Hành Trình Bất Tận – Chương 54: Quyết định – Botruyen

Hành Trình Bất Tận - Chương 54: Quyết định

S.εメ tập thể cả đêm, gần chiều hôm sau, vợ uể oải mò dậy, Long vẫn ngủ say như chết. Phang năm vợ suốt sáu tiếng, chồng không xụi lơ mới là chuyện lạ, vợ được chồng chiều chuộng hết mực, nàng nào nàng nấy mệt nhoài toàn thân, huống hồ đàn ông mất tinh là mất sức, khỏe đến đâu đi nữa cũng nằm bẹp một chỗ. Hôm qua s.εメ cuồng nhiệt, s.εメ điên dại chả ai xấu hổ, nay vợ ɖâʍ lại e thẹn ngượng ngùng màn vật nhau hôn hít, bυ” ɭϊếʍ, chỉ có Hồng vẫn tỉnh queo, nàng cười hí hí trêu chọc chị em:

– Trời đất, giờ phút này rồi các chị còn xấu hổ? Chuyện đáng thẹn chúng ta làm hết với nhau rồi, còn gì nữa đâu mà phải xấu hổ chớ?

Bốn nàng cùng a lên quay mặt đỏ bừng vào tường, vội vàng mặc quần áo. Hồng hi ha cười ɖâʍ vô tư vừa ʍút̼ cu ɭϊếʍ dái chồng vừa cảnh báo:

– Các chị xấu hổ như vậy, sau này đếch thể tranh chồng với đám gái xinh ɖâʍ đãng khác đâu! Xác định tinh thần đi, tương lai anh ấy không chỉ có năm vợ thôi đâu, ảnh còn lập hậu cung với vô số gái đẹp ngon thịt ngọt nước, ɖâʍ chẳng kém chúng ta!

Nàng bυ” dọc đầu ƈôи ȶɦịt xuống tận dái lại ʍút̼ ngược lên, vừa gãi dái vừa nhòm bốn cô vợ bị dọa nhưng vẫn nghiện còn ngại:

– Ôi giời còn làm bộ thiếu nữ e lệ nữa, các bà cứ làm như mình còn trinh ấy, thôi đi cho tôi nhờ cái. Em nói rồi đấy, các chị phải rèn thành quen đi, chúng ta còn làm trò như đêm qua với anh ấy cả đời, và phải chấp nhận xem anh ấy làm trò đó với đám vợ khác!

Bốn nàng nghe nói có lý cơ mà vẫn ngại ngùng, Hồng chép miệng tặc lưỡi:

– Các chị nghĩ thời gian ở trang viên, anh ấy không ȶɦασ ai à? Nhầm rồi nhé! Ảnh ɖâʍ như vậy chắc chắn là chơi đám gái ở đó toét ɭ*и. Nhất là hai bà cung chủ cứ lén liếc cu ảnh, các bả thèm ảnh lắm rồi, cung chủ sexy xinh đẹp hơn chị em ta gấp bội, hai bả lại có võ công bá đạo như người cổ đại. Nếu cứ ngượng ngùng xấu hổ, chúng ta có tranh giành nổi với các bả không?

Nàng vọc dái sờ ƈôи ȶɦịt ʍút̼ ngoáy cu mà âu yếm ngắm chồng đang dụi mắt tỉnh dậy:

– Các chị thử nghĩ mà xem, nếu đám gái đó có thai sinh con cho anh ấy, chúng nó sẽ chiếm lợi thế gần như tuyệt đối, kiểu gì chả mè nheo, nhõng nhẽo suốt ngày đòi chồng ở bên làʍ ȶìиɦ chiều chuộng. Anh Long tốt hơn bất cứ ai, họ có thai thật, thời gian anh ấy dành cho chúng ta sẽ ít đi, không phải lúc nào cũng ở bên như bây giờ đâu! Nguy cơ mất chồng hiển hiện trước mắt rồi, các chị còn e với chả thẹn nỗi gì!

Tôi hé miệng cười Hồng, nàng háy mắt cười tôi. Tám người vợ, Hồng tinh quái thông minh nhất, nàng xài không hết chiêu trò tương tự thế này, một khi nàng nói, đếch ai có thể phản bác lại nửa lời. Nàng dọa người nào, người ấy giật mình thon thót, nhận ra mình đang vứt bỏ ưu thế, bốn nàng cuống cuồng sà đến ân ái với tôi. Cơ mà tôi vẫn còn mệt lử, chơi vợ suốt đêm, chân tay bải hoải, người đếch còn tí sức nào lại chưa ăn uống gì, chỉ có ƈôи ȶɦịt̼ bị kϊƈɦ thích dần cương cứng trong miệng lưỡi mấy vợ ɖâʍ. Nhưng vợ có yêu mới đòi s.εメ, tôi đành chiều vợ, nằm phơi chim cho các nàng muốn làm gì thì làm. Năm vợ ɖâʍ thay nhau bυ” ʍút̼ khắp người tôi, vày vò cái ƈôи ȶɦịt chẳng thèm nghe chủ nhân, nó cửng dựng cứng hơn sắt chọc vào lỗ ɭ*и từng vợ đang cưỡi ngựa. Tôi mệt nên bắn tinh ít hơn hôm qua rất nhiều nhưng vẫn tạm làm vợ thỏa mãn, các nàng lần lượt hôn sâu môi chồng, tản ra nấu cơm. Tôi kéo Linh vào lòng, nhỏ e thẹn khẽ nói:

– Buông em ra để em đi giúp mọi người!

Tôi hôn nhẹ lên má nhỏ, nhẹ nhàng nói với vợ:

– Bốn người vợ trưởng thành nấu là được rồi, ở đây ngoài rau củ ra có món gì nữa đâu. Em không cần giúp.

Nhỏ giãy giụa, tôi ôm chặt hơn:

– Yên nào, anh chỉ muốn một mình bên em để bù lại thời gian anh nhớ em! Anh ôm em thôi, không làm bậy!

Linh nghe lời mật ngọt, hai má nóng bừng vì hạnh phúc, nhỏ mủm mỉm cười nép vào ngực tôi.

– Em yêu anh!

Tôi vòng hai tay ôm nhỏ, nhỏ rúc đầu vào cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nghe tôi tỏ tình:

– Anh yêu em, mãi mãi yêu em, không bao giờ rời xa em nữa!

Nhỏ vòng tay ôm chồng, thỏ thẻ nói:

– Em cũng không rời xa anh, không cho anh rời xa mẹ con em!

Tôi siết vòng tay ôm vợ, hôn lên trán nhỏ:

– Anh không đời nào làm chuyện khốn nạn đó đâu. Anh sẽ yêu mẹ con em đến chết!

Nhỏ ngước ánh mắt long lanh ngắm chồng và bắt ngoéo tay, tôi cười hi hi ngoặc ngón với vợ, hôn sâu môi nhỏ, Linh thẹn thùng a lên:

– Anh nói chỉ ôm em thôi mà, anh ăn gian, bắt đền anh đấy!

Tôi cười hi ha hôn mấy cái vô má vô môi Linh, tôi tránh hôn môi giữa nhưng nhỏ vẫn bị kϊƈɦ thích lơ đơ ngắm tôi, chồng ôm chặt vợ hôn thật sâu như chưa từng hôn, nhỏ đáp lại y hệt, chúng tôi ôm nhau không rời, lăn lộn trêи giường nhưng chỉ hôn đắm đuối chớ không làʍ ȶìиɦ. Tôi còn sức nữa đâu mà ȶɦασ vợ chớ, nhỏ thỏa mãn lúc cưỡi ngựa tôi, ɭ*и nhỏ còn dính bết tinh trùng nên chẳng đòi hỏi mà hôn say đắm chồng. Chúng tôi hôn đến khóe miệng dính nhớp nước dãi, cằm ướt nhề nước miếng đến khi bốn vợ bưng đồ ăn ra bàn, ai nấy nén cười xem chúng tôi thể hiện tình yêu đắm say.

Linh đang lăn vòng vòng với tôi, nhỏ liếc thấy mẹ và các bà chị tủm tỉm xem mình hôn chồng, người vợ bé nhỏ đỏ dừ mặt mũi vội đẩy chồng ra, tôi cười he he nhìn Linh quay mặt vô tường ngồi bó gối. Tôi đến ôm vợ sau lưng, chúng tôi chẳng làm bậy nữa, nhỏ để tôi ôm khá lâu mới chịu theo tôi ra bàn ăn cơm. Linh trốn sau lưng tôi đến khi ngồi vào bàn, nhỏ cắm cúi ăn che gương mặt đỏ đến không thể đỏ hơn. Mấy cô vợ tinh quái giở chiêu dỗ con nít, nhỏ mới vui vẻ cười nói suốt bữa ăn. Tôi gắp rau dưa cho vợ, các nàng gắp gấp đôi cho tôi.

– Thôi không gắp nữa, đầy ụ bát rồi!

Mọi người cười khúc khích xem tôi ăn nhồm nhoàm. Tôi chơi vợ suốt đêm, loi ngoi tỉnh dậy thấy vợ bυ” cu mình từ lúc nào rồi, các nàng còn thay nhau “hϊế͙p͙” chồng nữa, cứ nhún nhảy trêи con ƈôи ȶɦịt tôi, vãi cả ɖâʍ. Bây giờ tôi phải ăn thật nhiều để mau hồi sức còn về gặp gia đình. Mẹ và chị em có lẽ tưởng tôi chết rồi, tôi không về ngay, mọi người sẽ buồn lắm.

– Em nào gọi điện về cho mẹ anh để mẹ yên tâm đi!

Hồng nói em gọi rồi nhưng khu vực này ngoài vùng phủ sóng. Tôi ờ ờ giục vợ ăn nhanh cho xong bữa còn về trang viên. Các nàng cùng nói:

– Em biết rồi!

Tôi với vợ ăn xong chơi kéo bao búa búng tai chờ xuôi cơm. Tôi là người thua, các nàng liền búng thật mạnh khiến tôi đau điếng. Lần hai tôi là người thắng, cười te he he đắc ý xoa tay:

– Các em chết với anh. Anh sẽ cho mấy em biết chim… à nhầm… biết tay!

Các nàng giả bộ sợ hãi co rúm vào nhau, tôi cười hề hề vung tay thật mạnh nhưng sắp chạm tai liền thả lực búng hờ vào tai từng nàng. Vợ ơ ơ múm mím cười ôm chầm tôi mà hôn chùn chụt khắp mặt. Tôi mệt rũ người, sợ vợ nứиɠ ɭ*и đè ra ȶɦασ nên la oai oái:

– Tha cho anh, anh hông còn sức đâu!

Vợ uốn éo hông cười hi hi:

– Ai bẩu anh dễ thương quá cơ!

– Đúng đó, anh Long quá dễ thương, em yêu anh!

Hồng, Mộng, Mơ âu yếm ngắm chồng, đồng thanh nói em yêu anh. Tôi gật gù cười nói:

– Rồi rồi rồi, anh biết các em yêu anh rồi, thả anh ra được chưa, vợ ɖâʍ?

Tôi phải trêu để vợ thả tôi ra, các nàng ôm ấp, ngồi lên người tôi, nứиɠ lên lại mệt chim. Tôi cười hì hì ngó các vợ đỏ mặt buông chồng ngay.

– Về trang viên thôi!

Các vợ nhắc về đó, tôi với Linh phải gọi các nàng là mẹ và cô. Tôi nói luôn ý định:

– Không, anh sẽ nói các em là vợ anh!

Vợ hoảng hồn phản đối ngay. Tôi he he cười sờ ɭ*и bóp иɦũ ɦσα từng người, vợ a lên đập tay tôi. Tôi bình thản nói:

– Các em không phải sợ, đám gái ở đó bị anh phá trinh hết rồi!

Vợ đoán biết tôi xơi hết gái trang viên nhưng nghe tôi nói, các nàng vẫn bặm môi phồng má xụ mặt với chồng. Tôi chu môi đòi hôn, vợ nổi máu ghen đẩy chồng ra, tôi hi hi nói:

– Đám gái đó ɖâʍ vãi cả ɭ*и, em nào em nấy tự tìm đến ngửa ɭ*и cho anh chơi chớ anh đâu có giở trò!

Vợ nguýt dài nói em hông tin, tôi bèn nói cái tư thế hai vợ nằm úp lên nhau là đám gái đó dạy anh, vợ mới tin lời tôi nói.

– Hai bà cung chủ ɖâʍ lắm, lén liếc chim anh, đại cung chủ còn làʍ ȶìиɦ với anh, bả bυ” cu phê vãi ƈôи ȶɦịt, anh cũng ʍút̼ иɦũ ɦσα ɭϊếʍ ɭ*и, hôn khắp người bả rồi, thiếu mỗi ȶɦασ nữa thôi. Tiếc là chưa kịp ȶɦασ, bà chị say bia tìm bả, anh với bả phải ngừng, bả còn hẹn anh đợi lúc thuận lợi chơi nhau tiếp. Chỉ còn mỗi nhị cung chủ là anh chưa đụng vào thôi.

Vợ choáng váng chồng ɖâʍ bá đạo còn sát gái, các nàng ghen tuông khiến tôi phải dỗ lần nữa. Vợ đang dỗi chợt nhận ra chuyện bất thường:

– Này, sao anh dám nói hết mọi chuyện với bọn em thế, anh còn to gan muốn nói chúng em là vợ anh cho họ biết nữa?

Hồng nghi hoặc ngó tôi chằm chằm, bốn nàng kia dò xét như thể tôi không phải chồng mình vậy. Tôi bật cười nói:

– Các em làm sao thế?

Các nàng liên tiếp hỏi tôi mấy câu kỳ cục kiểu như hôm nay anh lạ lắm, khác xa ngày thường, nói chuyện cũng người lớn hơn. Tôi ngớ ra hỏi:

– Thật hả, quái nhỉ, anh vẫn thấy bình thường mà nhể? Thôi, chuyện đó tính sau, các em còn thắc mắc gì nữa không?

Các nàng hỏi bà chị say bia là ai, tôi nói là cô gái xăm trổ ấy. Hồng à à hỏi sao anh lại gọi cô ấy là bà chị say bia. Tôi kể hết lý do mình hϊế͙p͙ ɖâʍ bả, các nàng kinh hoàng ngó tôi chằm chặp, Hồng, Mộng Mơ khϊế͙p͙ sợ đến nỗi tái mét mặt, các nàng chưa từng sợ đến mức lắp bắp mãi mới nói lên lời:

– Anh… anh… anh dám hϊế͙p͙… cô ấy… trời ơi anh to gan quá đấy!

Mộng sững sờ chết lặng:

– Anh có biết cô ấy là ai không? Em chết với anh mất thôi?

Tôi và mẹ con Liên ngơ ngác chả hiểu tự nhiên Hồng, Mộng, Mơ lại kϊƈɦ động đến bật khóc. Tôi sợ quăn dái hỏi cô ấy là ai, Mộng chẳng nói được gì nữa, nàng khóc đỏ mắt khiến tôi lúng túng quay sang hỏi Mơ, nước mắt nghẹn đắng lời nàng, nàng không thốt lên lời, chỉ có Hồng bình tĩnh giải thích với khóe mi hoen nhòe lệ cay:

– Cô ấy là Ngân con gái ân nhân cứu vớt cuộc đời chúng em!

Tôi với mẹ con Liên bàng hoàng đến cấm khẩu, tôi sợ sun vòi, ai ngờ bà chị say bia lại có thân thế đặc biệt như vậy, lần này toi thật rồi, người không nên hϊế͙p͙, tôi đều hϊế͙p͙ hết, nhất là cô gái thứ hai bị tôi hϊế͙p͙ lại thân thiết với Hồng, Mộng, Mơ, coi nhau như chị em ruột thịt. Tôi nhăn mặt mếu máo xin lỗi ba nàng, các nàng ghen tức tôi chơi hết người nọ lại hϊế͙p͙ người kia, các cô gái bị tôi xơi đều xinh đẹp quyến rũ, các nàng còn giận tôi làm càn phá trinh cưỡng hϊế͙p͙ con gái của ân nhân, cơ mà đâu chỉ mình tôi có lỗi, lúc đó tôi định bỏ đi rồi, Ngân say xỉn muốn hϊế͙p͙ tôi trước, bả nôn một đống hôi thối vào mặt tôi, bả không làm thế, tôi đâu hϊế͙p͙ bả rồi bị bả đập một trận suýt chết. Các nàng hiểu thấu và thông cảm cho tôi, sau phút hờn giận ghen tị, ba nàng đến ôm trấn an chồng, mẹ con Liên im lặng từ đầu đến cuối, câu chuyện vô tình gợi lại nỗi đau cho Linh, nhỏ cúi đầu khóc nghẹn, Liên ôm con gái vào lòng an ủi:

– Thôi, mọi chuyện qua rồi, không phải chúng ta đang hạnh phúc sao? Đừng khóc nữa!

Tôi đến ôm Linh để xin lỗi vì đụng chạm nỗi buồn, sáu người lặng lẽ an ủi nhau trong vòng tay rung động dưới tiếng khóc buồn tủi. Buồn hay vui, Hồng luôn là người lạc quan nhất, nàng gắng gượng tươi cười để động viên tinh thần mọi người:

– Chuyện cũ qua rồi, Ngân không nhận ra anh hϊế͙p͙ bả, tạm thời chúng ta không phải lo. Lúc anh giết quái vật, Ngân còn phấn khích sùng bái anh, có khi anh là Idol trong lòng bả rồi đấy, sau này bả phát hiện ra anh hϊế͙p͙ bả, có lẽ cũng tha thứ cho anh thôi. Hôm đó bả có lỗi với anh trước còn gì?

Chúng tôi nghe Hồng nói có lý nên yên tâm hơn và bàn chuyện kia, các nàng vẫn lấn cấn hai cung chủ. Hồng nói:

– Hai bà đó thần bí vãi ɭ*и, nhất bà nhị cung chủ, bả đeo mặt nạ suốt đếch thấy bỏ ra bao giờ. Em sợ lắm. Thôi, anh đừng nói nữa nha!

Bốn người vợ kia sợ hãi vừa khuyên vừa xin chồng. Tôi thở phù nói:

– Anh sắp giết quái vật khổng lồ có nghe hai bà cung chủ gọi anh là Long ca!

Vợ kinh ngạc nhòm tôi, mặt mũi ai nấy hiện lên bốn chữ “anh đùa em à?”, vợ mở to mắt nhìn cứ như tôi đang mộng du ấy, vãi cả ɭ*и. Tôi nhăn nhó mặt mày:

– Anh nói thật mà các em không tin. Hai bả thốt câu đó với giọng xúc động giống Hồng, Mộng, Mơ lúc cứu anh và mẹ con Liên hôm qua ấy. Cảm giác họ quen biết anh từ rất lâu rồi.

Năm người vợ lần lượt sờ trán tôi, tôi bực mình phát cáu nhưng vợ không khóc chẳng dỗi mà kiểu em bó tay, cạn lời với anh. Các nàng vỗ đầu rời khỏi nhà gỗ, tôi đuổi theo giải thích đếch ai tin, tôi bèn nói đợi về trang viên xem hai cung chủ phản ứng thế nào biết ngay. Vợ ừ hữ cho xong và hỏi tôi.

– Vì sao tự nhiên anh lại muốn tuyên bố chúng ta là vợ chồng?

Bốn người kia thắc mắc giống Liên, tôi he he cười:

– Vì đây là dịp thuận lợi nhất, chắc mẹ tưởng anh chết rồi, nay anh về với mẹ, mẹ sẽ bỏ qua hết mọi chuyện cho anh. Anh nói các em là vợ anh, mẹ có phản đối hay giận cũng chẳng lâu đâu, mẹ thương anh nhất nhà, chắc chắn mẹ sẽ lo lắng anh bỏ nhà đi và đêm đáng sợ trong rừng lặp lại lần nữa, lúc đó anh có còn sống như bây giờ không?

Vợ đứng sững khựng, bốn chữ “anh đùa em à” bị xóa sạch, sắc mặt kinh ngạc đến không tưởng tượng nổi, khó tin cậu bé 9 tuổi lại suy tính sâu xa như người trưởng thành. Tôi vẫn thao thao bất tuyệt:

– Con trai chết rồi, mọi thứ đều vô nghĩa với mẹ. Mấy em yên tâm đi, cuối cùng mẹ phải đồng ý thôi!

Tôi khua khua tay trước mặt vợ, vợ giật mình hỏi anh nói gì, tôi nhắc lại toàn bộ, vợ vẫn trân trân ngó tôi kiểu nghi ngờ và đề phòng chẳng phải chồng mình. Quái lạ, hôm nay mấy ẻm bị con gì cắn mà cư xử khó hiểu thế, chuyện đó đếch quan trọng bằng điều tôi muốn làm, tôi hỏi vợ có đồng ý không, vợ thấy tôi khăng khăng thực hiện ý định, các nàng e ngại nên chỉ chịu cho tôi kể với mẹ. Vợ biết tôi nghe lời Hồng nhất bèn nháy Hồng khuyên tôi:

– Đúng đó anh à? Anh chơi hết gái ở đó rồi, họ nhận anh là chồng nhưng mấy ngày qua em thấy họ lạnh nhạt với anh lắm, chẳng ai quan tâm anh bằng gia đình anh và chúng em đâu. Họ là người ngoài, đếch liên quan chúng ta. Anh không biết ai tốt ai xấu, nhỡ họ uy hϊế͙p͙ bố mẹ anh, tống tiền hoặc ép lấy về làm vợ thì sao? Loại đàn bà đó nguy hiểm lắm, không xứng làm vợ anh đâu!

Tôi nghe Hồng nói mới thấy mình khờ khạo và nhớ ra sau khi s.εメ với tôi, đám gái đó coi tôi như người xa lạ, không ai quan tâm hỏi han nói chuyện với tôi, lắm ả còn khó chịu nữa. Tôi bối rối gãi đầu gãi tai. Vợ phì cười thở ra nhẹ nhõm vì chồng trở lại là con nít như xưa. Tôi cười trừ đồng ý:

– Nhưng anh muốn cho cả Minh, Yến và mẹ con Miên biết các em là vợ anh!

Vợ nhếch môi hếch mắt hỏi họ là ai, tôi kể hết mọi thứ, từ chuyện trong phòng y tế trường học với Minh đến chuyện ở bệnh viện với Minh, Miên, Man và Yến, tôi còn nói ȶɦασ Yến ở trang viên, bốn người đó chỉ có Man là tôi chưa ȶɦασ nhưng cũng bυ” ʍút̼ иɦũ ɦσα ɭϊếʍ ɭ*и rồi.

– Minh là y tá trường học, Yến chị ruột Minh, hai người là con gái đại cung chủ. Miên với Man là mẹ con, Miên là người chửi Liên ác nhất trong rừng ấy!

Vợ lớn vợ nhỏ ngắn tũn mặt sa mạc lời với ông chồng tí hon đến đâu quyến rũ gái xinh đến đó. Các nàng vỗ trán đau đầu, thở dài mệt mỏi dò đường ra khỏi rừng. Tôi lơ ngơ hỏi có đồng ý không. Mọi người kêu Hồng nói:

– Anh là chồng chúng em, anh bảo sao, bọn em nghe thế! Nhưng ngoài mẹ anh và họ ra, anh không được nói với ai nữa!

Tôi mừng quýnh hôn má từng vợ, te he cười sờ ɭ*и xoa ʍôиɠ bóp иɦũ ɦσα vợ, vợ a lên đuổi theo người chồng tinh nghịch. Tôi cười hi ha chơi trò cút bắt với vợ, chúng tôi giỡn nhau một lát, mấy vợ bật google maps tìm đường ra khỏi khu rừng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.