Hành Trình Bất Tận – Chương 49: Tình – Botruyen

Hành Trình Bất Tận - Chương 49: Tình

Tối hôm đó, chúng tôi đến dự tiệc, mẹ con tôi ngồi bàn đầu tiên gần sân khấu nhất, ba cô vợ chung vui với gia đình bà chị say bia ở bàn kế bên. Các dãy hàng bàn ghế phía sau là bệnh nhân và nữ gia nhân trong trang viên ăn uống nói cười vui vẻ. Chị em tôi phấn khích hò reo xem ca sĩ cùng đoàn vũ công nhảy múa ca hát trêи sân khấu, họ khuấy động không khí dưới nền nhạc sôi động, chị em tôi phấn khích nhún nhảy theo, “cung nữ ” gặp thần tượng âm nhạc nổi tiếng toàn quốc, cô nào cô nấy hò hú liên hồi, hát theo Idol. Bà chị say bia quậy khϊế͙p͙ hơn, bả chạy hẳn lên quẩy tung cùng vũ công, cầm micro song ca với ca sĩ.

Trời má, bả hát hay vãi cả ɭ*и, giọng hát như chuông ngân cao vút lên chín tầng mây, khác hẳn hổ báo đập tôi lúc say xỉn. Tôi ngây người ngắm bả khiêu vũ, vợ thấy chồng hồn vía bay theo lời ca tiếng hát cùng vũ điệu cuồng si, các nàng vừa mím miệng cười vừa ngầm ghen bà chị bèn lên quậy tưng bừng, tôi kɧօáϊ quá phi lên múa hát cùng vợ. Chị em tôi nhút nhát đành đứng dưới cổ vũ với mẹ. Niềm vui của con là hạnh phúc của mẹ. Mẹ hân hoan vỗ tay theo tiếng nhạc sôi động. Toàn trường phấn khích múa hát.

Tôi đang hưng phấn, tiếng cười lanh lảnh tắt ngấm trông bóng hình đằng xa. Các nàng đứng gần cuối đám đông nhưng tôi vẫn nhận ra hình bóng thân quen. Tôi bất động chết lặng ngóng theo người mình luôn mong nhớ, hai nàng sững khựng, lửa giận bừng bừng thiêu đốt sắc mặt tím tái, người mẹ trợn trừng tròng trắng dã xoáy thẳng vào tôi, cô bé kế bên trân trân nhìn tôi, lệ cay hoen đỏ ánh mắt oán hận, nhỏ đột ngột quay đầu chạy vụt đi. Hành động bất ngờ khiến người mẹ trẻ không kịp phản ứng, nàng nghe tôi gọi tên con gái mình mới hốt hoảng chạy theo. Nhưng tốc độ nhỏ cực nhanh (nhỏ yếu ớt nhưng hễ chạy là nhanh nhất trường tiểu học), mẹ nhỏ bị té ngã vì va vào đám đông, thoáng chốc cách con gái rất xa. Cơn ác mộng tái hiện ngoài đời thực, tôi cuống cuồng phóng vụt xuống sân khấu.

– Linh, Linh ơi, đừng chạy, nguy hiểm lắm!

Tôi vừa gọi tên Linh vừa gào khản cổ, đôi chân cuồng loạn chạy xuyên qua dòng người:

– Tránh ra, tránh ra!

Mọi người trông tôi hung dữ như dã thú, ai nấy lúng túng tránh đường, mẹ và chị ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Các cô vợ ngăn cản mẹ tìm tôi:

– Chị ở lại trông con, chúng em đi tìm Long!

Quyên muốn đích thân đi nhưng đâu thể để con gái ở chốn đông người, nàng đành cảm ơn và chờ tin cô giáo. Hồng, Mộng, Mơ khẩn trương tìm chồng. Bà chị say bia lo cho ba nàng bèn bám sát phía sau. Hai cung chủ phi thân từ trêи đài cao đạp gió bay vùn vụt. Tôi chạy không biết mệt mới bắt kịp Liên và hỏi Linh chạy hướng nào, nàng đếch thèm trả lời, tôi nói chia nhau tìm. Nàng sang hướng Đông, tôi qua hướng Tây. Khu rừng âm u rùng rợn hơn cả mơ, sương mù giăng phủ khắp nơi, đâu đó vang vọng thanh âm quái dị. Tôi đếch còn biết gì nữa, mọi nỗi sợ không thể so sánh ám ảnh Linh bị xé xác. Tôi quyết tâm tìm Linh về. Linh chết, tôi chẳng thiết sống. Tôi gọi Linh. Hồi đáp là tiếng Liên truyền đến từ xa, văng vẳng không gian tĩnh lặng còn có tiếng Hồng, Mộng, Mơ:

– Long, em đang ở đâu?

– Long, trả lời cô đi!

– Long, Linh trở về đi, đừng nghịch nữa, nơi này nguy hiểm lắm!

Tôi gọi vợ nhưng giọng nói dội ngược về mình, tiếng vợ vang nơi đằng xa. Tôi không rảnh thắc mắc mà sục sạo tìm Linh khắp nơi, vạch bụi rậm, chui vào chốn tối nhất nhưng bóng Linh vẫn mất dạng. Tôi dấn thân sâu hơn, vô số dã thú giương cặp mắt sáng quắc nhòm chằm chằm tôi, chúng nhe nanh ngó tôi, khóe miệng chảy nhớt dãi muốn vồ tôi, bất thình lình chúng run cầm cập cúp đuôi chạy loạn. Tôi chả hiểu nhưng tiếp tục đi. Luẩn quẩn trong rừng mười phút, gọi liên hồi mới có tiếng người trả lời. Tôi nhận ra ngay giọng Miên.

– Quái lạ, sao Miên lại ở đây?

Tôi chưa hết ngạc nhiên nghe giọng con gái la thất thanh, tôi hoảng sợ chạy hết tốc độ về phía trước. Hình ảnh đáng sợ hơn ác mộng, Miên và Man cùng mẹ con Liên cúm rúm nép phía sau ba vợ cùng bà chị say bia. Bốn người quần thảo đàn quái thú bâu xâu xung quanh, chúng nhe nanh múa vuốt hầm hè lao tới xâu xé liền bị đánh bật. Khủng bố nhất là con quái vật khổng lồ cao ngất ngưởng, thân hình lởm chởm lông lá đen vàng trắng đỏ, mắt xanh lè xanh lét thè lưỡi như lưỡi rắn ɭϊếʍ quanh vành môi dày bóng nhưỡng, nó nhe hàm răng vàng nhọn hoắt đe dọa hai cung chủ.

Đại cung chủ vận nội công lên song chưởng toát khí băng hàn đánh thẳng ngực, nó trúng chưởng phun máu tươi vàng khè, vung vẩy móng tay sắc lẻm đẩy bật đại cung chủ. Nhị cung chủ vung kiếm tỏa ánh sáng bạc chém thẳng từ trêи xuống đầu nó. Con quái vật gầm gừ hất mạnh, bàn tay tạo áp lực ngàn cân đẩy bật sát chiêu, kiếm khí bị phản đòn liền tán xạ chém gãy đổ rừng cây, những thân cây đại thụ bị cắt như đậu phụ, luồng khí vô tình cắt lướt qua chân tay ba vợ. Tôi giận dữ tột độ, tròng mắt đỏ rực như lửa, từng sợi cơ gân đan chéo sắc mặt phẫn nộ vì vợ gục ngã, Linh hét lên đau đớn, bả vai nhỏ bật máu tươi, luồng kiếm khí còn cắt xuyên qua vật phía sau, tảng đá cách đó khá xa nổ tung. Âm thanh ấy bị nhấn chìm trong tiếng hét vang động đất trời:

– Lũ súc sinh, chúng mày chết chắc rồi!

Ba vợ hoảng hồn thét lên đừng qua đây, nguy hiểm lắm. Nhưng không kịp ngăn chồng, tôi phát cuồng lao tới nhanh hơn ánh sáng, đàn quái thú bị thu hút chú ý liền chuyển hướng tấn công tôi, chúng lao rầm rập vào tôi. Vợ và những người quan tâm tôi thất kinh gào thét, tất cả từ khϊế͙p͙ sợ chuyển thành kinh hoàng trước cảnh tượng khó tin, tôi vung song quyền đấm nát bấy nội tạng từng con thú hung dữ, toàn thân tắm trong máu tươi đỏ sậm. Mùi tanh hôi kϊƈɦ phát cuồng điên, tôi hầm hầm xông thẳng vào quái vật khổng lồ. Cung chủ chưa hết kinh ngạc tôi đồ sát hết quái thú, hiện tại lao rầm rầm tính sổ con đầu đàn. Hai người công kϊƈɦ còn khó đối phó, huống hồ một mình tôi, dù tôi giết hết đàn thú nhưng quái vật kia là chúa tể khu rừng này, đại cung chủ còn không dám một mình vào rừng đêm trăng tròn.

– Nhóc, đừng liều mạng thế!

– Cẩn thận nó phun nọc độc, móng tay nó có độc đó!

Nhị cung chủ chưa dứt câu, con quái phun ngụm độc xanh lè vào tôi. Các cô gái kinh hãi hét lên, ai nấy một phen bàng hoàng trông tôi phi thân lên cao tránh độc, độc thủy văng về phía hai cung chủ. Nhị cung chủ xoay vòng kiếm thành lốc xoáy cuốn phăng độc. Ngụm độc văng đến đâu ăn mòn hết mọi thứ. Tất cả chỉ quan tâm đến tôi, ai nấy câm bặt nhìn quái vật táp thẳng vào hông đối thủ nhỏ bé. Mặc kệ cảnh báo móng có độc, tôi cười lạnh chụp bàn tay nó, nó nhướng đôi mắt to cộ kinh ngạc sức mạnh vô song. Tôi không để nó kịp phản ứng, năm ngón quặp chặt xoắn vặn bẻ nát xương cánh tay nó, nó rú lên vung tay trái đập xuống đầu tôi, tôi bắt gọn bóp vỡ vụn gân cốt, nó gào lớn rung chuyển rừng núi. Tôi gầm lên giật tung hai tay nó khỏi thân xác khổng lồ.

Con quái phát khùng bắn lưỡi rắn thẳng mặt tôi. Dường như là sát chiêu lợi hại nhất, hai cung chủ kinh hoàng hét hai tiếng cẩn thận. Kẻ cần cẩn thận là nó chớ đếch phải tôi, tôi tóm lưỡi dài ngoằng rút đứt lìa, nó hộc máu vàng tung tóe. Tôi quyết không tha. Nó dám tổn hại vợ yêu cùng người con gái tôi quan tâm, tôi phải tống nó xuống địa ngục, nộ khí cuồn cuộn như sóng thần dâng trào nội lực tiềm ẩn trong nội thể, toàn thân tôi phát luồng sáng đỏ rực như rồng lửa. Các nàng không còn tin nổi điều mình chứng kiến. Oai phong thần võ này chỉ có trêи phim ảnh, hình tượng đại hiệp kiếm khách xuất hiện ngoài đời thực, người đại khai sát giới, thi triển thần uy lại là thằng nhóc 9 tuổi, thằng nhóc đó là người chiếm trọn tâm tư các nàng.

– Dám xâm phạm người tao thương yêu, hôm nay chính là ngày giỗ của mày. Chết đi!

Tiềng hét xung phá chín tầng mây, thanh âm thân quen chấn động tinh thần cung chủ. Đại cung chủ và nhị cung chủ bất động như tượng đá. Ngỡ ngàng, hoan hỷ, kinh hoàng tranh chiếm cảm xúc hai người đàn bà thần bí, đại cung chủ buông thõng song chưởng, kiếm trong tay nhị cung chủ rơi xuống đất. Lệ cay hoen nhòe khóe mi, các cung chủ lạnh lùng cao ngạo nay hướng ánh mắt ngập tràn nhu tình về bóng hình cố nhân trong thân xác bé nhỏ. Tôi gầm thét vang trời vung chưởng đập thẳng ngực quái vật, khoảnh khắc bàn tay vụt sáng hình rồng lửa đốt cháy tim súc sinh, tôi thoáng nghe các cung chủ gọi mình hai tiếng:

– Long ca!

Ba vợ, mẹ con Liên cùng mẹ con Miên bị kinh hoàng kéo căng tròng mắt, đồng tử giãn muốn rách khóe. Bà chị say bia ngưỡng mộ sùng bái tôi xé tan xác quái vật. Con súc sinh dám ăn thịt Linh trong mơ, tôi quyết phải trừng phạt bằng cái chết thê thảm nhất. Tôi chưa hả giận, nói lớn với nhị cung chủ:

– Ném kiếm cho ta!

Không còn là thằng nhóc hay rụt rè e sợ nữa, tôi hoàn toàn biến thành ác thần. Bộ dạng hung tàn hơn quái vật dọa các nàng lùi về phía sau, mặt mũi xám ngoét màu khϊế͙p͙ sợ. Linh và Man run rẩy liên hồi muốn khóc mà không dám, hai nhỏ nép chặt vào lòng mẹ nhưng tò mò hé mắt coi diễn biến cuối cùng. Chỉ có bà chị say bia là phấn khích kϊƈɦ động bạo lực:

– Băm vằm nó ra đi, Long!

Hai cung chủ vui như mở hội, nhị cung chủ tung kiếm về phía tôi, tôi không cần quay đầu, nhoài tay bắt kiếm đâm thẳng xuống mặt quái vật, tôi đâm liên tiếp, mỗi nhát đâm là một tiếng hét phẫn hận:

– Mày trêu đùa nhầm người rồi! Dám giỡn mặt với tao. Chết đi, đồ quái vật!

Linh và Man thấy tôi đâm nát cái đầu thành tương, hai nhỏ khóc thét:

– Kinh quá, dừng tay đi!

– Nó chết rồi, đừng đâm nữa!

Tôi như con thú điên, vậy mà nghe tiếng Linh, tôi sững khựng run rẩy buông kiếm, lầm lũi đến bên mẹ con Liên, quỳ gối trước người con gái tôi quan tâm nhưng bị chính mình tổn thương, gục đầu khóc nghẹn:

– Xin lỗi em, anh có lỗi với em! Xin em tha thứ cho anh!

Các nàng hết nhìn tôi lại ngó mẹ con Liên, ai nấy ngơ ngác khó hiểu kẻ tàn sát quái vật giờ đây yếu đuối khóc không thành tiếng. Không gian trầm lắng chỉ còn lời cầu xin tha thứ, mẹ con nàng lặng thinh, đối diện tôi là hai người lạnh lùng đến vô cảm, các nàng chưa tha thứ cho tội lỗi đớn đau mình phải gánh chịu. Liên thẳng thừng cự tuyệt:

– Mẹ con tao chịu đau khổ giày vò, con gái tao không thể an giấc, hễ chợp mắt là ác mộng lại hiện về ám ảnh. – Liên uất nghẹn đay nghiến tôi – Mày lại ở đây vui chơi đú đởn với gái xinh. Mày là thằng khốn nạn, tao không bao giờ tha thứ!

Mấy người vợ nhao nhao bênh vực tôi. Miên gay gắt chỉ trích:

– Nè, tôi đếch biết mẹ con cô và Long xảy ra chuyện gì, cơ mà nãy giờ Long liều mạng cứu chúng ta. Không có Long, tất cả bị quái vật ăn thịt rồi, cô còn ở đó trách móc cái ɭ*и gì!

Tôi xin Man đừng nói suốt cuộc lên án mà nàng không nghe, tôi phát cáu với vợ. Nàng câm nín không dám chua ngoa nữa. Các cô gái nghe tôi xưng anh với Miên, Miên lại sợ tôi một phép như thể là vợ tôi vậy, kinh ngạc một lần nữa xoắn vặn sắc mặt từng người, Liên cười ra nước mắt ném cái nhìn khinh bỉ vào kẻ hϊế͙p͙ ɖâʍ con gái mình, nàng cùng Linh lẳng lặng bỏ đi. Tôi sợ hai nàng gặp quái vật nên cuống cuồng chạy chặn đường. Liên dang tay tát cháy mặt tôi. Tôi mặc kệ nàng đánh đấm túi bụi, hôm nay chịu nhục thế nào, tôi cũng phải xin lỗi mẹ con nàng. Mấy nàng kia la hét, mỗi người một câu náo loạn khu rừng, cung chủ đếch nhịn nổi nữa, hai người nói chuyện đạo lý. Hai từ đạo lý đổ thêm dầu vào lửa, Liên điên dại cười lớn:

– Đạo lý, thằng khốn này có tư cách nói đạo lý với mẹ con tôi sao?

Nàng cúi đầu đa tạ hai cung chủ:

– Cảm ơn các cô chữa khỏi bệnh trầm cảm cho con gái tôi. Nhưng chuyện đó với chuyện này hoàn toàn khác nhau. Kẻ không biết nguyên nhân xin đừng can thiệp, tránh tổn thương con gái tôi!

Hồng, Mộng, Mơ sốt ruột truy vấn:

– Rốt cuộc Long có lỗi gì với mẹ con cô?

Linh ôm đầu hét lên:

– Xin mọi người đừng nói nữa!

Tôi muốn ôm Linh, nhỏ gạt tay tôi ra, Liên nổi giận đẩy ngã tôi. Bốn người vợ lao vào Liên. Mặc kệ lời tôi cấm cản, năm người đàn bà điên cuồng vằng nhau khiến hai cung chủ và bà chị say bia phải can ngăn. Tinh thần Linh còn bất ổn, mẹ lại chịu nhục, nhỏ khóc nấc chạy vụt về phía trước, tôi hốt hoảng đuổi sát gót, nhỏ trượt chân ngã xuống vực sâu, tôi lập tức nhảy theo cứu nhỏ. Bóng tối nuốt chửng thân thể chúng tôi. Tôi không thấy gì nữa mà chỉ nghe tiếng hét kinh hoàng xé toang màn đêm tĩnh lặng. Bốn vợ uất nghẹn nước mắt thay nhau nguyền rủa Liên. Hai cung chủ không thể kiềm chế nóng giận, nộ khí đốt cháy đỏ rực sắc mặt xanh xám:

– Long và con gái cô cùng chết mất xác rồi đó! Cô hài lòng chưa?

– Mất rồi mới hối hận có ý nghĩa gì nữa!

Hai cung chủ phóng vụt về trang viên huy động người tìm kiếm. Bốn người vợ chỉ trích Liên. Liên đổ gục xuống gần bờ vực, lửa giận bị hối hận dập tắt, nàng thống hận chính mình để cảm xúc lấn át lý trí, đáng khinh hơn là trong thống hận ấy trỗi dậy ghen tuông Long có bốn vợ xinh đẹp phong tình quyến rũ, kẻ cưỡng hϊế͙p͙ con gái đồng thời đưa nàng vào bến mê còn đú đởn mỹ nữ ở chốn thần tiên này. Nỗi thống hận mù quáng cùng ích kỷ vô tình giết chết con gái nàng. Thời khắc sinh ly tử biệt, câu hỏi sau cuộc mây mưa ân ái với Long vang vọng tâm trí hoảng loạn:

“Nếu em ngã xuống sông, anh có cứu em không?”

Câu trả lời vô tư văng vẳng vọng về từ quá khứ đắm say ɖu͙ƈ tình:

“Anh sẽ cứu em vì anh yêu em!”

Câu trả lời không chút do dự ấy nay thành hiện thực, hiện thực tàn khốc giết chết con gái và người nàng oán giận. Hối hận nguyền rủa chính mình đẩy con vào chỗ chết. Hối hận bóp nghẹt trái tim đau nhói vì tình. Hối hận mỉa mai nước mắt xót thương người đàn ông nàng căm hận nhưng mong nhớ hằng đêm.

Quá muộn để hối hận.

Chỉ khi mất đi, con người mới biết trân trọng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.