Hành Trình Bất Tận – Chương 65: Bão – Botruyen

Hành Trình Bất Tận - Chương 65: Bão

Cô giáo khóc rấm rứt mặc váy áo chạy khỏi phòng. Tôi hoảng hồn đuổi theo. Cô trò lao ra sân lớn, mọi con mắt đổ dồn chú ý, tôi sợ hãi hét lớn:

– Đừng để cô ấy vào rừng, ngăn lại mau!

Các vợ chẳng hiểu chuyện gì. Mấy phút trước, chồng với cô giáo mê say phang phập rêи xiết điên dại khiến mọi người thẹn đỏ mặt, các nàng phát hờn màn làʍ ȶìиɦ bỏng mắt nhưng chẳng ai dám ghen bởi mới khiến chồng suýt chết. Mẹ chồng ghen ngầm coi như không nghe không thấy gì. Mẹ còn ngửa ɭ*и cho con trai chơi nào có tư cách đánh ghen. Mẹ chồng con dâu chú ý cô giáo. Lúc nãy s.εメ trần trụi, cô giáo đứng đắn hóa thành đàn bà ɖâʍ đãng ngả ngớn quyến rũ chồng – con, nàng chủ động đè học trò ra cưỡi ngựa, nay vùng vằng đòi đi bằng mọi giá cứ như bị hϊế͙p͙ ɖâʍ. Vợ và mẹ lơ ngơ nom Long tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy đến. Cô giáo bị Hồng ôm chặt, uất ức hét:

– Buông tôi ra!

Nàng ấm ức khóc hất tay học trò:

– Em đừng chạm vào người cô, đồ hϊế͙p͙ ɖâʍ!

Tôi ngớ người ngây ra đếch hiểu ý cô, rõ ràng cô tự nguyện ngả vào lòng tôi, s.εメ điên cuồng với tôi, cô còn đè tôi ra ȶɦασ, cô mới là người hϊế͙p͙ tôi, cô lại chửi tôi hϊế͙p͙ cô. Mẹ và vợ ngỡ ngàng lời kết tội vô lý. Mẹ chồng nàng dâu còn tha chưa đánh ghen, cô giáo lại thóa mạ chồng con mình, các nàng tức sôi máu vẫn nén giận tránh xích mích nơi đông người. Ngân nóng tính chẳng chịu nhường ai, lửa ghen luôn cháy âm ỉ, chấp nhận chia sẻ chồng với mười vợ vì Long vượt qua thử thách, nàng trải đê mê sướиɠ kɧօáϊ cùng các vợ lớn vợ bé. Uyên là người ngoài s.εメ với chồng nàng, nứиɠ ɭ*и vật chồng ra ȶɦασ là tội không thể tha, cô giáo dám tố cáo ngược, nàng đếch thể nhịn nữa, vung tay hất cô giáo:

– Cô nói cái ɭ*и gì thế hả? Chính cô quyến rũ rồi cố ý cưỡi ngựa còn trách ai?

Lời nói thô tục khiến ai nghe đều nhíu mày nhăn mặt. Chỉ có thần ɖâʍ Miên mồm luôn văng phụ khoa đồng tình chỉ trích:

– Buồn cười, sướиɠ điên cào ɭ*и ăn vạ cái gì?

Uyên bị học trò phá trình còn chịu đám gái đanh đá chua ngoa sỉ vả, nào giờ nàng chưa từng phải cúi đầu huống hồ nhục nhã thế này. Xưa nay nàng không to tiếng với ai, người con gái lễ giáo ấy chẳng thể chửi nhau như hàng tôm hàng cá, nàng căm hận trừng trừng nhìn kẻ làm nhục mình. Hễ thấy con gái khóc, tôi luống cuống đếch biết xử sự thế nào. Đối diện ánh mắt hoen đỏ đẫm lệ uất ức từ cô gái đê mê cùng mình, tôi chẳng biết bản thân đúng hay sai nữa, thâm tâm chỉ còn ý niệm phải an ủi bảo vệ nàng:

– Mọi người thôi đi, đừng cãi nhau nữa!

Tôi mới nói vài câu, Ngân và Miên liền im bặt, khép nép nghe lời khiến Uyên ngạc nhiên ngó tôi chằm chằm, nàng đâu ngờ đám gái đanh đá lại sợ tôi, nhưng thấy tôi chuyển động, nàng lập tức ngăn tôi đến gần. Tôi không còn như xưa hễ ai đó nổi nóng hay ngăn cấm điều gì đó lại e dè nhút nhát. Mặc nàng gào thét xua đuổi, tôi vòng tay ôm nàng. Mẹ và vợ quá quen cách chồng dỗ ngọt gái xinh, dạo này chồng – con lại thay đổi thất thường đến chính mình đếch nhận ra, chẳng ai bất ngờ hành động đột ngột này, chỉ có duy nhất Uyên khó tin học trò dịu dàng ôm nàng, Long nhẹ nhàng âu yếm như thể chồng nàng vậy. Mấy phút trước nàng còn thấy Long biến thái, giờ phút này không hề thấy Long bệnh hoạn, đứa trẻ chỉ ôm nàng, tay trái áp hờ xuống hông tránh đụng chạm nơi nhạy cảm, tay phải đặt nhẹ lên tóc, khẽ nói cho mình nàng nghe:

– Cô hay em sai, em cũng xin lỗi cô!

Uyên bất giác nóng bừng hai má, màu hồng nữ tính điểm trang khuôn trăng đỏ lựng, nàng gỡ tay học trò, gạt nước mắt bỏ đi. Mẹ và vợ đang ghen nên đếch quan tâm nữa. Tôi toan ngăn cản liền thấy nàng chạy vào phòng đóng chặt cửa. Tôi đến gõ muốn gãy tay, nàng không thèm trả lời, ngồi bó gối gục đầu khóc rưng rức. Xin mãi chẳng thể thuyết phục nàng, tôi quỳ trước cửa phòng:

– Cô không ra và tha thứ cho em, em quỳ mãi ở đây!

Vợ với mẹ không muốn tôi chịu khổ bèn nói tôi đâu làm gì lên tội mà phải xin lỗi. Tôi bỏ ngoài tai hết:

– Mọi người đừng nói nữa!

Từ mẹ đến vợ đều im lặng ngồi xung quanh tôi. Đàn bướm xinh vây bốn phía thế này, tôi có quỳ đến Tết cũng không thấy nản, bèn nhẹ nhàng bảo đi nơi khác, khuyên mãi mười vợ mới nghe lời. Mẹ nấn ná ở lại một lát, thơm nhẹ má tôi rồi về phòng chăm con út. Chỉ còn mình tôi với Uyên. Nàng vẫn gục đầu bó gối không nhúc nhích. Nói cháy họng khản giọng, nàng không trả lời, ông trời còn trêu ngươi đột nhiên nổi gió át mất tiếng gọi, tôi kiên quyết quỳ đến khi nào cô tha thứ mới thôi.

Uyên tò mò giới tính từ năm 14 tuổi, 9 năm qua, nàng hẹn hò tìm hiểu nhiều người, cô giáo đôi lần xiêu lòng s.εメ với đàn ông, nàng chiều ý đám trai háo sắc cũng để thỏa mãn tính ɖâʍ ngầm, mỗi lần làʍ ȶìиɦ đến đoạn cao trào, nàng cắt cơn hứng tình nhằm giữ cái ngàn vàng cho đêm tân hôn. Nàng sợ dâng hiến trinh trắng, đối phương mất hứng thú, khinh miệt coi nàng là loại gái dễ dãi. Xưa đến nay, đếm không hết gái trao cả tình yêu và thân xác, hồi đáp là phũ phàng quất ngựa truy phong.

Đàn ông chỉ khao khát thứ mình chưa thể chinh phục, một khi thông tỏ đường đi lối về đếch muốn quay lại chốn cũ. Nàng biết không phải đàn ông nào đều Sở Khanh, tâm lý sợ bị bỏ rơi bắt nàng giữ gìn trinh tiết bằng mọi giá, nàng chỉ trao tấm thân ngọc ngà cho người lấy làm chồng. Vì sợ mất ý thức, nàng ngăn nam giới sờ lưng – nơi nhạy cảm nhất trêи cơ thể. Hễ chạm vào đó, nàng biến thành cuồng ɖâʍ, mọi chuyện kết thúc, nàng chẳng nhớ gì nữa. Năm ngoái sơ ý để bạn tình rờ điểm yếu, nàng lên cơn điên tình suýt bị mất trinh, may mắn nhà nghỉ thông báo hỏa hoạn, khách trọ sơ tán ra ngoài. Bắt đầu từ đó, nàng tránh đụng lưng, mấy gã từng s.εメ với nàng không biết bí mật này, quái lạ thay Long nhận ra, sành sỏi phát giác điểm yếu còn nằm dọc đốt sống, tủy xương là nơi nhạy cảm nhất ở lưng. Thằng bé tập trung kϊƈɦ thích dồn dập khiến nàng đê mê si dại mất tự chủ.

Hồi tỉnh, tấm thân xử nữ bất khả xâm phạm bị đứa con nít 9 tuổi vấy bẩn. Thật không tin nổi, đứa trẻ mặt búng ra sữa, cao ngang hông nàng lại dám kϊƈɦ ɖu͙ƈ phá trinh. Cô giáo mất trinh dưới háng học trò, nàng mất luôn tư cách giáo viên. Nghề giáo là ước mơ lý tưởng từ nhỏ, nay tan vỡ vì thân xác nhơ nhớp tội lỗi. Kẻ vùi dập ước mơ là học trò nàng yêu quý nhất.

Thời gian qua nghe tin Long chịu đau đớn, nàng ngày đêm lo lắng ăn ngủ không yên, dạy học ở trường nhưng tâm trí hướng về nơi Long dưỡng bệnh. Nàng muốn thăm ngay lập tức, khổ nỗi đâu thể vì chuyện riêng mà bỏ việc công.

Sau bao ngày thấp thỏm lo âu Long không kịp chờ nàng, cuối cùng cũng đến nơi mong đợi để chăm sóc người nàng quan tâm. Cay đắng thay lại phải chịu nhục, cô giáo coi trọng trinh tiết bị học trò cướp mất thứ quý giá nhất. Kẻ có lỗi đâu chỉ riêng Long, học trò đụng chạm, cô giáo nhận biết bất ổn, nàng hứng tình cho Long mơn trớn, buông thả theo ɖu͙ƈ vọng để rồi căm hận học trò, khinh bỉ chính mình.

Từ giây phút Long phá trinh, nàng thuộc về người đàn ông tí hon ấy. Nàng không chấp nhận cũng chẳng thể thay đổi sự thật đó. Lý trí là thế nhưng tâm lý vẫn xấu hổ bị con nít chiếm đoạt, ngượng ngập chế giễu khuôn trăng hồng đậm, tủi hờn chọc ghẹo sắc mặt đỏ tím rừng rực lửa giận. Nàng bịt chặt tai hét lên ngăn tiếng gọi cầu xin thứ lỗi.

– Em im đi, cô ghét em!

Mỗi phút, mỗi giây trôi qua, lời cầu xin không còn vang vọng tâm trí nữa, âm thanh tha thiết lạc vào dông tố, nàng chỉ còn nghe tiếng gió gào thét rung giật không gian, Quyên và các cô gái khuyên Long:

– Long, vào phòng đi con, gió to thế này chắc chắn có bão lớn!

– Đúng đó, anh mau tránh đi, ngoài này nguy hiểm lắm!

Mặc kệ gió quật vào thân, đôi lúc suýt bị hất bay, mặc kệ luôn lời khuyên nhủ, kể cả mẹ hay vợ, hai vị cung chủ đích thân đến thuyết phục, tôi cấm bất cứ ai muốn đưa mình đi:

– Tất cả đứng yên đó, ai trái lời, đừng trách tôi!

Mẹ và vợ không ngờ vì một người đàn bà mà chồng – con lại to tiếng nạt nộ đe dọa mình, lần này cháy bùng lên sắc mặt tím đỏ là lửa giận bừng bừng. Hai cung chủ chai sạn cảm xúc với cái tính đa tình đến đâu lưu hương đến đó này, các nàng chép miệng thở dài ngán ngẩm đám thê thϊế͙p͙ khóc lóc hờn dỗi, từ thê lớn xuống thϊế͙p͙ bé, con cháu các nàng là chị em Yến – Minh ức ứa nước mắt, chẳng dám phụng phịu hay đến gần khuyên can, tất cả đau xót nhìn chồng ngấm mưa gió giá lạnh rét run cầm cập, bão tố còn quật liên tiếp vào tấm thân nhỏ bé xiêu đổ lại chống tay gượng dậy quỳ tiếp. Mẹ chồng nàng dâu nhiều lần muốn kéo chồng con về phòng, hễ dịch chuyển, Long gào lớn:

– Mọi người còn coi tôi là chồng là con hãy tôn trọng lời tôi nói!

Các vợ tranh nhau mỗi người một câu:

– Chúng em là vợ anh, lo lắng anh gặp nguy hiểm mới buộc phải làm thế!

– Anh lại vì một người đàn bà mà trách mắng chúng em. Thật bất công!

Ngân uất ức khóc đỏ thẫm khóe mắt đẫm lệ:

– Anh toàn lấy mẹ con ruột làm vợ, chị em ruột anh cũng nạp vào hậu cung, thậm chí anh còn muốn phong mẹ đẻ là hoàng hậu!

Ngân biết đụng chạm mối quan hệ lσạи ɭυâи mẹ con này sẽ mất điểm trầm trọng, nàng còn có thể bị chồng ghét bỏ, khốn nỗi nàng không ngăn nổi tính nóng hơn lửa. Đại tiểu thư lá ngọc cành vàng nhẫn nhịn một lần là vượt giới hạn, nàng đếch chịu nổi ấm ức đè nén tâm trạng bức bối, nàng phải giải tỏa máu nóng sôi sùng sục đốt cháy tâm can, nếu không xả giận, nàng phát điên mất:

– Rốt cuộc anh muốn lấy hết gái xinh trêи đời nói mẹ đi cho nhanh!

Uyên vốn đang muốn ra để đưa học trò vào nhà, ý định bị hai tiếng “vợ chồng” dập tắt, chuyện Long lấy cả mẹ con và chị em ruột khó tin, nàng hoang mang không hiểu lý do đám gái xinh đẹp trưởng thành bất chấp đạo lý, vứt bỏ cả liêm sỉ để làm vợ Long, bọn họ lại là máu mủ với nhau, mẹ và con rồi chị em ruột thịt cùng ngửa ɭ*и cho Long chơi. Người nào người nấy xinh đẹp quyến rũ chẳng thiếu đàn ông theo đuổi, vì sao chấp nhận vùi mình xuống bùn.

Tội lỗi bẩn thỉu không nhơ nhớp bằng mẹ con Long lσạи ɭυâи với nhau. Chuyện động trời giáng tiếng sét kinh hoàng vào tâm trí hoảng loạn, tội nghiệt ghê tởm hóa thành bóng ma con nít vồ nghiến nàng, kɧօáϊ trá chà cọ mơn trớn cơ thể nhơ bẩn lên thân xác nàng. Cơ thể hiện nguyên hình dáng là học trò nồng hương xác thịt đám đàn bà ɖâʍ đãng. Cơ thể nhớp nháp ấy còn ngập ngụa mùi đĩ thõa của người mẹ lăng loàn. Mùi lσạи ɭυâи kinh tởm lưu dấu hương thơm cơ thể nàng. Nàng gục ngã khóc không thành tiếng, đôi tay run rẩy cào cấu tấm thân trong trắng bị hoen ố, giằng giật bứt xé khắp người như muốn hất đẩy bóng ma đang ɭϊếʍ láp thân mình.

Ngoài trời sấm sét vang động không gian, mưa bão gió giật quật đổ cây cối, Liên hay Miên muốn ở bên chồng, khốn nỗi hai nàng phải lo cho con gái bé bỏng, Linh và Man ngấm mưa lạnh tím tái mặt mày, bão lốc cuốn tung mọi vật xung quanh, hai nàng đành xin phép mẹ chồng đưa con gái đến nơi an toàn. Quyên lo cho con trai đến nỗi còn chẳng chấp nhất lời Ngân buộc tội lσạи ɭυâи, nên đồng ý ngay. Miên cùng Liên cảm ơn và bế con chạy vô phòng gần nhất. Các nàng mở hé cửa xem gió bão cuốn bay cây cối vào người Long.

Mẹ cùng mười vợ kinh hãi hét lên thất thanh. Âm thanh hoảng sợ xoáy nghiến vào tinh thần Uyên, nàng giật mình choàng tỉnh cuống cuồng mở cửa liền thấy hai cung chủ phi thân đến cứu Long. Đại cung chủ vung song chưởng đập gãy thân cây, nhị cung chủ xoay kiếm chém nát mọi vật sắp tổn hại Long. Tất cả chưa kịp định thần, lốc xoáy cuốn phăng ba người lên trời cao, mẹ và vợ cũng bị hất ngã. Long la hét vang trời, thanh âm kinh hoàng biến mất trong bão táp cuồng nộ. Khoảnh khắc Long và cung chủ biến mất, mẹ chồng nàng dâu cùng chị em Yến gào khóc thảm thiết, tất cả quắc tròng mắt đỏ sọc nhào tới trút giận xuống Uyên. Cô giáo trơ trơ mọi lời chửi rủa thóa mạ, thẫn thờ ngước trông bóng tối vô tận. Mẹ chồng nàng dâu bạt tai Uyên, cái tát trời giáng sững khựng dưới sắc mặt đờ đẫn như người mất hồn, ai nấy sững sờ trông đất trời sụp đổ trong mắt Uyên. Ánh mắt long lanh sáng như sao trời nay ảm đạm u ám xám hơn tro tàn, cô giáo ngây ngốc si dại không còn cảm nhận mọi thứ xung quanh mình nữa. Mọi tủi nhục căm hận tan biến trong nước mắt hối hận.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.