Hồng, Mộng, Mơ không rảnh ngồi khóc lóc ỉ ôi, các nàng xé váy áo băng bó cơ thể bị thương và lập tức tìm chồng. Bà chị say bia khuyên can:
– Các chị cần dưỡng thương cho lành hẳn hãy tính chuyện đó. Khu rừng này quái dị lại toàn thú dữ, đêm tối thế này dễ lạc và làm mồi cho chúng đánh chén!
Bà chị khuyên mãi, ba người mới nghe lời, bám vai dìu nhau rời khỏi rừng. Miên và Man không biết võ công, chẳng muốn thấy bản mặt khiến các nàng căm ghét, mẹ cùng con vội chạy theo bốn người. Chỉ còn Liên ở lại gặm nhấm nỗi đau, bi thương ép nàng gieo mình xuống vực sâu muôn trượng. Tâm hồn thanh thản khoảnh khắc thân xác hòa vào bóng tối. Mọi đớn đau tủi nhục, mọi ái hận thương nhớ sắp vỡ vụn dưới bi kịch nghiệt ngã. Nàng không còn phải thống khổ vì tình, hối hận lỡ yêu người không nên yêu nữa.
Tình hay hận đều tan thành cát bụi.
***
Mấy ngày nay, đoàn người tìm kiếm dòng sông chảy dọc theo chiều dài dãy núi, nỗ lực ngày đêm không ngủ nhưng chẳng được đền đáp, hai cung chủ tuyệt vọng thất thần quay lại trang viên. Yến, Minh biết tin dữ, chị em xin bệnh viện và nhà trường về nhà sớm hơn dự kiến. Tinh thần suy sụp, mỗi đêm vỗ gối khóc thầm nỗi đau mất chồng, các nàng s.εメ với Long chủ yếu ham muốn tình ɖu͙ƈ để thỏa mãn xác thịt, thâm tâm chỉ có ɖu͙ƈ không hề có tình. Mọi lời yêu thương chẳng qua chỉ là tính ɖâʍ đãng tỏ tình với người làm mình sướиɠ ɭ*и, chớ nào có tình cảm với người đàn ông bé nhỏ ấy. Nay người cho các nàng thăng hoa trong đê mê ɖu͙ƈ tình không còn nữa, kẻ khát ɖu͙ƈ ngỡ ngàng nhận ra mình đánh mất thứ quan trọng nhất trong đời. Cả mẹ lẫn con, chị chồng và em dâu gia đình cung chủ tan nát cõi lòng. Các nàng nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, không nói chuyện bất kỳ ai.
Miên là người đàn bà khát ɖu͙ƈ thèm s.εメ mãn tính, nàng cho Long chơi, kể cả bị hϊế͙p͙ nhục nhã vẫn chấp nhận làm vợ chỉ vì “ngứa lồn” và mong muốn lấy chồng giầu sang phú quý. Người đàn bà nghiện s.εメ đau khổ thời gian đầu đến khi hy vọng cạn đáy, Miên nguôi ngoai nỗi nhớ ƈôи ȶɦịt khủng làm nàng sướиɠ ɭ*и hơn nhớ Long. Nàng không đi tìm nữa, cơ mà chưa muốn rời khỏi nơi thần tiên này, về nhà bây giờ lại bị thằng chồng cuồng s.εメ hành hạ, con gái nàng đếch an toàn trước người cha bệnh hoạn, nàng quyết định ở lại chơi một thời gian cho con gái nhanh hồi phục sức khỏe.
Hồng, Mộng, Mơ cùng mẹ chồng tìm Long bất kể ngày đêm, các nàng tìm khắp sông suối núi rừng không thấy bóng chồng – con, hễ ai đó trong đoàn tìm người quay về trang viên, các nàng ra đón với niềm hy vọng chưa bao giờ tắt để rồi thất vọng, lầm lũi cúi đầu gục khóc nơi bóng tối vô tận. Tình mẫu tử siết nghẹt trái tim người mẹ, trái tim ấy từng đập dồn dập mỗi lần làʍ ȶìиɦ với con trai, cảm giác đê mê si dại vẫn râm ran đâu đó trong thân thể hằn dấu vết tình ɖu͙ƈ từ con mình. Đứa con ấy cho mẹ hưởng thụ sướиɠ kɧօáϊ về xác thịt. Hoan thú tội nghiệt từ đứa con ấy giày vò tâm lý, bóp nát tinh thần người sinh ra nó.
Nay đứa con thăng hoa cảm xúc đàn bà cho mẹ, đứa con cùng mẹ sa vào tội nghiệt tày trời ấy vĩnh viễn lìa xa nàng. Nàng chẳng còn cơ hội yêu thương ôm hôn hay trách mắng phạt đòn nữa. Sinh thời bị đạo lý trói buộc lý trí. Tử biệt, bi thống cắt từng khúc ruột người mẹ. Tận sâu nỗi đau mất con là tiếc nuối cảm xúc chưa thể trọn vẹn với con trai. Cảm xúc tội lỗi phán xét lương tâm người mẹ chìm đắm ɖu͙ƈ vọng nhơ bẩn. Người mẹ không xứng làm mẹ nuốt hận tiếc thương ôm con gái vào lòng, mẹ và con khóc nức nở.
Tiếng khóc cứa vào tim Hồng, Mộng, Mơ. Các nàng là những người đàn bà đầu tiên thuộc về Long, người đàn ông bé nhỏ, tâm hồn đôi lúc còn ngây ngô cho các nàng trải đủ hỷ – nộ – ái – ố – tình và ɖu͙ƈ. Long quan tâm mẹ con nàng, yêu thương chiều chuộng từng phút từng giây, chữa lành vết thương lòng, người đàn ông bé nhỏ ấy là lẽ sống để mẹ con nàng lấy lại niềm vui trong cuộc đời bất hạnh. Trái tim các nàng chết theo lẽ sống ấy. Không còn niềm vui, không còn hạnh phúc cũng chẳng còn hoan ái mê say, chỉ còn nước mắt đau khổ nhấn chìm mọi cảm xúc.
Một lần nữa, bất hạnh lại bủa vây số phận đáng thương. Nhưng các nàng không đầu hàng số phận, số phận chó má xâu xé thể xác lẫn tinh thần hơn mười năm, bà, mẹ và con gái quyết ngăn bi kịch tái diễn, một nhà ba người lẳng lặng đi tìm tình yêu và lẽ sống cuộc đời mình. Gia đình cô gái xăm trổ chẳng hiểu sao ba nàng thống khổ đến thế, Long chỉ là học trò, các nàng lại đau đớn vật vã không thiết sống. Cô gái cùng cha mẹ khuyên giải đừng mất công vô ích nữa, các nàng bỏ ngoài tai mọi lời nói, dù phải đến chân trời góc biển, vợ quyết tìm chồng trở về. Cả đời không thấy bóng chồng, các nàng sẽ đi tới cùng trời cuối đất. Đi tới khi nào vợ chồng đoàn tụ mới thôi.
Ba người đàn bà đi, đi, đi mãi mà chẳng biết mình đến phương trời nào. Suốt chặng đường dài vô tận, hiểm nguy từ thú dữ, tai họa từ con người lần lượt muốn ăn tươi nuốt sống ba miếng mồi ngon. Dã thú hay đám yêu râu xanh háo sắc gục ngã dưới chân ba người mất hồn ấy. Những cái xác vô hồn vật vờ như bóng ma bước trong vô thức, tâm trí trống rỗng một màu trắng xóa, ánh mắt trơ trơ lạnh lẽo đến lạc thần lơ ngơ hướng về tiếng hét đằng xa:
– Thằng nào dám làm bậy, tao đâm chết thằng đó!
Ba tên lưu manh hé hé cười ɖâʍ, ɭϊếʍ mép nhòm chòng chọc ngực háng hai cô gái trẻ đẹp quyến rũ.
– He he hôm nay thực may mắn gặp ngay hàng ngon!
– иɦũ ɦσα bự tròn mẩy, ɭ*и múp rụp ȶɦασ sướиɠ ƈôи ȶɦịt tê dái!
– Nhường hai thằng mày hϊế͙p͙ em ngon thịt ngọt nước kia. Con loli xinh xắn đáng yêu để tao chơi nát ɭ*и nó. Hé hé chắc chắn nó còn trinh. Số hưởng mẹ rồi!
Hai cô gái run sợ nép sau lưng đứa trẻ, nó hung dữ khua dao hù dọa lũ yêu râu xanh. Mấy ngày nay nhờ bộ dạng hung tàn và con dao nhặt bên vệ đường này, nó đuổi nhiều thú dữ. Con người tinh quái độc ác hơn súc vật, ba yêu râu xanh nhào tới khống chế, trói nghiến đánh đập nó, hai cô gái lao tới cầu xin:
– Xin các anh đừng đánh nữa!
Đám ɖâʍ tặc bị kϊƈɦ phát thú tính, đè ngửa hai nàng, xé tan váy áo, thằng bé giận dữ gào thét vang động núi rừng, nó khóc đến nước mắt chuyển thành màu đỏ bất lực nhìn người mình yêu thương sắp bị hãm hϊế͙p͙. Thiếu phụ nghe bé gái la hét khóc thét, nàng vội xin hϊế͙p͙ mình mà tha hai đứa nhỏ. Chúng hưng phấn cười như điên:
– Đừng van xin vô ích, hàng ngon thế này, chúng tao phải chén hết!
– Lâu rồi không chơi gái, hôm nay số hưởng chơi gái non. Quá ngon! Hé hé…
Chúng vạch con ƈôи ȶɦịt đầy lông lá rê sát háng bé gái và thiếu phụ, thanh âm vỡ vụn xé nát tiếng cười man dại, ba tên cùng lúc bị đạp văng ra xa, xương sườn gãy nứt khiến chúng ói máu. Hung thủ tức tối trợn trụa nhòm chòng chọc kẻ tấn công mình. Vị cứu tinh là ba cô gái xinh đẹp chẳng kém hai người suýt bị cưỡng hϊế͙p͙. Miếng ăn vào mồm còn tuột, chúng nén đau nhảy xổ tới liền lãnh trọn đòn trời giáng. Oán khí ngùn ngụt bốc ra khóe mắt ngầu đỏ, ba nàng phẫn nộ hét lên:
– Đụng vào gia đình tao, chúng mày tới số chết rồi!
Xương quai hàm, hai cánh tay ba tên bị đánh gãy vụn, hung khí phạm tội dập nát dưới cú đá thẳng háng. Hạ gục đối thủ, cứu tinh chạy đến cởi trói cho nạn nhân, các nàng nghẹn ngào ôm lẽ sống vào lòng. Mắt khóc, miệng cười, cười ra nước mắt, không phải lệ cay tuyệt vọng mà là nước mắt hạnh phúc, niềm vui đoàn viên bù đắp đau khổ siết nghiến tâm can, niềm vui ấy thỏa nỗi nhớ quay quắt, lý trí không thể kiểm soát trái tim loạn nhịp vì tình nữa, mặc kệ giữa thanh thiên bạch nhật, mặc kệ hai cô gái đang ôm nhau an ủi khóc rấm rứt, ba nàng thể hiện tình yêu nồng cháy với người đàn ông của đời mình. Người đàn ông bé nhỏ ấy ngày đêm thương nhớ gia đình, nay quây quần bên những người thân yêu nhất, tình thân ấm áp thiêu đốt hỏa ɖu͙ƈ thôi thúc ân ái. Khốn nỗi, tình yêu lại chia đôi ngã đường, người đàn ông lưu luyến tình đầu không phai, khó quên tình nghĩa – yêu hận với người phải chịu đau đớn giày vò vì tội lỗi của mình. Người đàn ông không muốn hoan ái với tình đầu để rồi khó xử với ái tình sâu đậm:
– Làm gì thế? Linh và Liên đang ở bên chúng ta kìa!
Linh xấu hổ nép vào lòng mẹ. Liên ngượng đỏ mặt quay đi. Ba người vợ thấy mẹ con nàng không phản ứng, chẳng vùng vằng bỏ đi, cả mẹ lẫn con lúng túng như gái mới lớn, thấp thoáng bộ dạng bối rối ấy còn ẩn giấu ghen tuông nhưng không dám hờn dỗi với Long – người đàn ông nguyện chết vì mình. Mấy giây trước, mất sức mạnh vô song, Long vẫn liều mạng bảo vệ mẹ con nàng. Tấm lòng chân thành chữa lành mọi vết thương lòng Long gây ra cho người mình yêu thương, các nàng ghen cũng đâu thể để mình mất mặt. Mẹ con sợ gặp đám ma cô hϊế͙p͙ ɖâʍ nên nào dám bỏ đi, đành chịu đựng nỗi buồn đàn ông của mình hạnh phúc trong vòng tay người khác.
Tôi quyết không để ai phải ấm ức nữa bèn kiếm cớ bị đánh đau khắp thân thể, không có sức làʍ ȶìиɦ đâu. Năm người đàn bà mím miệng nén cười, sắc hồng e thẹn tô thắm má đào đỏ rực. Tôi thấy tình hình êm xuôi, ba cô vợ ɖâʍ không quấy nữa bèn nhăn nhó nói:
– Mẹ con Liên bị xé rách quần áo rồi, tìm bộ khác cho họ thay đi, nhanh kiếm nơi nào nghỉ tí, mệt vãi!
Linh và Liên xấu hổ che bộ phận nhạy cảm, ba cô vợ bèn cười trêu:
– Gớm, chúng ta có phải người lạ đâu mà xấu hổ chớ!
Mấy ngày trước, ba cô vợ này chỉ trích mẹ con nàng dữ dội nhất, nay lại tươi cười thân thiện khiến Liên ngạc nhiên nhưng chưa tiện hỏi. Hồng, Mộng, Mơ hiểu ý, mủm mỉm cười liếc chồng. Hồng là người nói đầu tiên:
– Anh ấy tàn tạ thế kia là tôi biết chắc mấy ngày qua, chồng chúng tôi hết lòng yêu thương bảo vệ mẹ con cô!
Mơ cười hi hi:
– Người ta bảo vệ mình như vậy, sao có thể giận dỗi nữa chớ!
Mộng cúi xuống hôn thật sâu lên môi chồng:
– Các cô không hận, anh ấy bình an, chúng tôi đâu còn lý do giận nữa. Đúng hông, chồng yêu của em!
Tôi sợ điếng nghe ba cô vợ gọi chồng, xưng anh em với tôi. Trời má, bọn họ luôn cấm tôi nói chuyện này cho bất kỳ ai, bây giờ lại tự tiết lộ bí mật, tôi ngơ ngơ ngó vợ rồi lén liếc sang Linh và Liên. Chỉ có Linh khó tin chuyện tôi mới 9 tuổi có ba cô vợ trưởng thành xinh đẹp như tiên. Một trong ba người lại là cô giáo thể ɖu͙ƈ của chúng tôi. Linh thấy ba nàng muốn làʍ ȶìиɦ với tôi, có lẽ nhỏ đoán chúng tôi muốn sướиɠ giống chuyện tôi s.εメ với nhỏ, đâu ngờ cả ba người lại chấp nhận làm vợ tôi.
Liên khác hẳn, tôi từng kể mình có ba vợ. Hồng, Mộng, Mơ không nói, nhưng với màn thể hiện tình cảm thái quá, nàng biết ngay họ là vợ tôi, Liên chẳng ngạc nhiên, nàng trầm buồn cúi đầu tủi thân số phận hẩm hiu. Mẹ con nàng cô đơn buồn tủi, con gái bị bệnh tật ám ảnh hành hạ mỗi đêm, họ đều là đàn bà, vì sao ba người kia đắm chìm men say hạnh phúc, mẹ con nàng phải chịu quá nhiều bất công khổ nhục. Ấm ức hoen nhòe khóe mi, từng giọt lệ cay đắng tuôn rơi lặng lẽ thành tiếng gọi thổn thức với người sợ nước mắt con gái, tôi âm thầm đến ôm nàng vào lòng, trái tim từ lâu rung động vì tình nay đập rộn ràng vì yêu, nàng ôm chầm lấy tôi. Mặc kệ ba người vợ a lên âm thanh thẹn thùng, mặc kệ con gái bối rối không dám nhìn bất cứ ai, nàng thảng thốt thổ lộ chân tình:
– Em yêu anh! Em không thể sống thiếu anh! Linh cần anh bảo vệ thương yêu! Xin anh đừng rời xa mẹ con em!
Linh a lên kinh ngạc, không ngờ mẹ lại bất chấp tất cả thể hiện tình yêu với người mà nhỏ thích. Ba người vợ chẳng kϊƈɦ động như vậy, đơn giản chồng nhảy xuống vực cứu Linh, có yêu mới quyết tâm cùng sống chết với cô bé ấy. Nay bảo vệ mẹ con nàng, chồng còn chẳng ngần ngại ôm Liên, nào giờ chồng chỉ dành dịu dàng cho người yêu thương, các nàng nhận ra chồng yêu cả hai mẹ con rồi, Linh và Liên trao trọn trái tim cho chồng mình.
Chuyện các nàng lo sợ cuối cùng cũng đến, cơ mà ba người là ân nhân cứu mẹ con nàng khỏi bị cưỡng hϊế͙p͙, từ tình địch chuyển thành đồng minh cùng phe cánh. Dù sao bớt đối thủ tranh giành tình yêu (Linh và Liên đáng gờm, tình cảm sâu nặng không kém gia đình nàng), đối thủ nặng ký ấy thành đồng minh trong cuộc chiến hậu cung toàn hotgirl, gái đẹp, chẳng phải các nàng luôn mong đợi hay sao. Hồng, Mộng, Mơ vỗ tay chúc mừng chồng có thêm hai người vợ xinh đẹp đoan trang hiền thục nhưng không dễ bắt nạt. Mẹ con Liên đỏ lựng mặt, má nóng hầm hập muốn bốc khói, con gái xấu hổ cúi gằm mặt, mẹ ngượng ngập nép vào ngực chồng.
Tôi sướиɠ phát điên phát rồ, thần tiên đếch sướиɠ bằng tôi. Trải bao đau khổ, cuối cùng Liên và Linh thành vợ tôi. Các nàng yêu tôi, Liên còn tỏ tình với tôi, không muốn tôi rời xa mẹ con nàng. Tôi yêu hai nàng muốn chết, chẳng có lý do gì bỏ rơi người mình yêu, bất kỳ ai đừng hòng chia cắt chúng tôi. Tôi hôn sâu môi Liên, dịu dàng nói:
– Anh yêu em!
Năm người vợ xấu hổ đỏ bừng mặt, Linh lúng túng tránh ánh mắt tôi say đắm ngắm nhỏ. Liên gục đầu vào vai tôi để giấu khuôn trăng đỏ đậm. Ba người vợ mỉm cười ngó nhau cùng e hèm. Hồng nói:
– Trời sắp tối rồi, chúng ta mau tìm nơi trú tạm qua đêm, mai hãy tính!
Tôi và Liên luống cuống buông nhau ra, ba vợ cười khục giục chúng tôi đi khỏi nơi hoang vu này.