Hôm nay là ngày thứ bảy kể từ khi Long mất tích dưới vực sâu. Thời gian đó, Quyên tìm con trai khắp nơi, nàng hoảng loạn hỏi hết người này người kia nhưng tất cả đều lắc đầu, người ta còn coi nàng là mụ điên bởi bộ dạng thất thần, tóc tai rũ rưỡi, quần áo xộc xệch, toàn thân hôi hám lâu ngày không tắm gội. Quyên cạn kiệt hy vọng, nàng khóc sưng đỏ hốc mắt, khóc quặn thắt tâm can lầm lũi dắt con gái ra xe, nước mắt thấm đẫm từng bước chân nặng trĩu tâm sự.
Hối hận vì con trai bị mẹ gài bẫy, mẹ và con phải trả giá cho quyết định sai lầm từ người mẹ không biết dạy con. Tiếc nuối cảm xúc mê ái hoan lạc với chính con trai mình, bao lần mẹ chìm vào ɖu͙ƈ vọng nhưng bản năng khát tình không thắng nổi lý trí người mẹ. Mỗi nụ hôn đắm say, mỗi cái vồ vập đụng chạm cơ thể nhạy cảm thổi bùng lửa ɖu͙ƈ, mỗi lần con trai xâm phạm cái nơi mang nó đến thế giới này, tất cả vẫn còn trêu đùa thân xác hứng tình với đứa con mang nặng đẻ đau. Thân xác nhơ bẩn ấy đang day dứt lương tâm, râm ran bứt rứt như muốn trách chủ nhân ngăn cấm hưởng thụ kɧօáϊ lạc đàn bà.
Luân lý đạo đức hay dằn vặt tội lỗi, giờ đây có muốn sa ngã vào tội nghiệt cũng chẳng còn cơ hội nữa, đứa con khiến mẹ si mê ɖu͙ƈ tình, giày vò thống khổ vì tội lỗi ấy vĩnh viễn rời xa nàng. Lệ cay đau khổ hoen nhòe vạn vật, Quyên không còn cảm nhận mọi thứ quanh mình. Khoảnh khắc thân thể xiêu đổ, bóng hình bé nhỏ lao tới đỡ người mẹ đang gục ngã, thần trí mê loạn bừng tỉnh dưới tiếng gọi thân thương:
– Mẹ, con nhớ mẹ!
Con gái òa khóc ôm chầm người thân:
– Chị nhớ em lắm!
– Anh ba, mẹ ơi, anh còn sống kìa mẹ!
Tình thân xoa dịu trái tim tan vỡ, trái tim ấy đã chết theo con trai, nay hồi sinh trong tiếng khóc nghẹn ngào, mẹ ngước ánh mắt lạc thần ngắm bóng hình bé nhỏ. Bóng hình ấy là đứa con ngỗ nghịch khiến mẹ lặng lẽ khóc hận, bóng hình mẹ ngày đêm thương nhớ khóc cạn nước mắt ấy về với người thân yêu nhất. Con khóc nghẹn gọi mẹ, mẹ ngây dại nhìn con, đấng sinh thành đột nhiên dang tay tát như trời giáng. Tất cả sững sờ không tin nổi mẹ lại chào đón con trai bằng hành động phũ phàng. Con gái ngỡ ngàng òa khóc, con dâu hoang mang lý do mẹ đánh chồng, vợ lớn vợ nhỏ câm bặt không dám lên tiếng, các nàng lén liếc chồng ngây ngốc chẳng hiểu sao mẹ lại tát mình.
– Mẹ…
Con trai mới thốt lên một tiếng, mẹ ôm chặt con, khóc như chưa từng rơi lệ, khóc đến trời đất quay cuồng thổn thức nói:
– Mẹ nhớ con!
Vòng tay bé nhỏ ôm siết đấng sinh thành cũng là người đàn bà mà tôi khao khát. Người đàn bà ấy ôm gọn tôi vào lòng, vẫn là thân thể tiên nữ ngát hương ấy, vẫn là mùi thơm xác thịt kϊƈɦ thích ấy, vậy mà lạ thay một kẻ nghiện s.εメ háu gái, một kẻ luôn thèm muốn chiếm đoạt người sinh ra mình, phút giây này lại không hề nảy sinh ɖu͙ƈ vọng. Khoảnh khắc gia đình đoàn viên, chỉ có tình mẫu tử đáng quý, không có ɖu͙ƈ vọng thấp hèn, chỉ có nước mắt hạnh phúc, không có lệ cay đau khổ, chỉ có niềm vui vô bờ, không có nỗi buồn ly biệt, ngàn vạn lời muốn nói cuối cùng chỉ thốt ba tiếng:
– Mẹ yêu con!
– Con yêu mẹ!
Mẹ trìu mến ngắm con trai, run run sờ nhẹ lên má hằn đỏ dấu vết buồn giận xót thương con trai chịu khổ:
– Đau không?
Khóe môi khẽ vẽ nét cười, vợ dịu dàng ngắm chồng và mẹ trao tình thương nồng ấm.
– Con không đau mà vui vì mẹ đánh yêu con!
Mẹ và vợ nhướng mày ngó tôi, mọi người không ngờ tôi lại nói câu “người lớn” đến thế, mẹ và các nàng cười mỉm chi âu yếm ngắm tôi. Tôi thấy hạnh phúc ngưng đọng nơi khóe mắt long lanh ngấn lệ, những người tôi yêu thương nhất đang vui hơn bao giờ hết, chị và em hân hoan ôm vai bá cổ tôi.
Gia đình mong nhớ, vợ yêu thương hết lòng, Long còn nhận tình cảm từ Minh, Yến và Miên, các nàng không dám lại gần thể hiện tình yêu với chồng mà thầm lặng chung vui từ xa, lệ nóng hoen đỏ khóe mi, các nàng mừng mừng tủi tủi ngắm chồng, khóe môi mấp máy muốn gọi mà không thốt thành lời. Man cười tươi như hoa nở, có lẽ nhỏ vui vì người lo cho mẹ con nhỏ cả đời vẫn còn sống nhiều hơn là cảm tình dành cho tên nhóc từng s.εメ với mình.
– Các chị làm em lo muốn chết!
Hồng, Mộng, Mơ hướng về Ngân đang vui mừng reo lên, các nàng tươi cười dang tay đón cái ôm từ Ngân. Hồng không thấy cha mẹ Ngân, nàng ngạc nhiên hỏi, Ngân gạt lệ nói:
– Ông bà già bận chuyện tập đoàn phải về giải quyết, ông già bảo sẽ lệnh người đi tìm. Em vừa gọi điện báo các chị về rồi!
Ba nàng ờ ờ nghe Ngân hỏi mấy hôm nay các chị ở đâu thế, Mộng, Mơ ngập ngừng chưa biết trả lời thế nào, Hồng nhanh trí nói:
– À thấy Long rồi, bọn chị lại đi tìm mẹ con Liên nên hôm nay mới về!
Tôi đang âu yếm mẹ, nghe Hồng nói dối không chớp mắt, cơ mà hợp lý nên tất cả liền bị đánh lừa, tôi nén cười với ý nghĩ họ mà biết chúng tôi phang nhau ầm ầm trong rừng cả đêm, hôm sau năm vợ thay nhau cưỡi ngựa “hϊế͙p͙” tôi thì sao nhỉ. Có lẽ đếch ai tin chuyện thật như bịa này.
Long mải ôm mẹ và nghĩ vẩn vơ nên không phát hiện Ngân lén liếc mình, miệng vẽ nụ cười ngưỡng mộ chàng trai nhỏ bé nhưng sức mạnh vô song, chàng trai ấy còn có tình có tình nghĩa nhảy xuống vực sâu muôn trượng cứu người mình quan tâm. Mấy ngày nay, Ngân lao đi khắp nơi tìm chị em Mộng, thời gian đó chẳng hiểu thế quái nào đôi lúc nàng mong gặp chàng trai ấy đầu tiên. Ngân nhiều lần bắt mình quên hình bóng ấy, cơ mà cố quên, bóng hình ấy xâm chiếm tâm trí nàng. Giờ đây, chị em thân thiết không mất một sợi tóc, bóng hình quấy nhiễu tâm tư nàng cũng bình an trở về nhân đôi niềm vui cho nàng.
Ngân cười cười nói nói để lảng tránh cảm xúc kỳ lạ dành cho chàng trai ấy, lâu lâu đôi mắt nhu tình phản chủ lén liếc về “ai đó”. Ai đó đang sợ sun vòi lo nàng phát hiện mình là thằng hϊế͙p͙ ɖâʍ, nỗi sợ lấn át mọi thứ nên chẳng biết hai vị cung chủ trầm lặng đứng trong góc khuất, các nàng ưu tư hướng về con rồng nhỏ, ánh mắt ảm đạm như vầng trăng bị sương mù giăng phủ, nay lấp lánh sáng hơn sao trời ôn nhu ngắm cố nhân trong hình dạng tí hon.
Nụ cười hân hoan tô thắm sắc xuân cho làn môi nhợt nhạt nứt nẻ vì tuyệt thực. Trái tim quặn thắt nhớ mong, thời khắc này đập rộn ràng như muốn cất tiếng gọi người mình mong nhớ. Đáng tiếc số mệnh nghiệt ngã chưa cho phép bộc lộ tình cảm với người trong mộng. Kẻ hữu tình ngậm ngùi lùi vào bóng tối cùng muôn trùng tâm sự.
– Tất cả chú ý nghe thông báo từ chủ nhân, ăn mừng nạn nhân bình an, trang viên tổ chức đại tiệc hoành tráng nhất từ trước đến nay!
Lời thông báo trêи loa đài ở vọng lâu vang khắp trang viên. Mọi người phấn khích reo hò hoan hô hai vị cung chủ. Tôi với mẹ cùng chị em cười rạng rỡ lau nước mắt cho nhau, vợ đến đỡ chồng và mẹ chồng đứng lên, Linh cũng nhoẻn miệng cười đùa chị em chồng. Tôi đương vui vẻ nhác thấy bóng Minh, Yến và mẹ con Man đang say đắm nhìn mình, bắt gặp tôi vẫy tay chào, các nàng bối rối quay đầu bước đi rất nhanh, tôi ngớ ra chả hiểu, Liên bắt chuyện với mẹ để đánh lạc hướng cho Hồng với Mơ ghé tai chồng nói nhỏ:
– Có lẽ họ xấu hổ vì không đi tìm đó!
– Cơ mà trông mấy cô ấy tiều tụy, người nào người nấy u uất đau khổ vì thương nhớ.
– Họ buồn tủi lủi thủi một mình cũng tội. Thôi, bỏ qua đi!
Tôi nói thầm anh có giận ai đâu, anh còn chào mấy em ấy mà. Các nàng cười khúc khích:
– Chồng ngốc chả hiểu tâm lý con gái gì cả. Thôi, đến dỗ vợ đi cưng!
Tôi e ngại liếc mẹ, vợ liền háy mắt xúm đến trò chuyện với mẹ chồng. Tôi cười he he thầm cảm ơn vợ rồi nói:
– Mẹ, con đi nhờ cô Minh khám bệnh đây!
Mẹ cố nói với theo đừng chạy lung tung. Tôi kêu con biết rồi và chạy đến bên ba vợ, các nàng ngượng ngùng tránh tôi. Tôi liếc quanh không thấy ai bèn kéo cả bốn ra đồng hoa. Nơi này hoạt động theo khung giờ nhất định, tầm này mọi người đang quét dọn vệ sinh trang viên, nhóm còn lại nấu ăn và làm thuốc, chẳng ai ra đồng hoa nên tôi mới đưa vợ cùng Man đến đây. Tôi cười hì hì hỏi:
– Các em có nhớ anh không?
Các nàng tủi thân khóc nức nở ôm nghiến tôi. Riêng Miên với Man không lại gần tôi, hai mẹ con xấu hổ không hết lòng với tôi, cả mẹ lẫn con cúi đầu hổ thẹn chẳng dám nhìn tôi, Miên muốn khóc mà nước mắt nghẹn trong tuyến lệ, tôi chủ động đến bên chạm nhẹ thân thể, nàng khẽ run muốn lảng tránh, tôi ôm vợ vào lòng:
– Thôi, quên hết mọi chuyện đi, anh không trách các em đâu!
Miên cảm động nghe chồng vỗ về an ủi:
– Từ nay về sau, các em luôn tốt với anh, nhớ đến anh, hết lòng với anh, không cần phải xấu hổ nữa!
Tôi quay sang Yến và Minh, sờ làn môi tái nhợt, vuốt ve đôi mắt sưng đỏ, Miên không mất sắc như chị em Yến, nàng vẫn xinh tươi ɖâʍ đãng như ngày nào, điều đó chẳng quan trọng bằng chúng tôi đang ở bên nhau. Miên xấu hổ chuyện từ bỏ hy vọng tìm chồng, chồng đâu thể hẹp hòi chấp nhất mà nên tha thứ và cho nàng cơ hội chuộc lỗi để chứng minh tình yêu. Tôi nói hết suy nghĩ khiến vợ kinh ngạc chăm chăm ngó chồng, khó tin chồng trưởng thành trong thời gian ngắn, y hệt năm cô vợ kia nghi hoặc tôi không phải chồng mình. Tôi bật cười cảm xúc sao chép nhau đó, dịu dàng nói:
– Anh nhớ các em!
Tôi dang rộng vòng tay, nước mắt ứ đọng lặng lẽ tuôn rơi, vợ khóc nấc ôm chầm lấy chồng:
– Em nhớ anh!
Man thấy chúng tôi phang phập nhiều lần, nhỏ vẫn ngượng ngùng hướng về nơi không có bốn người đang hôn nhau đắm đuối.