Phi Hổ coi Hỏa Long như một vị thần, nay vị thần hắn sùng bái chiến thắng oai hùng kẻ thù truyền kiếp. Chiến thắng ấy trút bỏ thất bại nhục nhã suốt thời gian vắng bóng chủ tướng, giải tỏa bức bối khuất nhục, lấy lại niềm tin và hồi sinh hy vọng cho quân đoàn Long Hổ trường kỳ kháng chiến lật đổ hôn quân. Chiến thắng ấy còn gieo nụ cười mãn nguyện trêи khóe môi thê tử đại soái. Chị em cung chủ chẳng cần che giấu niềm tự hào người đàn ông của mình. Các nàng dịu dàng ngắm hắn, ánh mắt long lanh ngấn lệ thầm lặng trao nhu tình mật ý.
Phi Hổ phát cuồng thần tượng nên mất tập trung khiến khí huyết đảo loạn, ba người phun ra ngụm máu tươi. Tôi hoảng sợ lao đến dốc hết nội lực điều hòa chân khí cho họ. Cung chủ và Phi Hổ trọng thương toàn thân lại loạn khí công tâm, bất cẩn lần nữa chắc chắn sẽ chết, đại soái cũng chịu tổn hại, toàn quân hồi hộp nín thở trông ba luồng loạn khí tranh đấu hỏa khí.
Hỏa khí tỏa sức nóng khủng bố áp chế loạn khí, hơi nóng đốt cháy mồ hôi ướt đẫm bốn người, thân thể bốc ra khói xám – đỏ bốn giờ, Phi Hổ mới bình phục, vết thương ngừng chảy máu, dung diện các cung chủ không còn nhợt nhạt nữa, thay thế là huyết sắc hồng hào như hoa đào tươi thắm. Các nàng khẽ cười thỏ thẻ cảm ơn tôi. Tôi ôn nhu ngắm chị em nàng nhưng không quên trách Phi Hổ:
– Thằng này, suýt nữa mày gây họa…
Phi Hổ đột nhiên ôm chầm tôi, gã gắng kiềm chế cảm xúc yếu đuối nhưng chẳng thể ngăn lệ nóng ngưng đọng khóe mắt đỏ hoe:
– Long ca, đệ…
Phi Hổ ngập ngừng gạt lệ, hắn cười ha hả vỗ vai chủ tướng:
– Ta bảo các ngươi rồi, Long ca bất tử bất diệt, lão trời không thể giết Long ca!
Cung chủ và ba quân tướng sĩ ém miệng cười thầm, tất cả biết Phi Hổ tôn sùng đại soái, từ khi đại soái lâm nạn, gã vẫn trêu đùa mọi người nhằm vực dậy tinh thần huynh đệ, thực chất để che giấu uất hận đau buồn. Nay vị thần tái sinh là niềm vui bất tận, nhưng sợ bị chê ủy mỵ như đàn bà, gã phải nuốt lời thực sự muốn nói vào lòng. Phi Hổ biết mọi người nhận ra tâm trạng mình, gã giả ngơ cười nói hỏi han cuộc sống thời hiện đại.
– Long ca, đệ tò mò muốn biết cuộc sống ngàn năm sau có gì khác biệt so với thời đại chúng ta!
Từ lâu quân đoàn Long Hổ hiếu kỳ về thời hiện đại, ai nấy mơ ước một lần trải nghiệm mới lạ ở thế giới khác biệt hoàn toàn thời cổ đại này. Tất cả hau háu nhòm chủ tướng, nôn nóng thúc giục. Tôi phì cười ngó người nào người nấy háo hức cứ như trẻ con sắp nghe kể chuyện cổ tích:
– Bây giờ không phải thời điểm thích hợp, ta còn phải chăm sóc tẩu tẩu của các ngươi, kiên nhẫn chờ ta phục hồi toàn bộ ký ức để trở về quá khứ, ta sẽ kể!
Chị em cung chủ ngượng ngùng cúi gương mặt đỏ lựng. Đám đàn ông tảng lờ coi như không thấy, cơ mà tên nào cũng mím môi nén cười, tôi gỡ rối giúp các nàng bằng cách giao kiếm cho Phi Hổ, lệnh thuộc hạ hỏa thiêu kẻ chết trận, đỡ người bị thương về hang động chữa trị. Băng bó xong xuôi, tôi cùng Phi Hổ dẫn vài huynh đệ đi nhặt xác đám thú về làm mồi nhậu.
Tướng soái túm năm tụm ba nổi lửa nướng thịt, Phi Hổ cao hứng đòi vừa đánh chén vừa nhảy múa, tất cả kêu mệt lắm sức đâu mà nhảy với múa, gã tiu nghỉu thở dài rồi dụ tôi kể thời hiện đại. Quân đoàn nhai nuốt thức ăn, vểnh tai chờ tôi nói. Tôi thấy ai nấy mong ngóng liền kể vài thứ có thể tin khiến tất cả thích thú, chăm chú nghe từng câu từng lời. Tôi kết thúc câu chuyện, bọn họ tiếc nuối toan bắt kể nữa, ông già cổ quái đột nhiên đi ra từ trong lỗ hổng:
– Chậc, hoàn thành nhiệm vụ rồi không về ngay còn đàn đúm, các ngươi đáng bị phạt!
Toàn quân sợ hãi quỳ xuống nghênh đón:
– Bái kiến quân sư!
Ông già phất tay lệnh toàn quân theo mình về. Tôi vội ngăn ông ta:
– Khoan đã!
Mọi người đương lục tục chui vô lỗ hổng liền đứng khựng, ông già cổ quái nghếch mặt kiểu có gì nói nhanh để ta còn đi.
– Biển mênh ʍôиɠ thế này, ông đi rồi, chúng tôi về nhà kiểu gì? Tôi còn có chuyện muốn hỏi ông!
Quân sư vỗ trán trách mình lẩm cẩm, ổng lệnh quân sĩ về trước, Phi Hổ cùng toàn đội vẫy tay chào, chúng tôi gật đầu đáp lễ, họ liền chui vô lỗ hổng. Quân sư toan khoát tay tạo lỗ hổng khác, chị em cung chủ ngầm ra hiệu, ông già hếch miệng cười khiến các nàng đỏ mặt xấu hổ. Quân sư chép miệng:
– Chậc, xui cho ngươi rồi, một tháng ta chỉ có thể mở lỗ hổng ba lần thôi, lúc nãy là lần cuối cùng đấy!
Tôi than trời:
– Trời đất sao đen thế, bây giờ chúng tôi về kiểu gì đây?
Ổng bấm độn ngón tay và cười tươi rói:
– May cho các ngươi, ba ngày nữa sẽ có một con tàu đi ngang qua đảo này. Thôi nhá, muộn rồi, ta phải về!
Ổng đếch chờ tôi hỏi mà biến mất cùng lỗ hổng. Tôi thở phù ngán ngẩm, mẹ với vợ đang lo lắng, tôi lại chết dí ở đảo hoang này, chẳng biết tình hình ở nhà có ổn không nữa. Tôi nằm vật ra đất, duỗi rộng tứ chi ngắm trăng sao sáng lấp lánh cho đỡ chán. Hai cung chủ dịu dàng nằm kế bên tôi:
– Chàng chỉ quan tâm đến mẹ và vợ thôi sao?
– Thϊế͙p͙ không đáng để chàng quan tâm chăm sóc sao?
Cung chủ hờn dỗi nũng nịu rúc vào lòng tôi. Cung chủ nói đúng, lần trước dốc sức bảo vệ vợ trong rừng, lần này xả thân cứu mạng tôi, không có chị em cung chủ, tôi với vợ chết hết rồi. Tôi lại chẳng đoái hoài đến các nàng. Chị em nàng cũng là đàn bà con gái cần nâng niu chiều chuộng, tôi lại quá vô tâm nên nhẹ nhàng xin lỗi mà ôm các nàng. Chị và em ngước ánh mắt long lanh đắm đuối ngắm tôi, hương thơm nồng nàn quyến rũ tình nồng, tôi hôn nhẹ lên má hai nàng, cung chủ xấu hổ nép vào ngực tôi. Tôi choàng tay ôm các nàng và thắc mắc chuyện đám muốn giết tôi:
– Vì sao lũ khốn đó lại đến đúng lúc các nàng đang trị thương? Ta không tin trùng hợp đến thế!
Cung chủ đương rạo rực xuân tình, tình lang lại nói lảng chuyện khác, các nàng phụng phịu nhưng e thẹn chưa dám bày tỏ nỗi niềm, nhị cung chủ cắn môi vòng tay ôm người thương, đại cung chủ nhíu mày nói:
– Chuyện này đúng là đáng ngờ, nhưng thϊế͙p͙ không quan tâm. – Tuyết Nguyệt rờ tay vân vê ngực tôi – Thϊế͙p͙ chỉ biết chàng đang ôm chị em thϊế͙p͙ trong vòng tay ấm áp!
Phong Hoa mạnh dạn ɭϊếʍ ti, nàng hôn hít ngực, rê ʍút̼ иɦũ ɦσα, bυ” ɭϊếʍ miệt mài, lưỡi uốn cong xoay ngoáy ɭϊếʍ hất liên tiếp lên đầu ti rồi dừng đột ngột khiến tôi tắt nứиɠ, nàng bất ngờ ngoạm bầu иɦũ ɦσα ʍút̼ bυ” điên cuồng. Phong Hoa cùng Tuyết Nguyệt lướt khẽ ngón tay ngọc ngà xuống hạ thể tình lang, mười ngón thon dài mơn trớn ƈôи ȶɦịt cứng dựng, đại cung chủ hôn sâu môi tôi, kẹp cứng chim sóc lọ, nhị cung chủ luồn lách ve vuốt gãi bi, nàng mơn man khẽ khàng vân vê da dái sướиɠ sun quăn da ƈôи ȶɦịt. Đại cung chủ ve vẩy tay liên hồi, năm ngón tranh nhau leo cột xoắn xoáy chim.
Nàng luồn lưỡi ʍút̼ lưỡi, tôi trói chặt miệng nàng, rê môi hôn ngấu ʍút̼ nghiến, chọc ngón giữa vào lỗ bướm giật tung ɭ*и đại cung chủ. Nhị cung chủ nghe tiếng rêи kϊƈɦ ɖu͙ƈ bất chấp xấu hổ bắt tôi mân mê sờ bướm nàng. Tôi rêи hừ hừ buông môi đại cung chủ, nàng bèn rướn người úp bầu ngực bóng nhẫy mồ hôi ngập mồm tôi. Tôi rúc mặt vào làn da tơ tằm, mê mẩn hương thơm ngon ngọt mát lịm ɭϊếʍ láp mạnh bạo như gã trai trưởng thành, ʍút̼ khẽ khàng như con nít bυ” sữa mẹ, húp hết vị ngọt bạc hà the môi tê lưỡi, đê mê hưởng thụ núm иɦũ ɦσα chanh đào ngâm đường ngọt lịm môi miệng. Trò bυ” ɭϊếʍ quái lạ cứ mân mê da thịt, bứt rứt từng sợi lông tơ khiến nàng sướиɠ иɦũ ɦσα tê ɭ*и, nước ɭ*и rỉ ướt đùi thấm đẫm tay tôi. Đại cung chủ sướиɠ đờ đẫn mờ mắt, tôi hé miệng cười âu yếm nhị cung chủ đang ngóng chờ ân ái chiều chuộng.