Hành Trình Bất Tận – Chương 36: Trang viên – Botruyen

Hành Trình Bất Tận - Chương 36: Trang viên

Mẹ lái xe ra ngoại thành ở phía Nam, oto thẳng tiến vào khu rừng âm u đầy sương mù giăng phủ tứ bề, tôi lo cho Linh nên chả sợ ma như mọi lần, thẫn thờ lơ đễnh ngó cảnh vật ngoài cửa kính. Những tàng cây muôn hình vạn trạng nối đuôi nhau trôi ngược về sau. Lẩn quất trong không gian tối tăm quỷ dị là những cặp mắt dã thú xanh đỏ lởn vởn săn mồi. Tôi như người mất hồn, mẹ tập trung tinh thần lái xe mong nhanh đến đích, hai mẹ con không để ý dã thú có hình dạng quái lạ nhưng hiền khô, nhòm chằm chằm xe song vẩy đuôi bỏ đi. Qua khu vực tối như hũ nút, oto tới nơi thoáng đãng mát lành, lấp lánh cùng nắng vàng dịu êm là ánh sáng lung linh lan tỏa trong không gian bao la. Khung cảnh thần tiên thu hút tôi hòa mình vào hoa viên muôn vàn màu sắc. Trời má, đẹp ngoài sức tưởng tượng, vườn hoa ngút ngàn trải dài đến tận chân trời. Ngăn cách vườn hoa với khu rừng là dòng sông chảy rì rào như tiếng đàn du dương, âm thanh êm ái đột ngột sục sôi ầm vang dưới tiếng thét gào nơi đầu nguồn.

Tôi ngơ ngơ há miệng tròn xoe mắt ngó về bên phải khu rừng, làn sương mờ mờ tiêu tán hé mở đỉnh núi hùng vĩ cao ngất tầng mây, ngự trị trêи ngọn núi là dòng thác trắng xóa ào ào trút xuống ven rừng. Minh kể nước lâu ngày bào mòn sỏi đá để tạo thành sông. Kỳ quái nước đầu nguồn trắng xóa, đổ về gần vườn hoa lại xanh biếc. Tôi thắc mắc hỏi Minh, nàng khẽ cười:

– Vườn hoa này đa phần là hoa thảo dược dùng làm thuốc, hoa chứa dược tính lâu ngày ngấm vào lòng đất, dưới lòng đất có mạch nước ngầm thông với dòng sông, dược tính nhuộm sông thành xanh biếc.

Tôi với mẹ gật gù hiểu ra cùng nhau đi qua cầu bắc ngang sông. Tôi chạy đến giữa vườn hoa ngả lưng vào thảm hoa êm đềm, dang rộng hai tay tận hưởng hương thơm dịu mát, cánh mũi phập phồng như lúc hít mùi hương cơ thể gái. Tôi vừa hít hà vừa ngắm cánh hoa bay lả tả theo đàn bướm ngũ sắc. Bướm đang rập rờn vờn hoa bất ngờ chuyển hướng bay luẩn quẩn bên tôi, chúng sà xuống đậu lên người để mặc tôi vuốt ve đôi cánh mỏng tang trong suốt. Trời má, bướm gái kɧօáϊ tôi làʍ ȶìиɦ, bướm thật cũng thích tôi sờ mó, éo thể tin nổi. Tôi kɧօáϊ chí nhoẻn miệng cười ɖâʍ ɖu͙ƈ sờ soạng bướm. S.εメ với bướm thật mãi cũng chán, tôi bèn kéo mẹ và Minh nằm sát hai bên tôi. Mẹ cùng nàng bị tôi ôm đột ngột nên ngượng ngùng giãy giụa, tôi vẫn ôm miết chẳng buông mà khẽ nói:

– Mẹ và cô nằm với con một lát thôi!

Quyên lúng túng lơ đãng hướng về khoảng không, nàng không biết mình đang ngắm cảnh hay trốn tránh cảm xúc kỳ lạ dành cho con trai mình, tim đập thình thịch, thanh âm lớn đến nỗi Quyên ngượng đỏ mặt sợ con trai phát giác, nàng muốn thoát khỏi tình trạng nguy hiểm này ngay lập tức, cơ mà chả hiểu sao không thể làm chủ ý mình, thân thể mềm nhũn trong cánh tay nhỏ bé đang ôm mình.

Minh sướиɠ tê dại nép ngực chồng, nàng sợ mẹ chồng phát hiện nên kìm nén tình và ɖu͙ƈ suốt chặng đường dài. Nay chồng chủ động thân thiết, nàng mủm mỉm cười sướиɠ chảy nước ɭ*и, tiếc mẹ chồng đang kế bên, nàng không thể đè chồng ra làʍ ȶìиɦ. Cơ mà chồng ôm giữa vườn hoa ngát hương thế này cũng lãng mạn vãi, nàng thích mê cứ dụi dụi gương mặt đỏ lựng vô người chồng.

Lần đầu ôm mẹ cùng vợ lại ở nơi đẹp như thần tiên, tôi nứиɠ kinh khủng khϊế͙p͙, chỉ muốn đè mẹ và vợ ra ȶɦασ, cơ mà tôi đang “bị bệnh”, không thể làm bậy, mẹ kiểu gì cũng lôi mấy cái lý do vớ vẩn lσạи ɭυâи gì đó để ngăn cấm, tôi đành ôm sát hai thân thể ngát hương khoan kɧօáϊ tận hưởng đỡ nghiện, cu đếch nghe lời tôi, nó nứиɠ cứng dựng trong quần. Mẹ và vợ khẽ a lên, ngượng ngập vùng dậy, mặt người nào nấy đỏ chói chang làng nước giục tôi đến trang viên chữa bệnh.

Tôi tủm tỉm cười bắt mẹ và vợ đỡ lên, mẹ với vợ e thẹn một lát mới chịu dìu tôi. Tôi cố áp sát cặp иɦũ ɦσα khổng lồ trêи ngực mẹ, vòng tay ôm khiến mẹ run bắn nhưng không dám buông. Vợ nén cười rướn ngực cọ cọ vào người chồng, cùng mẹ đưa chồng về trang viên đằng xa. Đường đến trang viên trải thảm hoa hai bên, đàn bướm ngũ sắc mang đôi cánh trong suốt bay dập dìu nơi lối đi lát đá hoa cương.

Tôi trầm trồ ngắm nghía khắp nơi. Đón khách là cổng cao lớn chạm khắc hình loan phượng nhảy múa, oanh yến hát ca. Qua cổng là khuôn viên thoáng đãng. Tôi thích thú chạy đến hồ nước ngắm cá tung tăng bơi lội ngụp lặn vòng quanh hòn giả sơn, chốc chốc chúng nhảy lên mặt hồ đón ánh nắng mặt trời. Tôi mải mê đùa nghịch té nước, mẹ phải nhắc đến gặp chủ nhân trang viên khám bệnh, tôi tiếc nuối phủi tay đi theo mẹ tiến sâu vào khu vực bên trong.

Chúng tôi đến đâu, tôi trầm trồ kinh ngạc đến đó, trang viên rộng mênh ʍôиɠ, kiến trúc như sao chép cung điện vua chúa thời cổ đại. Mỗi nơi mỗi chốn thơm lừng hương hoa thảo dược cùng mùi hương quen thuộc trêи người gái. Chậc, sao lắm gái xinh thế, tôi đi một đoạn lại gặp gái chăm chút từng nhành cây ngọn cỏ, mỗi khóm hoa tắm dưới làn nước trong vắt từ bình phun sương. Cô nào cô nấy xinh xắn dễ thương như ba vợ, nhan sắc mấy cô còn lại ngang bằng với Miên và bà chị say bia. Tôi ngây dại ngắm gái, các nàng cười khúc khích, vài người hơi đỏ mặt, Minh ghen tuông tằng hắng nhắc nhở tôi theo nàng vô phòng to nhất.

Khác biệt hương hoa bên ngoài, không gian trong này nồng mùi thảo dược quyện mùi son phấn. Chủ nhân là thiếu phụ mặc đồ cổ trang giống mấy bà cung chủ trong phim kiếm hiệp. Bả xoay lưng về phía tôi, cắm cúi pha chế dược liệu, tôi tranh thủ soi bả. Trời má, thân hình bả thon gọn đẹp ngang ngửa Yến, cặp ʍôиɠ bị khuất sau lớp váy áo lằng nhằng nhưng vẫn cong mẩy nẩy tưng tưng, tôi chỉ muốn úp mặt vào đó mà bυ” ʍút̼.

Minh xem chồng thèm nhỏ dãi, nàng ém miệng cười nhưng sợ chồng bị phát hiện là thằng biến thái thích ʍôиɠ thèm ɭ*и, vợ còn nổi máu ghen bèn bấu nhẹ vào tay chồng, chồng ngơ ngác ngó vợ, vợ ra hiệu cho chồng lau sạch nước dãi chảy ướt cằm. Mẹ nghiêm nghị trừng mắt cấm chồng nghĩ bậy bạ. Chồng lau vội lau vàng nước miếng đứng thẳng người như thanh niên nghiêm túc, vợ và mẹ khục khục cười trong miệng. Ba người giật mình nghe cung chủ cất giọng oanh vàng:

– Ai thế?

Bả hỏi mà đếch thèm quay đầu, y hệt đám giang hồ trong phim chưởng, éo hiểu sao kɧօáϊ xoay ʍôиɠ vào mặt người khác. Tưởng thế là ngầu à. Tôi nhăn nhó khó chịu, Minh ngầm nhắc tôi đừng có thái độ. Tôi thấy nàng e ngại liền đoán bà kia đanh đá gớm ghê như mấy con mụ cung chủ, tôi sợ xanh mặt không dám bực bội nữa. Chồng ngoan ngoãn đứng yên, Minh mới dạ thưa với bà cung chủ:

– Con đưa bệnh nhân đến khám bệnh!

Bà cung chủ ừ hữ vừa giã cạch cạch vào cối nhỏ vừa quay người đối mặt chúng tôi. Trời đất quỷ thần ơi, bả còn xinh sắc sảo gấp vạn lần cung chủ trêи phim, mẹ xinh hơn tiên nữ nào giờ luôn tự hào sắc đẹp trời ban, giờ phút này mẹ kinh ngạc ghen tị mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn. Tôi khỏi nói, cái mặt háu gái đơ đờ đờ dán mắt săm soi bộ ngực tròn trịa đẫy đà, hai trái đào tiên không siêu to khổng lồ cũng chẳng vừa vặn tầm mắt đàn ông, nó to đúng kϊƈɦ cỡ tôi kɧօáϊ nên sướиɠ bủn rủn cả người. Eo không quá nhỏ không quá to, đẹp hơn siêu mẫu một chút, kém hơn hoa hậu một chút, tôi chuyển mắt xuống soi ɭ*и, tiếc lớp váy cổ trang che hết rồi. Cái gì trêи người bả cũng đẹp, đẹp từ mái tóc suôn dài óng ả như tơ đẹp đến làn da mịn màng hồng hào, chắc chắn ɭ*и bả không thể xấu mà có khi còn đẹp hơn bất kỳ cái ɭ*и nào tôi từng soi.

Nước dãi chực trào ra, tôi hốt hoảng ngậm chặt mồm ngăn tính ɖâʍ dê kẻo bị phát hiện, bả lại nhốt vào hầm băng như mấy mụ cung chủ hành hạ đàn ông trêи phim. Bà cung chủ chau mày ngó tôi, bả đặt cái chày và cối nhỏ lên bàn, kêu tôi ngồi xuống ghế để bả khám. Bả lần mò người tôi, day day ấn ấn hệt mấy ông thần y bấm huyệt. Bả ấn vào ức, tôi la thất thanh, mẹ hoảng hồn đến bên tôi hỏi han. Tôi nhăn mặt nhíu mày kêu con đau lắm. Mẹ nghẹn ngào cầu xin bà cung chủ cứu con trai mình. Bả nheo mày săm soi kiểu nghi ngờ rồi hỏi chuyện đếch liên quan:

– Cậu bé này tên là gì, sinh nhật Âm Lịch và Dương Lịch vào ngày tháng năm nào?

Chúng tôi ngơ ngác chả hiểu ý cung chủ, bả khẽ cười giải thích:

– Cậu bé này mắc chứng bệnh kỳ quái, không đơn giản là thống cốt ẩn, chứng bệnh này phải biết bát tự, tên tuổi, ngày tháng năm sinh Âm Lịch và Dương Lịch để kết hợp trị vào ngày giờ thích hợp với linh khí trời đất nơi đây mới mong khỏi bệnh!

Mẹ liền trả lời ngay mọi câu hỏi. Cung chủ ngỡ ngàng trân trân ngó tôi, ẩn sâu trong ánh mắt sững sờ là lệ nóng rưng rưng chực trào khóe mi. Dung diện băng lạnh thoáng hiện sắc hồng diễm tình, bả ngập ngừng hồi lâu nghe mẹ tôi hỏi, bả giật mình nói:

– Chúng tôi sẽ chăm sóc bệnh nhân chu đáo!

Bả nói thế có nghĩa chấp nhận để tôi ở lại chữa trị. Mẹ mừng quýnh cuống quýt cảm ơn nghe bả dặn dò:

– Mỗi tuần cô thăm một lần, cô có thể tới mọi ngày, tuyệt đối không đến vào chủ nhật. Ngày đó quái thú trong rừng thức giấc, cô sẽ bị chúng ăn thịt đấy!

Mẹ và tôi sợ xám ngoét mặt mày, mẹ vâng vâng dạ dạ dẫn tôi đi theo Minh về khu dành cho bệnh nhân. Sắp xếp ổn thỏa nơi ăn chốn ở cho tôi, mẹ lưu luyến hôn tạm biệt tôi. Tôi âu yếm hôn má mẹ, nói con sẽ nhớ mẹ lắm. Mẹ ngậm ngùi khóc ôm chầm lấy tôi rất lâu mới rời khỏi trang viên.

Đại cung chủHành Trình Bất Tận - Chương 36: Trang viên

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.