Hành Trình Bất Tận – Chương 61: Thử chồng – Botruyen

Hành Trình Bất Tận - Chương 61: Thử chồng

Nguyền rủa day nghiến tâm can chín vợ, các nàng tưởng mình vượt qua tội lỗi lớn nhất đời người, lời thóa mạ khiến người trong cuộc bừng tỉnh nhận ra lâu nay tự lừa dối bản thân. Mỗi người có ý niệm riêng, Hồng, Mộng, Mơ xóa sạch luân thường để quên đi quá khứ, mẹ con Liên muốn vứt bỏ đạo lý để xoa dịu vết thương lòng, mẹ con Man vùi dập liêm sỉ để mong sống vinh hoa phú quý, chị em Yến – Minh nhét đạo đức xuống háng để thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng. Nay bị lên án gay gắt, chẳng ai có thể phản bác nửa lời, mặt dày như Miên phải hổ thẹn không dám ngước nhìn ai.

Hồng, Mộng, Mơ đau thắt tâm can, Ngân luôn động viên an ủi mỗi khi gia đình nàng buồn tủi nhớ về quá khứ. Bao năm qua, Ngân vực dậy tinh thần cho các nàng. Nay chị em thân thiết bóp nát trái tim người thân yêu nhất. Lệ cay thấm đẫm ánh mắt thất thần, Hồng, Mộng, Mơ đổ gục dưới lời kết tội từ người hiểu thấu tâm tư tình cảm mình nhất.

Lỡ lời tổn thương người mình yêu quý, Ngân đau thắt tâm can vùng chạy khỏi nơi nhục nhã ê chề. Tôi nghe lời lăng nhục Hồng, Mộng, Mơ, nộ khí lại bùng cháy uất hận, thanh âm phẫn nộ bị chẹn nghiến trong khoảnh khắc ba nàng hoảng hồn đuổi theo Ngân. Tôi cuống cuồng chạy như bay ngăn ác mộng tái hiện. Tôi phóng đến đâu, mấy người vợ lũ lượt lao rầm rập về hướng đó. Mẹ đang đi đến phía xa chẳng hiểu chuyện gì, gọi hỏi người nọ người kia. Liên sợ mẹ lo lắng nên nói ngay:

– Chỉ là hiểu nhầm thôi, mẹ đừng lo gì hết!

Mẹ định đuổi theo. Liên nhanh trí nhắc đến em chồng:

– Mẹ còn phải chăm Trúc nữa nên hãy ở lại chờ chúng con về!

Đương yên lành đột nhiên to tiếng rồi đuổi nhau, mẹ nóng ruột muốn tìm hiểu nguyên nhân, khổ nỗi Trúc la khóc, đành về phòng dỗ con.

Nhóm Liên đuổi sát gót Hồng, Mộng, Mơ nhưng không thấy chồng và Ngân. Nàng bèn hỏi liền nghe Hồng trả lời bằng giọng e sợ:

– Hai người chạy vào rừng rồi. Các cô không biết võ công đừng vô nơi nguy hiểm, chúng tôi không bảo vệ nổi nhiều người cùng lúc đâu!

Nàng nói mà không dừng nửa bước chân. Mẹ con Miên và mẹ con Liên từng bị quái vật dọa sợ chết khϊế͙p͙, các nàng vô rừng chưa chắc tìm thấy, có khi còn vướng tay vướng chân. Chồng nói chẳng cần thể hiện tình cảm với ai làm gì, chồng bảo vợ phải nghe nên bốn nàng đứng đợi ngoài đồng hoa. Minh với Yến thông thạo đường lối trong rừng, hai nàng chẳng màng lời Hồng, chị em cùng phóng vút đi tìm chồng.

***

Ngân cắm đầu chạy mà chẳng cần biết mình đang ở đâu, nước mắt bay ngược về sau theo từng tiếng nấc uất nghẹn. Nàng thất tình một lần lại bị thằng oắt con phá trinh cưỡng hϊế͙p͙, nay người yêu thương lại tệ bạc với nàng, chị em tốt tranh chồng nàng, ba người bị lσạи ɭυâи ám ảnh nhưng phạm tội tày trời đó với chồng nàng. Nàng còn chịu nhục trước đám đĩ nứиɠ ɭ*и. Vì sao mấy con điếm hạnh phúc, nàng phải chịu đau đớn, hàng vạn câu hỏi rối loạn tâm trí Ngân, nàng gục ngã gào khóc thảm thiết.

– Hô, hàng ngon kìa chúng mày!

– Thằng nào làm em khóc thế em gái!

– Anh an ủi em nhé!

Ngân trợn mắt toan đuổi ba tên ma cô, thoáng thấy bóng chồng từ xa, nàng bèn nảy ý cho chúng sàm sỡ để thử chồng. Chồng tức điên lao tới gào lên chửi:

– ȶɦασ mẹ mấy con chó kia, thả vợ tao ra ngay!

Đám ma cô trố mắt nhòm tôi với vợ, chúng ôm bụng cười sặc sụa:

– Mày nói cái ɭ*и gì thế thằng ranh con!

– Đéo mẹ, chim mọc lông chưa mà đòi làm chồng người ta thế?

– ƈôи ȶɦịt còn chưa lột bao quy đầu mà dám giỡn mặt với bọn anh à?

Ngân múm mím cười hài lòng nhưng nàng vẫn muốn thử chồng, bèn ngả ngớn với ma cô để trêu tức chồng:

– Ai là vợ nhóc hả, vô duyên!

Tôi tức giận hét lên:

– Cái gì? Em dám gọi anh là nhóc hả?

Tôi thấy vợ đi theo ba tên kia còn cười nói vui vẻ, điên cuồng chạy lên chặn đường:

– Anh là chồng em mà dám gọi anh là nhóc, anh phải dạy dỗ em!

Đám ma cô cười phun nước miếng, Ngân vẫn nhơn nhơn mơn trớn lũ khốn, chọc điên chồng:

– Đám điếm đó mới là vợ nhóc, chị đây không rảnh chơi với nhóc, về bυ” ti vợ nhóc đi!

Vợ vui đùa tí tởn với trai lại xúc phạm người mình yêu thương, tôi tức phát khóc gào mồm lên chửi:

– Mẹ kiếp, anh cấm em làm nhục vợ anh!

Bọn ma cô cười chảy nước mắt, Ngân cười khẩy:

– Chị đếch phải vợ nhóc, nhóc đếch có quyền cấm chị! Nhóc lắm vợ thế về phang đi, đuổi theo chị làm gì?

Nàng cười tươi nói mình đi thôi anh với đám chó chết kia, tôi điên máu gào thét:

– Em làʍ ȶìиɦ với anh, tự nhận là vợ anh, anh không bỏ bất kỳ người vợ nào hết!

Đám ma cô cười vang thằng nhóc điên khùng hoang tưởng. Ngân thấy chồng ức đến hốc mắt đỏ đẫm màu máu, tình yêu ấy xoa dịu nỗi đau cho nàng, cô gái tinh quái muốn thử thách đến phút cuối cùng:

– Nhóc có chín vợ, ả nào ả nấy xinh đẹp ɖâʍ đãng chiều nhóc hết mực, nhóc còn khổ sở lao vào rừng tìm chị làm gì? Chị đâu phải vợ nhóc!

Tôi uất tím tái mặt mày, tròng mắt đỏ vằn tia máu lao đến giật tay nàng, đám ma cô bị giành hàng ngon liền nhào vào đấm đá tôi túi bụi. Ngân vẫn trêu chọc tôi bằng giọng thương hại:

– Tội nghiệp quá đi, cố quá thành quá cố đó. Nhóc nghe lời chị về nhà đâu có bị đánh thế này? Chậc, nhóc với chị đếch liên quan nhau, đếch hiểu sao nhóc đi tìm chị còn luôn mồm gọi là vợ? Cơ mà nhóc làm chị cảm động đấy! Bây giờ thế này nha, nhóc bỏ hết mấy cô vợ đi, chị sẽ làm vợ nhóc? Sao, đồng ý hông?

Đám ma cô vừa đánh vừa cười ha hả. Tôi co rúm người che đầu che ngực đỡ đòn, ấm ức nói trong tiếng khóc nức nở:

– Anh đi tìm em vì sợ em gặp quái vật. Em bị quái vật ăn thịt! Anh sẽ chết theo em! – Tôi đau thấu tâm can gào khóc vang trời, thanh âm thống thiết rung chuyển rừng xanh – Vì anh yêu em!

Chồng bị đánh bầm dập chẳng cầu xin ngừng tay, từ đầu đến cuối luôn dành tình cảm nồng ấm cho vợ. Chồng không quản nguy hiểm đi tìm, nay chịu đau đớn để đưa vợ về an toàn. Chồng còn nguyện chết theo nàng, chồng chứng minh tấm chân tình với Linh trong đêm kinh hoàng, nay nàng là người vợ thứ hai cảm nhận tình yêu ấy. Nàng tưởng chẳng có địa vị nào với chồng, tâm trí chồng chỉ tồn tại hình bóng người mà nàng yêu quý. Giờ phút này, Ngân ngỡ ngàng nhận ra trái tim chồng khắc sâu bóng hình nàng.

– ȶɦασ mẹ thằng ngu, quái vật bị giết từ lâu rồi, móc đéo đâu ra con thú ăn thịt nào nữa, bọn anh mới dám vô rừng chớ, hiểu chưa thằng ngu lồn?

– He he, em gái muốn anh đập thằng ranh này thế nào, anh cho nó ra bã luôn nhá!

– Đánh chết nó luôn đi!

Hồng, Mộng, Mơ xuất hiện đằng xa, thoáng trông chồng bị đánh, các nàng giận dữ hét lên, âm thanh phẫn nộ đứt đoạn trong tiếng xương vỡ vụn, các nàng sững khựng trông cảnh tượng chân tay ma cô bị đập gãy lìa. Sát khí đỏ rực đốt cháy dung diện hung tàn, Ngân cuồng nộ ngoắc trảo bẻ gãy cổ hai gã đánh chồng đau nhất. Lúc này, chị em Yến chạy đến hiện trường, hai nàng cùng Hồng, Mộng, Mơ sợ rụng rời toàn thân, đám chó đương nhiên đáng chết. Nhưng chẳng ngờ Ngân dám giết người, nàng còn ra tay tàn độc khiến tên đồng bọn chết giấc, đũng quần ướt sũng nước đái, hắn la bài hãi quay đầu bỏ chạy.

Ngân lao theo truy sát. Tôi với vợ chưa hết kinh hoàng không kịp phản ứng, tất cả trợn ngược tròng mắt trắng dã nhìn Ngân đấm thủng tim đối phương. Tôi sợ cứng đơ toàn thân không nhúc nhích nổi, Yến, Minh và ba người Hồng hét lên kinh hãi, các nàng võ nghệ siêu quần, tinh thần vững hơn người thường gấp bội vẫn mặt xanh mặt vàng nôn thốc nôn tháo. Yến và Minh quắc mắt về phía Ngân, mỗi người một câu trách mắng:

– Cô làm cái gì thế? Đập một trận đuổi đi là xong, cô lại giết dã man thế này, chúng ta giải quyết kiểu gì hả?

– Cô gây họa rồi đó!

Ngân đếch thèm trả lời, thản nhiên xé áo hai tên bị bẻ gãy cổ để lau sạch máu, rút điện thoại gọi về tập đoàn:

– A lô, Táng Huyệt à, tao giết ba người ở khu rừng gần trang viên Hồ Điệp rồi, mày dẫn đội Dọn Xác đến lau chùi đi!

Ngoại trừ Hồng, Mộng, Mơ, tôi với chị em Yến bàng hoàng mệnh lệnh lạnh tanh không chút nhân tính. Tôi sợ toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu lúc Ngân hướng về mình. Nhưng trái ngược bộ dạng quỷ dữ giết người như ngóe, đối diện tôi là người con gái mỏng manh yếu đuối. Nàng chầm chậm đến gần tôi. Mấy giây trước tôi sợ mất hồn mất vía, giờ đây chưa từng thấy an toàn hơn lúc này, cảm tưởng trời có sập, người con gái ấy chống đỡ cả trời để tôi bình an.

Tôi ngây dại với đôi mắt long lanh ngấn lệ si mê ngắm mình, nàng áp tay không dính máu lên má tôi. Ngân phát điên thảm sát vì chồng, nay dịu dàng ôm chồng, khóc rấm rức ôm siết tôi, không ngừng xin lỗi, năm vợ chẳng nỡ trách mắng mà thầm lặng ở bên chúng tôi. Tôi cảm nhận tình cảm ấm áp hồi lâu mới đặt tay lên tóc nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

– Anh yêu em nhưng xin lỗi em, anh không thể bỏ em, Hồng, Mộng, Mơ, Minh, Yến hay bất kỳ ai, các em là vợ anh, anh tuyệt đối không bỏ ai hết!

Tôi cười dịu dàng với năm người vợ đang say đắm ngắm mình. Chồng dang rộng tay, các nàng để mặc nước mắt hạnh phúc dâng trào khóe mi âm thầm đến bên chồng.

– Anh yêu các em!

Không còn mâu thuẫn khinh rẻ cũng chẳng còn đau khổ, chúng tôi quây quần bên nhau chìm đắm trong tình yêu nồng nàn. Ngân khóc nghẹn ngào:

– Xin lỗi anh, em xin lỗi, anh liều lĩnh lao vào chốn nguy hiểm tìm em, em lại trêu đùa anh. Vì em mà anh phải chịu đau đớn! Em sai rồi, em không nên coi thường tình cảm anh dành cho em, không nên khinh miệt mọi người. Em xin lỗi!

Xưa nay Hồng, Mộng, Mơ nghe mọi người, kể cả cha mẹ xin lỗi Ngân, nàng làm sai chuyện gì chưa từng cúi đầu đừng nói xin lỗi. Hôm nay người đếch cần biết lễ giáo phép tắc lại nhu thuận trong lòng Long, chỉ có tình yêu mới khiến kẻ ngang tàng thay đổi đến không còn bất trị nữa. Từ giờ phút này, dã tính khét tiếng khiến thế giới ngầm run sợ, thoáng nghe phong thanh, mọi gã giang hồ sợ mất mật, nay dã tính cuồng điên ấy có người thuần hóa. Người ấy là tình yêu và lẽ sống trong cuộc đời này, nàng nguyện đi cùng người ấy tới chân trời góc biển, mãi mãi không xa nhau nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.