Hành Trình Bất Tận – Chương 66: Bảo vệ – Botruyen

Hành Trình Bất Tận - Chương 66: Bảo vệ

Cơn bão xoáy tung ba người, gió lốc cuốn chúng tôi văng khỏi trang viên, hai cung chủ vận công lực ngăn cản sức ép từ thiên nhiên, các bả bay vụt đến bên tôi. Ba người lơ lửng trêи cao, kiếp nạn lại đổ ập đầu, cơn lốc thứ hai cuồng điên hơn, gầm vang núi rừng muốn nuốt chửng chúng tôi. Tôi kinh hãi bất tỉnh trong lòng hai cung chủ.

Số phận nghiệt ngã bắt hai nàng sinh ly tử biệt người thương. Một lần nữa, thiên mệnh đáng nguyền rủa muốn chia loan rẽ thúy. Tình lang lâm nạn khiến các nàng sống không bằng chết. Chới với giữa lằn ranh sinh tử, hai người đàn bà lặng lẽ nhìn nhau, chị dâu – em chồng cảm nhận nơi ánh mắt đỏ thẫm lệ cay là tâm ý sâu nặng dành cho tình lang. Các nàng không muốn phải sống vật vờ như cái xác mất hồn nữa, kẻ si tình nguyện chết cùng người tình ngàn năm. Đôi môi hé nụ cười mãn nguyện, chị và em siết chặt vòng tay ôm chầm người yêu thương, dịu dàng say đắm ngắm tình lang trong khoảnh khắc cuối cùng cuộc đời mình.

Trời vô cảm với kẻ hữu tình. Đức hiếu sinh gầm lên giận dữ vùi dập mối tình ngang trái vào cơn thịnh nộ rung chuyển thế gian. Ba người bị cuốn phăng lên chín tầng mây. Lưỡi tầm sét xé toang bóng đêm vô tận, thân xác phàm trần bị chúa tể muôn loài quật xuống đại dương sâu thẳm.

Hai cung chủ dốc hết công lực tỏa hào quang trắng xóa, ánh sáng kỳ dị tạo thành lá chắn bảo vệ ba người, lực va chạm giảm quá nửa, các nàng không dám chủ quan mà bao bọc toàn thân tình lang, sức ép khủng khϊế͙p͙ dưới biển đập như búa tạ giữa ngực, chị em nàng thổ huyết từ từ ngất lịm. Dẫu mất ý thức nhưng chị và em vẫn ôm người tình, vòng tay không hề nới lỏng dù chỉ nửa giây.

***

Tôi đương mê man đột nhiên lờ mờ cảm giác ai đó dộng nhẹ tay xuống thân. Người đó ấn ngực, ghé miệng hôn môi. Quái lạ, ai sàm sỡ tôi thế. Hình như đếch phải một mà là hai người đàn bà thay nhau hôn hít, sờ mó tôi. Quái quỷ gì vậy, tôi mệt rũ xác, đau khắp mình mẩy, gái không buông tha là thế nào, bèn mở mắt xem ai dám làm bậy, mặt trời chói lóa rọi thẳng mặt buộc tôi khép chặt mí. Tôi chờ một lát cho quen dần tia nắng sáng rực mới khẽ hé mi, cảnh tượng hoen nhòe hiện ra bóng hình quen thuộc. Đại cung chủ lại định hôn tôi, tôi choàng tỉnh bật dậy:

– Cô làm gì thế?

Nhị cung chủ hốt hoảng quay đầu che giấu dung mạo, bả mất mặt nạ phải dùng tay bưng kín không cho tôi xem. Tôi đương lơ ngơ ngó đại cung chủ, phát giác nhị cung chủ biểu hiện bất thường liền tò mò ngó bả. Nhị cung chủ chạy vô hang động. Tôi đếch hiểu kiểu gì, mất mặt nạ thì thôi khỏi đeo, sao phải trốn tránh. Đại cung chủ e hèm hắng giọng phân tán chú ý, tôi giật mình hỏi chuyện khiến bả đỏ mặt:

– Lúc nãy các cô hôn cháu phải không?

Đại cung chủ giải thích:

– Nhóc bị ngạt thở, nước tràn vào phổi, chúng ta phải đẩy hết ra, hô hấp nhân tạo cho nhóc!

Tôi à à nheo mày nhăn mặt:

– Nhị cung chủ hình như chạy trốn cháu?

Đại cung chủ ừ hữ cho qua chuyện, tôi chả dám thắc mắc nữa mà ngó quanh quất liền nhận ra đang ở trêи đảo, bốn phía biển cả mênh ʍôиɠ không thấy bến bờ. Tôi nhăn nhó:

– Về nhà kiểu gì trời?

Đại cung chủ chống tay khó nhọc đứng dậy, tôi thấy bả lảo đảo suýt ngã vội tới đỡ. Bả mỉm cười cảm ơn kêu tôi đưa vào hang động:

– Ta với Phong Hoa bị nội thương cần thời gian vận công chữa trị. Tối thiểu ngày mai mới hồi phục. Thời gian này nhóc đừng kinh động kẻo loạn khí công tâm là chúng ta mất mạng!

Tôi vâng dạ nghe bả dặn dò:

– Chúng ta chưa biết hòn đảo này thế nào, nhóc tuyệt đối đừng chạy lung tung!

Tôi biết bả sợ tôi gặp thú dữ nên nghe lời răm rắp. Bả gật gù hài lòng. Tôi dìu bả ngồi cạnh nhị cung chủ ở nơi tối nhất. Phong Hoa từ đầu đến cuối quay vào tường. Tôi hiểu ý bả đếch muốn mình thấy mặt, bèn ra nghịch cát gần cửa động. Chị em cung chủ khẽ cười đặt tay vô lồng ngực nhau để trị thương.

Tôi vừa xây lâu đài cát vừa lén liếc cung chủ, trố mắt nhòm khói trắng xám bốc ra khỏi cơ thể các bả. Luồng khói dày đặc sau mấy tiếng vận công, các bả liền đổi tư thế, nhị cung chủ tiến sát đại cung chủ, hai người áp vào tay lưng đối phương. Mọi chuyện thuận lợi đến xế chiều, cung chủ tạm dừng. Nhị cung chủ xé áo che mặt, bả cùng đại cung chủ đi loanh quanh kiếm thức ăn.

Tôi sợ ma không dám ở một mình nên hấp tấp theo sau. Chúng tôi bắt vài thú hoang về động. Nhị cung chủ lột da moi hết nội tạng rồi xẻ thịt, đại cung chủ dùi que xuống lá phủ trêи củi để nổi lửa nướng chín. Mùi thơm nức mũi tứa nước miếng ướt cằm, tôi cảm ơn nhận xiên thịt từ đại cung chủ, miệng nhồm nhoàm chén sạch phần mình vẫn thòm thèm, nhị cung chủ khẽ cười cho luôn phần bả. Tôi háo hức cầm lấy đưa lên miệng nhưng trông bả suy yếu mỏi mệt, tôi trả lại ngay:

– Cô bị thương nặng phải ăn mới nhanh khỏe!

Nhị cung chủ dịu dàng ngắm tôi, tôi không thấy mặt bả nhưng cảm giác bả mỉm cười e lệ. Đại cung chủ múm mím ngó tôi với nhị cung chủ, tôi lơ ngơ nhìn nhị cung chủ ngượng ngùng quay đi, điệu bộ y hệt mấy cô gái hay xấu hổ trước nam giới. Trời đất, cung chủ gì dễ e thẹn thế. Tôi đếch hiểu cũng chẳng muốn biết mà chạy ra nghịch cát tiếp. Xây lâu đài mãi không xong, tôi chán nản ra bờ biển rửa tay. Hai cung chủ theo sát phía sau. Các bả như bóng với hình đếch rời tôi, nghịch cát lắm ngứa ngáy khắp người, tôi cởi quần áo lội xuống biển tắm táp rửa ráy. Cung chủ thích thú ngắm tôi vung vẩy tay chân quẫy đạp tung tóe.

Dòng nước mát lạnh tẩy sạch hết ghét bẩn khiến tôi khỏe hẳn, không còn bứt rứt khó chịu, cơ thể nhẹ bẫng đếch nặng trình trịch nữa. Tinh thần sảng kɧօáϊ, tôi hứng chí té nước, các bả a lên nghe êm ái kϊƈɦ thích muốn chết, tôi hứng chí tạt nước ướt hết người hai bả. Cung chủ cười khinh khích kêu đừng đùa nữa, các bả giơ tay che đỡ nhưng vẫn ướt sũng khắp người, quần áo dính nước quấn quýt ôm gọn cơ thể, da thịt trắng tuyết lượn sóng nhấp nhô đường cong nóng bỏng. Lúc này các cung chủ gần như khỏa thân trước ánh mắt rực cháy lửa tình, tôi nuốt khan ừng ực chạy lên bờ kéo hai người xuống tắm chung. Bà nào bà nấy ngượng ngập không chịu, tôi bèn nói:

– Các cô ướt hết váy áo rồi, đằng nào chẳng phải cởi ra đem phơi, trời đang nóng xuống tắm cho mát chờ váy áo khô một thể!

Các bả nghe nói có lý cơ mà xấu hổ bắt tôi:

– Nhóc xuống nước trước và quay mặt đi!

Hiểu ý các bả không muốn tôi thấy mình cởi y phục, tôi gật gù lội nước và luôn hướng về phía xa, đợi mãi không thấy động tĩnh gì, tôi hỏi các cô xuống chưa. Đại cung chủ khẽ hắng giọng. Tôi nghe tiếng ngay sau lưng bèn quay lại thấy hai bả cúi đầu ngượng ngùng. Tôi ngây dại ngắm nhan sắc thần tiên, si mê lén liếc cơ thể trần trụi, tôi từng soi hàng cả hai, иɦũ ɦσα ɭ*и các bả chưa từng biến mất trong trí nhớ.

Nay thân xác gợi ɖu͙ƈ ấy khiêu ɖâʍ tôi, vườn đào nấp ló dưới làn nước trong vắt, phập phồng co vào nở ra theo từng hơi thở nóng rực, tôi đang ngâm mình mà thấy râm ran khắp da thịt, tật thèm ɭ*и tái phát bắt tia hai cánh bướm xinh đẹp nấp trốn sau cặp đùi khép díu vào nhau, khổ thân cho chị em cung chủ bị ɭ*и to phản chủ, các bả che giấu kiểu gì mu ɭ*и nổi u cùng mép ɭ*и vươn lên đùi, nơi khiến đàn ông sướиɠ chim khoe bộ lông rậm rì mịn màng như nhung lụa. Tấm thảm đen huyền ướt bết vô cặp đùi trắng hồng trêu đùa kẻ khát s.εメ thèm ȶɦασ.

Tôi nứиɠ kinh nứиɠ khϊế͙p͙, ngâm nước lạnh mà cảm giác nằm trong lò Bát Quái, ƈôи ȶɦịt cứng dựng thúc ép thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng. Nếu là gái bình thường, tôi lao vào ăn thịt ngay tức khắc, đáng tiếc Phong Hoa cùng Tuyết Nguyệt là cung chủ, tôi dám xằng bậy khỏi về với mẹ và vợ luôn. Khổ nỗi cơn nứиɠ nổi mẩn nổi mề, khí nóng hờ hững hơ lửa ɖu͙ƈ đốt cu thiêu dái đang ngứa ngáy phát rồ. Tôi nuốt nước miếng nhòm chằm chằm hai cung chủ không chớp mắt. Lạ là các bả đếch tức giận bị tôi soi hàng còn ngượng ngùng e thẹn. Tôi ngớ ra ngó mặt đại cung chủ hồng rực màu hứng tình, bả cắn môi kiểu nghiện còn ngại, nhị cung chủ xấu hổ lơ đãng ngó lơ.

Hô, hóa ra các bả nứиɠ ɭ*и à, thử phát xem nào biết đâu gặp may. Tôi giả bộ bị chuột rút ngụp lặn dưới nước, hai bả hoảng hồn bơi đến cứu lên bờ, đại cung chủ hà hơi thổi ngạt mãi. Tôi cố tình ngất đợi xem phản ứng, chị em cung chủ sợ hãi cầu xin tôi hồi tỉnh, thanh âm tha thiết nghẹn ngào như thể tôi là người tình vậy.

Nhị cung chủ hô hấp lần cuối, bờ môi cong dầy chạm miệng, tôi choàng tay ôm nhị cung chủ hôn thật sâu. Lạ thay hai người chẳng kinh ngạc mà ngượng ngập lúng túng, nhị cung chủ nhẹ nhàng gỡ tay tôi, bả lặng lẽ ngắm tôi, ẩn sâu trong ánh mắt long lanh ngấn lệ chất chứa trầm buồn man mác, tôi thấy dường như bả còn hổ thẹn nữa.

Nhị cung chủ bối rối mặc váy áo chạy về hang động đằng xa, tôi ngơ ngác ngóng theo mà chả hiểu gì. Quái lạ, chúng tôi đâu có mâu thuẫn xích mích, bả lại xấu hổ như mắc tội đáng thẹn. Cảm giác ấy mơ mơ hồ hồ nửa giống có lỗi với tôi, nửa giống có lỗi với ai đó mà tôi không thể xác định được. Tôi đếch hiểu kiểu gì, ngây ngô ngó đại cung chủ, bả cúi đầu khẽ cười mặc quần áo. Tôi lơ ngơ hết ngó đại cung chủ lại ngóng vô hang động, chẳng biết nên ở đây cùng đại cung chủ hay đi tìm nhị cung chủ nữa.

Tuyết Nguyệt ngồi chống cằm lên gối, lơ ngơ ngắm sóng biển rào rạt xô bờ, biển xao động như lòng người xốn xang, nàng cười mỉm nhớ về thời gian ở trang viên, chẳng hiểu sao từ khi Long đến tắm ở hồ suối nước nóng, các nàng xuống đó tắm liền lên cơn nứиɠ tình. Phong Hoa xoa bóp bấm huyệt lại sờ soạng mơn trớn Long, lúc đó Phong Hoa còn bán tín bán nghi thân phận người đàn ông tí hon.

Nay em dâu chẳng nghi ngờ Long là người tình ngàn năm trước. Xác nhận chắc chắc thân thế Long, Phong Hoa mới xấu hổ hành vi khát ɖu͙ƈ trước kia, nàng thẹn vì lỡ làm chuyện có lỗi với cố nhân, thú vị thay kẻ mê hoặc khiến nàng phạm tội “phản bội” chính là người mà chị em nàng mong nhớ. Bây giờ Phong Hoa biết kẻ mình “sàm sỡ” cũng là người mình yêu thương cả đời, nàng vẫn day dứt ngại ngùng.

Về phần Tuyết Nguyệt, từ ngày biết tên tuổi ngày tháng năm sinh Long, nàng tin Long là người mà nàng ngày đêm thương nhớ mong đợi mỏi mòn, nàng mới làʍ ȶìиɦ với Long ở trang viên. Tuyết Nguyệt múm mím cười nghiêng đầu say đắm ngắm tình lang bé nhỏ vẫn đương ngơ ngác, gãi đầu gãi tai chả hiểu chuyện gì.

“Chàng ngốc! Thϊế͙p͙ nhớ chàng!”

Nàng ôn nhu bày tỏ tình yêu nơi tâm sự thầm kín. Sau này phu thê ân ái, người tình bé nhỏ chẳng thể biết lời tỏ tình dễ thương ấy. Nàng muốn giữ cho riêng mình cảm xúc dịu dàng sâu lắng này. Tuyết Nguyệt đắm đuối trong tình ái ngọt ngào đến khi người thương bất giác hướng về mình, nàng e thẹn cắn môi vùi lấp khuôn trăng đỏ đậm.

Tôi nheo mày nhăn mặt đếch hiểu, các bả xử sự quái lạ kiểu gì đó, tự nhiên nhị cung chủ xấu hổ trốn vào động, đại cung chủ hình như thẹn thùng tránh né tôi. Tôi bèn lại gần, đại cung chủ khẽ a lên chạy mất dạng. Nghệt mặt lúc lâu mới nhận ra đang ở một mình, cái tính sợ ma dọa tôi cắm đầu lao theo đại cung chủ.

***

Tối hôm đó, dùng bữa xong, hai cung chủ vận công trị thương. Tôi chăm chú xem màn sương lạnh giá tỏa ra toàn thân nhị cung chủ. Bên kia là luồng khí màu đen xám như khói lửa bốc lên cơ thể đại cung chủ. Khắp người hai cung chủ ướt đẫm mồ hôi, các bả chập hai tay vào đối phương truyền khí hàn nhiệt vô nội tạng. Hai luồng chân khí một trắng một đen như Âm Dương giao hòa vận chuyển trước lồng ngực phập phồng hơi thở.

Các bả đương tập trung hoàn thành đột nhiên ngoài cửa động vang tiếng nổ cực lớn. Âm thanh rung chấn đảo hoang khiến tôi ngã nhào, các cung chủ tâm thần bấn loạn, gắng ngăn khí huyết nhộn nhạo. Tôi hoang mang chạy ra cửa động xem chuyện gì liền cứng đơ người, mồm miệng há hốc trông cảnh tượng không thể tin nổi, một đám lính cổ đại song hành cùng nhóm mặc đồng phục môn phái như trêи phim. Tất cả giao chiến ác liệt với toán người cổ đại khác. Toán này là quân đội giáp trụ xộc xệch, tóc tai xõa tung, tròng mắt vằn máu đỏ sọc, nộ khí chằng chéo khắp sắc mặt quỷ dữ.

Bên quỷ dữ diện đồ đỏ như lửa, bên kia mặc y phục xanh lá và da trời. Đôi bên gầm thét lao vào tàn sát nhau. Thủ lĩnh phe áo đỏ là gã tướng trẻ, thân hình cao to vạm vỡ, đầu thắt dải lụa hồng rực màu lửa, chính giữa gắn kim loại khắc hình đầu hổ. Gã mặc quần da hổ, khoác bộ giáp bó sát thân thể cường tráng và cụt đến sát nách khoe cơ bắp cuồn cuộn gân guốc, cánh tay xăm hình mãnh hổ trườn lên bả vai. Gã vung thiết côn tấn công địch thủ, thanh côn chạm trổ chúa sơn lâm nhe nanh múa vuốt loang loáng chớp lóe, luồng sáng màu vằn vện như hổ vồ mồi đập gãy xương nát ngực đối phương.

Thủ lĩnh bên áo xanh là gã đàn ông cao lớn, đầu đội mũ tử kim đính lông vũ dài ngang lưng, thân mặc giáp hoàng bào lấp lánh ánh vàng, chân đi hia màu hoàng kim, gã vung thanh trường kϊƈɦ quạt đứt đôi thân thể bốn người phe áo đỏ. Tôi chết khϊế͙p͙ la hét kinh hoàng, đám người cổ đại quắc cặp mắt khát máu xoáy thẳng vào tôi.

Im lặng. Tuyệt đối im lặng.

Thanh âm đao kiếm va đập chát chúa vụt tắt, tiếng la hét đồng loạt câm bặt. Không gian và thời gian ngưng đọng trong vô số khóe mắt lóe tiếu ý, phe áo xanh phấn khích như điên. Đối lập bộ dạng kɧօáϊ chí đó, phe áo đỏ lo sợ thất thần, tất cả hoảng hồn đuổi theo đám áo xanh đang hò hú lao rầm rập về phía tôi. Tên thủ lĩnh áo xanh cười điên dại:

– Hỏa Long, hôm nay tao sẽ giết mày lần nữa. Lần này tao quyết đày mày xuống địa ngục. Chịu chết đi!

Gã tướng trẻ phe áo đỏ hoảng sợ gào thét:

– Long ca, chạy mau!

Tôi tiểu ra quần trông hắn cùng đồng đội hóa thành ác thú, tất cả lao rầm vào đâm chém lũ muốn giết tôi. Gã tướng trẻ đập nát đầu một tướng địch, gã sôi máu thét gào, thanh âm hổ gầm chấn động đảo hoang:

– Liều chết bảo vệ Long ca! Giết!

Đoàn quân vốn yếu thế nhưng từ khi thấy tôi, từ quân lẫn tướng lột xác thành mạnh hơn hổ, nhanh hơn báo chém giết tàn bạo. Khóe môi thoáng hiện nụ cười rạng rỡ niềm tin và hy vọng, tất cả liều chết cản đường, lớp này ngã xuống, lớp khác vùng lên quyết bảo vệ tôi bằng mọi giá, như thể tôi là sinh mạng của những kẻ xả thân trong vòng chiến đẫm máu. Từ quân lẫn tướng cuồng bạo gầm thét, âm thanh hào hùng chấn động cả đất trời:

– Sống vì đại soái! Chết vì đại soái! Giết!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.