình, muội ấy luôn vùi lấp dung mạo vào mặt nạ lạnh lẽo!

Phong Hoa nức nở cầu xin:

– Muội xin tỷ, đừng nói nữa!

– Không, tỷ phải nói cho chàng biết muội sống không bằng chết suốt thời gian qua! – Tuyết Nguyệt khóc đỏ sậm khóe mắt đẫm lệ – Bất kể ngày đêm muội ấy luôn trốn tránh hiện thực tàn khốc sau mặt nạ trơ trơ, chỉ có vật vô cảm đó chia sẻ nỗi buồn với muội ấy mà thôi!

Tuyết Nguyệt uất nghẹn nước mắt ôm Phong Hoa. Tháng ngày đằng đẵng khóc thầm trong đêm trường ác mộng, Phong Hoa mong muốn giãi bày tâm sự để chôn vùi quá khứ nhưng chẳng biết ngỏ lời cùng ai. Người chị em thân thiết luôn ở bên, trớ trêu thay Tuyết Nguyệt chịu nỗi khổ tương tư như nàng, nàng đâu thể chạm vào vết thương lòng khiến chị em mình tổn thương. Sự thật nghiệt ngã bóp nát trái tim tôi, tôi ngây dại thất thần lặng trông Phong Hoa bịt tai đến rỉ máu ngăn ác mộng hiện về tâm trí hỗn loạn, nàng gào khóc thảm thiết không muốn nghe tôi bày tỏ nỗi niềm:

– Anh không phủ nhận mình hoảng sợ vì thấy vết bỏng, nhưng xin em hãy tin anh, nỗi sợ ấy bắt anh tự trách bản thân vô tình tổn thương em! – Lệ cay đỏ thẫm máu tươi dâng trào nơi khóe mắt rừng rực lửa giận – Nỗi sợ ấy bắt anh phải truy tìm kẻ hủy hoại em! – Tôi uất hận siết chặt tay xuyên thủng da thịt – Anh sẽ băm vằm nó thành trăm mảnh trả thù cho em!

Tình yêu mãnh liệt chạm đến trái tim Phong Hoa, người con gái gánh chịu tổn thương ấy vẫn giày vò chính mình. Nàng gào thét như điên xua đuổi tình lang. Người tình bé nhỏ ôm người mình yêu vào lòng. Phong Hoa hất đẩy, tôi giữ chặt tay nàng, dịu dàng nhìn sâu vào mắt nàng:

– Nhìn anh đi!

Nàng cúi gằm đầu không cho tôi thấy dung mạo bỏng cháy nham nhở.

– Thϊế͙p͙ che giấu dung nhan là lừa dối chàng, thϊế͙p͙ không xứng với chàng!

Nàng tủi cho số phận hẩm hiu nên vùng vằng, giãy giụa nhất quyết muốn rời xa tôi, xung động dữ dội như thể ấm ức tôi đang thương hại nàng chớ chẳng thật lòng yêu nàng. Tự ti day dứt trái tim đau nhói vì tình, tôi khóc hận gào lên từng tiếng uất ức:

– Xin em đừng coi thường tình cảm của anh!

Tôi khóc ra máu mắt, lệ cay bi thống giăng phủ thần sắc Phong Hoa, nàng sững sờ chết lặng đối mặt tôi. Tuyết Nguyệt sửng sốt nỗi đau quay quắt, cảm xúc quặn thắt thống khổ hơn sinh ly tử biệt ngàn năm trước. Đêm qua người các nàng yêu thương trao tình cảm sâu nặng, nay tấm lòng chân thành khắc cốt ghi tâm chị em nàng. Các nàng mấp máy môi muốn nói nhưng không thốt lên lời.

Xưa nay Hoa cùng Nguyệt khắc khoải nhớ cố nhân. Cố nhân là tâm can sinh mạng, cố nhân còn là ánh sáng xua tan bóng tối cuộc đời các nàng. Định mệnh trói buộc cố nhân vào thân xác tí hon. Từ lúc nhận ra thân phận Long, hình hài bé nhỏ không hề tồn tại trong tim chị em nàng, hiện hữu nơi ánh mắt si tình chỉ có bóng dáng người tình ngàn năm mà thôi. Thâm tâm lên án các nàng bất công với kẻ cho cố nhân mượn xác hoàn hồn, day dứt áy náy chẳng thể xóa nhòa nỗi nhớ cố nhân. Tình nồng sưởi ấm trái tim cô độc, bóng hình bé nhỏ che khuất hình bóng người tình ngàn năm.

Người tình kiếp sau chiếm trọn tình yêu của thê tử, linh hồn tình lang kiếp trước khẽ cười dịu dàng ngắm vợ yêu. Nụ cười hoan hỷ chúc mừng thê tử khổ tận cam lai, nếm trải bao cay đắng khổ nhục, các nàng mới có thể tận hưởng hương vị tình yêu ngọt ngào với hai người đàn ông. Một người ngàn năm thương nhớ, một người rung động trái tim thổn thức vẫy gọi đến bên tình lang hiện tại.

Nụ cười đồng cảm nỗi hổ thẹn tình yêu chia đôi ngả đường. Dẫu biết tình lang ngàn năm cũng là người tình bé nhỏ, tâm lý xấu hổ vẫn khiến các nàng thấy có lỗi với cố nhân. Linh hồn tình lang khẽ cười hòa nhập thân xác nhỏ bé. Giây phút cảm nhận hai người đàn ông cùng chung nhịp đập trái tim, các nàng e ấp nép vào lòng tình lang tí hon cũng là người tình mình mòn mỏi mong nhớ.

Tôi vòng tay ôm hai nàng, khẽ hôn lên trán chị em nàng, nhẹ nhàng vén tấm vải che mặt Phong Hoa. Nàng không còn mặc cảm nhưng vẫn cúi đầu trốn tránh tôi. Tôi dịu dàng nâng cằm nàng, làn da nhăn nhíu vết sẹo cháy đen hằn sâu ánh mắt đỏ thẫm màu máu, bóp nghẹt trái tim, tiếng khóc cay đắng siết nghiến thanh âm nghẹn ngào.

Tôi nhẹ nhàng áp tay lên má nàng, Phong Hoa ngây ngốc cảm nhận xúc chạm dịu dàng, nàng si dại ngắm tình nồng lắng đọng nơi đôi mắt ôn nhu ấm áp, đau khổ thầm lặng tiêu biến trong nhu tình mật ý đốn tim các nàng. Men say tình ái si mê chị em nàng, Hoa và Nguyệt bất giác nóng ran đôi má đỏ bừng, khuôn trăng màu hồng ngượng ngập đón nhận nụ hôn ngọt ngào, chỉ khẽ chạm bờ môi, tinh thần và thể xác các nàng lạc vào bến bờ hạnh phúc.

Tôi hôn nhẹ lên môi Tuyết Nguyệt, nàng thẹn thùng trao nụ hôn dịu êm. Tôi lưu luyến buông lơi Tuyết Nguyệt, nàng cắn môi ngắm Phong Hoa hé miệng anh đào cảm thụ hương vị ngọt lịm ái tình. Tôi khẽ ôm người con gái mình yêu thương, nàng siết chặt vòng tay như sợ bị chia cắt tình lang mãi mãi. Chúng tôi say mê chiêm ngưỡng người mình yêu, tôi khẽ hé nụ cười mật ngọt ngắm tình yêu nồng nàn đánh dấu trái tim trong đáy mắt nàng.

Phong Hoa e thẹn đón nhận nụ hôn nóng bỏng, hơi thở êm ái phả mùi hương quyến rũ không rời vì ngàn năm mới tìm thấy nhau. Tuyết Nguyệt thấy tôi khẽ đỡ lưng Phong Hoa, nàng cười mỉm lượm váy áo rải xuống tấm thảm kết bằng lá cây làm giường đệm cho người thương ân ái.

Phong Hoa thẹn đỏ mặt, nàng khẽ cắn môi cảm thụ tình lang âu yếm, môi rêи xiết tiếng thở nhục ɖu͙ƈ dịu dàng hôn say đắm thân thể gợi tình, điểm yếu eo thon rung động theo nhịp tim đập loạn vì tình. Tôi mơn man ve vẩy ngón tay chạm khẽ làn da nhạy cảm, nàng rùng mình tỏa hàn khí băng giá, tôi chưa quen hơi lạnh thấu xương xuyên tủy này nhưng sợ mặc cảm giày vò nàng, tôi không muốn người con gái mình yêu chịu tủi nhục nào nữa, dẫu bị đóng băng đến chết, tôi phải trao tình cảm nồng ấm để xua tan tự ti ám ảnh cho nàng.

Phong Hoa khép mắt như say giấc nồng cảm nhận tình yêu cháy bỏng thổi bùng lửa tình. Ngọn lửa tình hơ khí nóng râm ran toàn thân, tình lang mải miết hôn khẽ khàng da thịt lạnh toát, người tình lướt nhẹ bờ môi hút hết băng giá bủa vây tinh thần cùng thể xác nàng, nỗi buồn cô độc lạnh lẽo đeo bám bao năm qua liền biến mất như chưa hề tồn tại. Khí lạnh bị hút xoáy vào trong người lập tức loạn động lục phủ ngũ tạng tôi.

Tuyết Nguyệt hoảng hồn áp cơ thể nóng rãy lên tình lang, nhiệt khí ôn hòa sưởi ấm thân xác người tình. Tôi và Phong Hoa chẳng màng ấm nóng hay giá lạnh, thời khắc hoan lạc ái ân này, tâm trí chúng tôi chỉ có tình yêu thăng hoa cùng ɖu͙ƈ vọng đắm say, tôi mải miết nâng niu Phong Hoa, môi lưỡi lả lướt yêu chiều thân thể nỏng bóng, miên man hôn ɭϊếʍ xác thịt thơm như hoa.

Hương vị đàn bà trưởng thành nồng đậm ɖu͙ƈ tình mê hoặc thần trí, tôi như người mộng du mê man ɭϊếʍ ʍút̼ làn da nhạy cảm quyến rũ đàn ông chìm đắm vào lạc thú. Phong Hoa mê sảng hư ha hư hơ rêи rỉ, thân thể chẳng nghe lời nàng nữa, nó tỏa hơi ấm hơ rát da thịt thúc giục tình lang đưa chủ nhân lên thiên đường đê mê.

Tuyết Nguyệt không còn lạ khí lạnh đột ngột chuyển thành nóng ấm, em dâu đang hứng tình thèm khát ɖu͙ƈ vọng như ngàn năm trước, đại cung chủ khẽ cười lắc hông uốn eo trườn lên trượt xuống, chà cọ thân thể trần trụi khiêu ɖâʍ tình lang. Người đàn bà thành thục rêи hừ hừ thổi nhẹ vành tai đỏ ửng, khí nóng hầm hập xông đốt hỏa ɖu͙ƈ, tình yêu cháy bỏng sưởi ấm xương tủy lạnh toát, tôi buông miệng lưỡi đang mê dại bυ” ɭ*и để bướm ôm ấp chim.

Tuyết Nguyệt âm thầm nhường khoảnh khắc hoan ái đắm say cho người thân yêu nhất. Chị dâu dịu dàng ngắm em chồng lơ mơ cảm thụ êm ái. Ngàn năm trước, Phong Hoa ngụp lặn trong biển ɖu͙ƈ vô bờ. Ngàn năm sau, nàng chìm đắm vào bến mê bất tận. Người con gái ấy đang mơ giấc mộng đẹp nhất trong đời. Tôi khẽ khàng vuốt vòng eo thon nhỏ, nàng sướиɠ rùng mình uốn éo rung lắc hẩy hông dập bướm vào háng tình lang. Băng giá toát khí hàn lạnh ƈôи ȶɦịt buốt dái, cơn sướиɠ khô da rát thịt lan tỏa toàn thân, tôi muốn rúc cu vào tận t.ử ƈυиɠ tìm cảm giác ấm áp nhưng sợ nàng đau đớn. Tình lang đau đáu nhìn Phong Hoa, ngập ngừng mấy lần không dám mạnh bạo, hô hấp dường như còn bị rối loạn. Hoa và Nguyệt dịu dàng say mê ngắm đắm đuối tình lang, nước mắt hạnh phúc thầm lặng tìm đến chung vui với nụ cười mãn nguyện. Phong Hoa dang rộng vòng tay thẹn thùng thỏ thẻ:

– Thϊế͙p͙ yêu chàng! Tình yêu của thϊế͙p͙, yêu thϊế͙p͙ đi, hãy biến thϊế͙p͙ thành đàn bà của chàng!

Hễ gái hối thúc phang phập, tôi mừng như điên mà dập cật lực như hϊế͙p͙ ɖâʍ. Nhưng đối với người con gái phải chịu quá nhiều đớn đau tủi nhục này, tôi không thể làm loạn mà ôn nhu ngắm nàng, dịu dàng đến từng phút giây cùng nàng lên đỉnh thần tiên. Tinh thần chìm đắm trong nhục ɖu͙ƈ mê loạn tâm trí mơ hồ, chúng tôi thả hồn nơi thiên đường ngập tràn hoa cỏ mùa xuân, hương hoa xác thịt mê hoặc đôi tình nhân hòa tấu khúc hát nhục ɖu͙ƈ, uyên ương dập dìu khiêu vũ, oanh yến phấn khích hoan ca.

Mồ hôi tỏa hương phấn hoa toát khắp lỗ chân lông toàn thân Phong Hoa, khí lạnh như sương sa rét buốt ấy đột ngột bốc hơi nóng rực lửa trong ɦσα ɦuyệt, nhiệt khí cuồn cuộn táp cháy ƈôи ȶɦịt rát dái, thân xác Tuyết Nguyệt hầm hập lửa ɖu͙ƈ ập xuống lưng tôi, hai luồng khí tranh nhau xông đốt tôi, ba thân xác tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đỏ hừng hực như ngọn đuốc sống bùng cháy mê say cuồng dại, tôi dập hông liên tiếp tung chim hôn ngấu nghiến bướm vào tận t.ử ƈυиɠ, thánh thủy thơm lừng hương hoa văng bắn tung tóe cùng nước tiểu khai nồng tưới ướt háng nàng, nước ɭ*и quyện nước tiểu thành dịch nhầy ɦσα ɦuyệt như phấn hoa sủi bọt trắng đục thấm đẫm ƈôи ȶɦịt dái.

Da ƈôи ȶɦịt da dái dị ứng đỏ mần giật tung bần bật tranh ȶɦασ tung bướm nàng, ngứa ngáy râm ran rát sưng da tấy thịt kϊƈɦ thích ƈôи ȶɦịt sắt nổi u nổi cục như đống gai sextoy, cương cứng uốn cong móc ngoáy xọc xiên cái ɭ*и sưng húp mu mép múp rụp chảy nhoe nhoét ɖâʍ thủy, nước ɭ*и bết lông rậm rạp mơn trớn da ɭ*и da dái, dịu dàng ôm ấp ƈôи ȶɦịt đang thúc rúc chọc xoáy xuyên phá tan ɭ*и nát bướm. Sắc diện Phong Hoa hồng diễm màu ɖu͙ƈ vọng, nàng mê man ngước ánh mắt trắng xóa lạc thần lên tận trời xanh, người con gái tôi yêu đang sướиɠ mất thần trí vẫn ngạo nghễ nhoẻn miệng cười mỉa mai đấng tối cao.

– Ứ… a… ư… thϊế͙p͙ sướиɠ… ɭ*и… chàng ʍút̼ иɦũ ɦσα ɭϊếʍ ti… ớ… sướиɠ tê иɦũ ɦσα phê ɭ*и… cơn nứиɠ ɭ*и mơn trớn toàn thân thϊế͙p͙… ứ… ớ… a… ơ… chàng đang yêu chiều thϊế͙p͙… chúng ta đang lσạи ɭυâи… thϊế͙p͙ và chàng… ứ… sướиɠ… đang giễu cợt trêu đùa Thượng Đế… Ha ha… ta đang sướиɠ ɭ*и này lão giời… cơn nứиɠ ɭ*и này khiến ta sướиɠ rồ dại… chúng ta điên cuồng với tội lỗi lσạи ɭυâи… sướиɠ ɭ*и… thúc mạnh ƈôи ȶɦịt lên chàng ơi… ớ đúng rồi… dập nát háng… ȶɦασ bét nhè ɭ*и thϊế͙p͙ đi… ớ sướиɠ quá trời ơi… lão giời thấy chưa… ɭ*и ta nát tanh bành dưới ƈôи ȶɦịt lσạи ɭυâи phang tẩu tẩu ta, ƈôи ȶɦịt lẫn dái vẫn còn ướt dầm ɖâʍ thủy tỷ ấy đang rúc chọc vào tận t.ử ƈυиɠ ta… ớ… sướиɠ lộng óc… há há há…. Nổ sấm chớp đi… lão hãy ghen tị với cơn đê mê sướиɠ kɧօáϊ đờ đẫn tinh thần này đi…

Phong Hoa sướиɠ mờ trắng hai mắt, kɧօáϊ cảm trào dâng đỉnh điểm biến nàng thành điên khùng rồ dại, người con gái tôi yêu chửi trời mắng đất, nguyền rủa cả thần linh đố kị tình yêu bất diệt, nay phải tức tối xem ba con thú lσạи ɭυâи cuồng say hoan lạc như người nguyên thủy. Nàng liên tiếp nói lời ɖâʍ ɖu͙ƈ, thanh âm êm ái phóng đãng kϊƈɦ thích tôi ʍút̼ nghiến ɭϊếʍ ngấu иɦũ ɦσα nàng, hông dộng từng cú dập mạnh hơn chày giã cối vào cái ɭ*и nát bét như bị phá trinh, nước ɭ*и dịch nhầy cùng tinh trùng be bét dính nhòe nhoẹt đùi háng chúng tôi.

– Anh sướиɠ ƈôи ȶɦịt tê dái… hơ… hư… em ơi… anh sướиɠ… chết giấc… sướиɠ bủn rủn toàn thân… móng chân… móng tay xoăn quặp vào da thịt… anh… đau hư… anh… sướиɠ… lσạи ɭυâи mà sướиɠ bay hồn lên đỉnh thiên đàng… lσạи ɭυâи… hư… mà sướиɠ xuyên tim lộng óc… anh nguyện lσạи ɭυâи muôn đời muôn kiếp… hư… hư… với các em… vợ yêu… của anh… anh yêu em… mãi mãi yêu em… sướиɠ rụng dái quăn chim… tê dại cái ƈôи ȶɦịt hám ɖu͙ƈ… lão trời mở to mắt chó ra mà coi chúng ta đang sướиɠ kɧօáϊ hạnh phúc trong tội nghiệt lσạи ɭυâи đi… hư… hơ… sướиɠ quá em ơi… anh sướиɠ… em là vợ anh… mãi mãi là vợ anh… kiếp này… kiếp sau… đời đời kiếp kiếp là vợ anh… anh yêu em…

Mỗi câu khẩu ɖâʍ, hông nhịp nhàng tung chim bắt bướm, mỗi lời yêu thương, háng thúc dồn dập ȶɦασ xoáy t.ử ƈυиɠ, tôi sướиɠ buốt óc mờ đục hai mắt, cơ thể bốc khói hỏa ɖu͙ƈ ngùn ngụt, toàn thân toát mồ hôi nhớp nhầy dính nhẫy khắp mình mẩy hai nàng. Nàng sướиɠ đến mê sảng tinh thần chẳng còn nhận ra mọi thứ xung quanh nữa, nàng cũng đếch cần biết sấm sét nổ toang hang động, lão giời điên cuồng trút giận xuống nơi động phòng hoa chúc.

Hang bốc cháy dữ dội. Chúng tôi đếch quan tâm mà man dại cười khinh bỉ, cuồng tiếu ngập ngụa ɖu͙ƈ vọng kϊƈɦ động Tuyết Nguyệt lên cơn cuồng ɖâʍ. Nàng uốn éo hông rung lắc eo rầm rầm hơn động kinh chà cọ thân thể trần trụi nóng cháy da bỏng thịt đè nghiến tôi, môi miệng hôn ʍút̼ vai gáy, lưỡi đẫm nước miếng rê miết hất đẩy ɭϊếʍ láp ướt dầm ướt dề khắp người tôi.

Dớt dãi chôn vùi lưng vào cơn sướиɠ phồng da rộp thịt, nàng ɭϊếʍ lướt xuống cặp ʍôиɠ đang dập ƈôи ȶɦịt giã nát ɭ*и em dâu mình. Tuyết Nguyệt lách lưỡi ɭϊếʍ ƈúƈ ɦσα mà ʍút̼ chùn chụt sụp soạp hai hòn dái sưng húp tấy đỏ. Đại cung chủ lạnh lùng ngạo nghễ hóa thành người đàn bà đĩ thõa mê dại ʍút̼ dái ɭϊếʍ ƈôи ȶɦịt. ƈôи ȶɦịt vẫn vồn vập rút ra đâm vào ɭ*и em dâu nàng. Tinh trùng đậm đặc trộn lẫn dịch nhầy ɦσα ɦuyệt hòa cùng nước tiểu chảy nhớt nhễu khắp dung diện Tuyết Nguyệt. Nàng đếch ghê bẩn còn phấn khích cất tiếng cười hoang dã, lưỡi ɭϊếʍ mép quét vét, môi miệng ʍút̼ sùm sụp nuốt trọn mọi thứ bẩn thỉu kϊƈɦ ɖu͙ƈ. Nàng lên cơn cuồng s.εメ hối thúc tình lang:

– Sướиɠ… chàng ơi… thϊế͙p͙ sướиɠ… lâu lắm rồi thϊế͙p͙… ứ… mới sướиɠ như thú vật động ɖu͙ƈ thế này… ɭϊếʍ ɭ*и thϊế͙p͙ đi… chàng ơi… nhanh… bυ” ʍút̼ cái ɭ*и ɖâʍ ɖu͙ƈ thèm khát ɖu͙ƈ vọng tội lỗi này đi…

Tôi lập tức bật thẳng người dậy, ƈôи ȶɦịt vẫn cắm ngập lút dái trong ɭ*и Phong Hoa, hông vẫn dập điên cuồng khoan xoáy t.ử ƈυиɠ, miệng hả ra hơi thở khát s.εメ thèm ɭ*и. Tuyết Nguyệt bấn loạn chồm lên úp ɭ*и vào mồm cho tôi bυ” ʍút̼ ɭϊếʍ láp cái ɭ*и chảy nhoè nhoẹt thánh thủy ɖâʍ đãng. Nàng đĩ đượi uốn eo ngoáy ʍôиɠ dí nghiến ɭ*и dính bê bết lông rậm rạp ngập mặt ngập miệng tôi.

Tôi cuồng bạo ăn ɭ*и nhai nhụy nuốt hoa, hít hửi phấn bướm thơm ngạt hô hấp, ɭϊếʍ mu mép sưng vù, ʍút̼ khe rãnh tấy đỏ, bυ” bẹn ɭ*и phồng rộp dưới cơn sướиɠ điên loạn. Hông chẳng còn nghe theo ý tôi nữa, nó chủ động dập liên miên bất tận phang ɭ*и Phong Hoa, miệng lưỡi trái lệnh cắn xé nhai nuốt ɭ*и Tuyết Nguyệt. Cơn đau xót da thịt thăng hoa cùng phê sướиɠ buốt đầu lộng óc kϊƈɦ ɖâʍ các nàng rêи la vang trời dậy đất. Âm thanh ɖâʍ ɖu͙ƈ chấn động chín tầng trời, lão giời bị trêu ngươi lại nổi điên ầm ầm trút mưa bão sấm chớp như tận thế. Chúng tôi đếch thèm đếm xỉa mưa tràn hang động, thân thể ngập trong dòng nước dữ, các nàng cuồng dại hối thúc tôi ɭϊếʍ ɭ*и ʍút̼ bướm, ȶɦασ nhấc ʍôиɠ nát háng cả chị lẫn em.

Nhất long hý song phụng cuồng dại quần nhau tơi tả, Hoa và Nguyệt phấn khích đè nghiến tình lang, tôi vùng vẫy vật lộn các nàng, nước mưa buốt lạnh văng bắn khắp người vợ chồng, nóng đấu lạnh kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ tính, ba con quái vật khát tình nghiện s.εメ phang phập điên cuồng suốt đêm đến sáng, vợ đổ tràn thánh thủy vào miệng chồng, chồng bắn tinh đầy ɭ*и vợ, thúc cu đẩy hết tinh trùng ngập ngụa t.ử ƈυиɠ, chồng và vợ ngước đầu quắc ánh mắt sáng rực màu xanh da trời mà rêи xiết từng cơn sướиɠ kɧօáϊ. Vợ lẽo đẽo theo chồng leo lên nơi cao nhất hang động. Chị và em say mê ngắm chồng, thỏ thẻ tỏ tỉnh:

– Thϊế͙p͙ yêu chàng!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.