Hành Trình Bất Tận – Chương 37: Nhị cung chủ – Botruyen

Hành Trình Bất Tận - Chương 37: Nhị cung chủ

Minh tiễn mẹ ra tận cổng, nàng đương nứиɠ tình nhưng vẫy tay chào mẹ chồng, chờ mẹ khuất bóng, con dâu chạy vụt về phòng, khóa cửa cẩn thận, đóng hết cửa sổ, ɭϊếʍ vành môi cười ɖâʍ hai tiếng lao vào chồng, chu môi hun chụt lên miệng chồng, say đắm ngắm chồng tí hon, thỏ thẻ nói:

– “Yêu” em đi anh!

Nàng nói từ yêu nghe ɖâʍ tai đếch chịu nổi, tôi biết nàng nứиɠ ɭ*и, chồng cười he he hôn nghiến môi vợ mà nút lưỡi, một tay sờ vếu, tay kia cởi cúc quần sort vọc ɭ*и nàng. Minh rêи ư ư xoa loạn người chồng, môi ʍút̼ môi, lưỡi quấn lưỡi, tay sờ ƈôи ȶɦịt vê dái. Vợ chồng làʍ ȶìиɦ điên cuồng, nàng bυ” ƈôи ȶɦịt tôi, tôi ɭϊếʍ ɭ*и nàng, chọc sâu lưỡi vào lỗ ɭ*и mà ʍút̼ cho chảy đầy ɖâʍ thủy, tôi nuốt dòng nước ngọt như siro ừng ực khoan kɧօáϊ nghe nàng rêи hừ hừ, ngắm sắc mặt hồng đỏ hứng tình. Nàng bị kϊƈɦ thích vùng dậy bυ” cu ʍút̼ dái bạo dạn cho tôi bắn tinh ngập mồm, nàng mới tha cho chồng mà nằm vuốt ve nhau. Tôi sờ ɭ*и, móc nhè nhẹ vào bướm vì sợ nàng đau, miệng bυ” ʍút̼ ti, tay vê núm nhào nặn иɦũ ɦσα kia. Nàng đĩ thõa rêи ư ư ư ư mò ƈôи ȶɦịt sờ dái chồng. Tôi nhả иɦũ ɦσα ra mà hỏi:

– Bao giờ em mới hết đau ɭ*и để anh ȶɦασ em?

Minh vừa ngượng vừa sướиɠ, mỉm cười e thẹn:

– Em không biết nữa, em cũng muốn nhanh hết để anh ȶɦασ, em thèm lắm rồi nhưng đau lắm, anh với em phải chờ thôi!

Vợ đau nên tôi không thể ép, tôi cũng chẳng muốn ép nàng, nếu ép lại thành thằng hϊế͙p͙ ɖâʍ mất. Tôi đành ʍút̼ ɭϊếʍ иɦũ ɦσα sờ ɭ*и đỡ nghiện. Chúng tôi vân vê sờ mó một lát mới buông nhau ra, mặc quần áo chỉnh tề. Tôi tinh nghịch bóp ɭ*и nàng một phát, nàng thẹn đỏ mặt đập tay tôi:

– Nãy giờ chưa đủ hả, chồng ɖâʍ!

Tôi cười hì hì ôm eo, úp mặt vào ɭ*и nàng:

– ɖâʍ mới là chồng em chớ!

Nàng cười hi hi nhắc nhở tôi:

– Anh nghe em dặn này, anh có thể đến khắp nơi trong trang viên, tuyệt đối không vào khu điện thờ trong động núi ở hậu viện! Nhất là ngày trăng tròn nhé!

Bà cung chủ cấm mẹ đến thăm ngày chủ nhật. Bây giờ Minh cấm tôi vào điện thờ nào đó. Chậc, cái trang viên này cấm lắm y hệt mẹ tôi. Tôi tò mò hỏi lý do, nàng nói em không biết, mẹ em cấm mọi người bén máng mà không nói nguyên nhân. Tôi ờ ờ nói anh nhớ rồi. Minh cười bí hiểm thơm má chồng. Nàng dẫn chồng tham quan mọi nơi mọi chốn để quen đường đi lối lại. Tôi mải ngắm gái xinh, nàng phải tằng hắng ghen ra mặt mấy lần, tôi mới nghiêm túc ghi nhớ nơi chốn mình đến cùng nàng. Nàng giới thiệu tôi với mấy cô gái phụ trách từng khu vực, cô nào cô nấy xinh xắn dễ thương hệt mấy nữ nô trong Di Hoa cung, ai ai đều xúng xính váy áo cổ trang. Nơi này ngoài đèn điện, ti vi, laptop, điện thoại ra, từ nhà cửa, nội thất, đồ dùng đến trang phục đều là cổ đại. Nhưng tất cả đẹp hơn trêи phim gấp trăm lần.

Tôi loanh quanh với Minh một hồi mới vào khu ẩm thực. Gian phòng rộng lớn kê một dãy bàn dài ngoằng phủ vải trắng toát, bên trêи bày hàng trăm khay đĩa với đủ loại món ăn lạ lùng trông thèm chảy nước miếng. Xung quanh dãy bàn là vô số bàn tròn nằm rải rác. Hầu hết gái ở trang viên quây quần bên các bàn tiệc ăn uống cười đùa. Không khí đang vui nhộn đột ngột trầm hẳn xuống, tất cả vẫn vui vẻ nhưng không dám đùa quá trớn nữa, họ sợ kẻ mới xuất hiện.

Đó là một người đàn bà đeo mặt nạ nạm ngọc vẽ hình phượng hoàng uốn lượn từ trán xuống má lan tận cằm, kín như bưng chỉ hở mỗi hai lỗ nhỏ hẹp hình lá răm. Bà ta mặc đồ cổ trang giống bà cung chủ. Bà cung chủ mặc y phục xanh da trời bó sát thân thể, ống tay áo cụt đến vai, bà này mặc váy áo trắng toát thướt tha như áo dài, ống tay áo dài đến cánh tay để lộ một phần làn da trắng ngọc trắng ngà. Thân hình bả đẹp hơn bà cung chủ, eo thon ngực nở vươn cao như muốn xé toang váy áo, ʍôиɠ to tròn cong vểnh thu hút cặp mắt thèm gái, tôi soi ngực lại soi ʍôиɠ nhưng không kịp soi bướm bởi bà ngồi xuống ghế rất nhanh, váy áo bà che kín mít thế kia, tôi có muốn nhòm ɭ*и cũng đếch được. Tôi thì thầm hỏi Minh:

– Cô ấy là ai mà mọi người sợ thế?

Minh e dè nói khẽ cho mình tôi nghe:

– Cô ruột em, chủ nhân thứ hai ở trang viên này!

Tôi ờ ờ và đoán chắc bà cung chủ là chủ nhân số một, cơ mà vẫn kɧօáϊ hỏi vợ:

– Bà cung chủ là ai thế?

Minh ngớ người hỏi tôi cung chủ nào. Tôi khẽ nhắc đến người khám bệnh cho tôi. Minh cười khục thắc mắc sao lại gọi mẹ em là cung chủ. Tôi kinh ngạc cơ mà nhớ Minh có nhắc trang viên còn có mẹ và cô ruột nên à à hai tiếng:

– Ai biểu các bả kɧօáϊ diện đồ cổ trang giống hệt mấy bà cung chủ trêи phim!

Bà nhị cung chủ nghe tiếng xì xầm bên dưới bèn khẽ gõ đũa xuống bát, tất cả im bặt, tôi với Minh đếch dám nói gì nữa, vợ chồng im lặng ăn cho xong bữa. Món ăn cực ngon, ngon hơn ba cô vợ và mẹ tôi nấu, khổ cái cứ phải dè chừng bà nhị cung chủ, tôi đếch thấy thú vị gì, ăn chỉ để đỡ đói. Tôi chén ba bát, xách đít đứng dậy định đi, Minh sợ tái mặt nhắc tôi chào cô nàng. Tôi à ờ quên mất, xoay người khoanh tay nói:

– Chào nhị cung chủ!

Mọi cô gái tròn mắt, mồm cứ há ra ngó tôi như vật thể lạ, nhiều cô nàng mím miệng cười. Bà cô bất động như tượng ngồi trêи ghế thủy tinh, mặt nạ che khuất mặt bả, nhưng tôi cảm giác bả đang nhòm chằm chằm không chớp mắt.

Long còn không biết nhị cung chủ đang run rẩy toàn thân, ngây ngốc đến ngây dại trân trân nhìn chú nhóc đang lơ ngơ gãi đầu gãi tai lúng túng với đám con gái cười khúc khích. Lâu rồi chưa có ai xưng hô với nàng bằng cách gọi quen thuộc ấy, kể cả du khách tham quan hay bệnh nhân đến khám, bọn họ chỉ nói nàng và chị dâu giống mấy cung chủ trêи phim cổ trang. Tiếng gọi thân quen trở lại với nàng từ đứa trẻ mày sắc như kiếm, mắt sáng hơn sao, chỉ là cậu bé nhưng tướng mạo anh tuấn đó, làn da ngăm đen nam tính đó giống cố nhân đến bảy, tám phần, nàng ngập ngừng hỏi dò:

– Cậu bé này là ai thế?

Trời má, giọng bà nhẹ nhàng êm ái như thần tiên vậy, tôi ngây ra nghe Minh nói:

– Thưa cô, cậu bé ấy đến chữa bệnh thống cốt ẩn!

Mọi người giật mình xôn xao bàn tán căn bệnh siêu hiếm, tôi để ý nhiều cô gái thương hại nhìn tôi như thể tôi sắp chết đến nơi. Bà nhị cung chủ sốt sắng rời khỏi phòng ẩm thực, bảo Minh đưa tôi đến gian trị bệnh ở hậu viện. Minh vâng vâng dạ dạ dẫn tôi đi theo bả. Mọi người chúc mừng tôi:

– Chú nhóc thật may mắn, không phải ai chủ nhân cũng đích thân khám đâu!

Tôi cười te he với họ, nhanh chân theo sau nhị cung chủ. Tôi vào gian cùng bả, Minh định bước vô nhưng nhị cung chủ ngăn cản, bả sai Minh đi ra sau núi hái thảo dược gì đó. Minh sợ bả một phép, răm rắp nghe lời ngay lập tức. Nàng vừa đi khuất, bả bèn đóng kín cửa, tôi đếch hiểu bả có ý gì, bây giờ chỉ còn tôi với bả, tôi hơi sợ, bả trông tôi run rẩy liền dịu dàng hết mức trấn an, đợi tôi bình tĩnh, bả mới nhẹ nhàng hỏi tên tôi. Tôi nói mình tên Long. Bả sững người hồi lâu, tôi phải huơ huơ tay, bả ngập ngừng hỏi tôi bao nhiêu tuổi. Tôi nói 9 tuổi, bả run run lột giầy tôi ra coi hai bàn chân. Quái lạ, chân tôi có cái gì lạ đâu mà soi kĩ thế, xem chân chán lật lòng bàn tay trái phải, bả thất vọng buông tay tôi, ngồi thừ ra như mất hồn.

Kỳ cục, hết xem chân lại soi tay, tứ chi tôi có gì lạ đâu mà coi chớ, coi xong bả cứ lơ nga lơ ngơ, tôi đánh bạo hỏi cô sao thế, bả giật mình nói không có gì, bắt đầu khám cho tôi. Bả khám bệnh mà đầu óc để trêи mây, tôi phải nhắc mấy lần, bả mới khám cẩn thận tử tế. Giống đại cung chủ, nhị cung chủ day vào ức, tôi liền kêu đau nhói ngực, bả buông nhẹ một câu cậu bé bị thống cốt ẩn rồi, bả đưa cho tôi viên thuốc bảo uống:

– Về phòng nghỉ ngơi đi, tối nay Yến sẽ bấm huyệt cho nhóc!

Tôi nghe sướиɠ tê chim liền chào bả, chạy về phòng ngay. Tôi thoải mái nằm dài ra đệm, mơ tưởng đến tối nữ thần y tá xoa bóp bấm huyệt, ƈôи ȶɦịt̼ kϊƈɦ thích cửng dựng, chết mẹ, nó cửng là éo chịu xẹp. Minh đang hái thuốc đếch ai bυ” cu cho xuất tinh, nó xẹp kiểu gì trời. Tôi phải kiếm gái, cơ mà ở đây quen mỗi Minh, tôi đâu thể ép người khác và chẳng ép được, tôi là con nít, dám sờ gái lại chả bị vả sưng mồm rụng hết răng, ở đó mơ chơi gái. Tôi cứ ôm chim chờ đến giờ đi tắm, Minh về dẫn tôi đến nhà tắm, nàng tắm thì ít mà bυ” cu ʍút̼ dái hôn hít ɭϊếʍ láp ướt nhề toàn thân chồng từ đầu đến cuối, tôi nứиɠ sẵn nên bắn tinh ngập mồm nàng. Tôi cười he he nựng má khen vợ:

– Em bυ” cu ɭϊếʍ dái giỏi hơn trước nhiều đấy, anh sướиɠ lắm!

Minh cười te he bυ” cu ʍút̼ dái một lát, vét sạch đống nhớt nhầy khắp ƈôи ȶɦịt dái, nàng cuống lên tụt qυầи ɭót ưỡn ɭ*и cho tôi ɭϊếʍ. Tôi bυ” ɭϊếʍ siêu đỉnh, nàng rêи hư hư chảy nước ɭ*и ngọt mát vào miệng tôi, nàng còn vò loạn đầu ấn vào sâu hơn để tôi thọc lưỡi vô lỗ ɭ*и, tôi ngoáy lưỡi xoáy loạn lỗ ɭ*и vẫn còn nhạy cảm vì bị phá trinh. Nàng vừa đau vừa rát lại vừa sướиɠ, nhăn nhíu mặt mày ngước mặt đỏ thẫm rêи xiết, tôi chụp ʍôиɠ xoa sờ nắn bóp cho nàng sướиɠ hơn nữa mới ấn háng nàng vào miệng chọc lưỡi sâu hết mức. Minh á một tiếng, nàng vội bịt miệng ngăn tiếng rêи. Người bên ngoài liền hỏi vọng vô:

– Minh à, sao la to thế em?

Tôi đang cơn nứиɠ lại nảy ý trêu chọc vợ, ghì miệng ɭϊếʍ ɭ*и cho nàng trả lời trong tiếng rêи ư ư:

– Không có… gì đâu chị… em bị muỗi đốt thôi… ư… đau… a… đau thế…

Cô gái nghi hoặc tiếng rêи nghe như nứиɠ ɭ*и khiến nàng đỏ mặt. Nhưng đếch ngờ chú nhóc 9 tuổi đang bυ” ɭ*и ɭϊếʍ vét sạch ɖâʍ thủy, nàng ờ ờ lau tóc ra khỏi nhà tắm. Minh hé mắt qua khe trông bên ngoài không còn ai, nàng hờn dỗi ăn vạ chồng:

– Anh làm em xấu hổ, bắt đền đi!

Tôi cười hì hì sờ bướm nàng, day day ngón giữa vào lỗ ɭ*и cho nàng sướиɠ là hết giận. Nàng ngồi xổm xuống nhắm mắt, tôi hun chụt môi nàng mấy cái rồi hôn nghiến miệng mà ʍút̼ lưỡi, nàng cuồng nhiệt quấn môi, tay vẫn vọc cu. Tôi sờ ɭ*и, xoa bướm, bóp иɦũ ɦσα vê ti, hôn hít ʍút̼ bυ” khắp thân nàng. Chúng tôi làʍ ȶìиɦ một lát nữa mới chịu mặc quần áo về phòng chờ Yến đến bấm huyệt cho tôi.

Nhị cung chủHành Trình Bất Tận - Chương 37: Nhị cung chủ

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.