Hành Trình Bất Tận – Chương 28: Hứa thưởng – Botruyen

Hành Trình Bất Tận - Chương 28: Hứa thưởng

Đếch biết thời gian trôi qua bao lâu, tôi đang mê man chợt nghe ai đó gọi:

– Long, tỉnh dậy đi em, Long ơi!

– Long ơi, đừng làm mẹ sợ. Mẹ xin con!

Tôi từ từ hồi tỉnh lờ mờ nhận ra cô chủ nhiệm đắp khăn lên trán. Tôi giật mình ngồi bật dậy ngó quanh ngó quất nhưng không thấy người đàn ông kỳ lạ đâu. Nơi này chẳng phải rừng núi mà là bệnh viện. Tôi đang ngơ ngác đếch hiểu chuyện gì xảy ra, mẹ vui mừng reo lên ôm tôi, tôi đẩy mẹ, gào lên:

– Mẹ cút đi, con ghét mẹ, không muốn gặp mẹ nữa!

Mẹ chết lặng nhìn tôi. Tôi chưa từng thấy mẹ bàng hoàng đau khổ như lúc này, đất trời sụp đổ dưới ánh mắt hoen đỏ đẫm lệ. Cô giáo không hiểu, lớn tiếng trách mắng:

– Long, không được hỗn với mẹ!

Tôi gào mồm khóc lớn:

– Cô biết cái gì mà nói, cô cút đi, cút hết đi!

Tôi vùng vẫy ăn vạ, mặc kệ mẹ khóc rũ người sưng mắt xin lỗi, mặc kệ cô giáo khuyên bảo dạy dỗ, mặc kệ luôn bác sỹ y tá chạy đến hỏi han. Tôi đuổi mẹ về bằng mọi giá:

– Hai người không đi chứ gì, con đi!

Mẹ sợ tôi lại bất tỉnh nên ôm mặt khóc chạy khỏi bệnh viện. Mọi người không hiểu vì sao tôi ghét mẹ, mẹ bị đuổi chẳng dạy bảo, đau đớn nức nở khóc tấy đỏ mắt. Cô giáo tạm ra ngoài để tôi bớt ăn vạ. Tôi bực bội nằm quấn chăn kín đầu, đếch nói chuyện với ai, đếch thèm nghe ai nói. Bác sỹ y tá lắc đầu bó tay, lần lượt bỏ đi. Ông bác sỹ sợ tôi làm chuyện rồ dại bèn cử một cô y tá chăm sóc canh chừng. Tôi khó chịu đuổi luôn cô ta đi, cổ vẫn ngồi yên lặng. Tôi giở thói trẻ con nhằm làm cô ta tức điên, cổ bèn lấy gương cho tôi soi bộ dạng thảm hại mặt mũi sưng tím, khắp người toàn vết thương lớn nhỏ. Bà chị thật độc ác, ai ngờ bả đánh tôi thành cái giẻ rách thế này.

– Em bị thương rất nặng, nếu còn vận động mạnh, vết thương nặng hơn đấy. Đừng quậy nữa, nằm nghỉ đi!

Cô y tá nhẹ nhàng nói với tôi, giọng nói êm ái như tiếng đàn du dương xoa dịu cơn điên trong lòng tôi. Tôi tò mò hé chăn ra coi cô ấy kĩ hơn. Nếu mẹ tôi là tiên nữ, cô ấy là thiên thần. Chính xác cô ấy đẹp như thiên thần, nhan sắc hoàn hảo đẹp không tì vết, lần đầu tiên có cô gái đẹp ngang hàng với mẹ tôi. Không, bây giờ tôi đang giận mẹ nên trong mắt tôi, cô ấy đẹp nhất, đẹp hơn cả mẹ.

Thân hình chẳng kém mẹ và đẹp hơn Liên. Cô ấy đang ngồi mà đường cong cơ thể vẫn uốn lượn từ bộ ngực đồ sộ, cái eo thon nhỏ lướt xuống cặp ʍôиɠ rất to, tròn trịa cong mẩy, nó cứ nhún lên nhún xuống như đệm bông trêи ghế. Cô ấy mặc váy dài đến đầu gối và bó sát lại khép chân vào nhau nên tôi đếch soi được ɭ*и. Cơ mà đẹp như thiên thần, cái ɭ*и chắc đẹp giống người. Tôi đang mải tưởng tượng, bụng sôi réo ầm ĩ, cô ấy cười nhẹ, tôi không thấy có ý trêu chọc mà cảm giác mình được quan tâm.

– Em chờ một lát, cô xuống cantin mua cho em đồ ăn. – Cô ấy sờ nhẹ má tôi, dịu dàng nói – Đừng quậy nữa nha!

Trời đất, đẹp ngoài sức tưởng tượng, lần đầu tôi đỏ mặt vì con gái nhưng vẫn ngây ngốc ngắm cô ấy. Cô y tá khẽ cười ra khỏi phòng. Giáo viên vội đến hỏi tình hình học trò, y tá nhờ cô giáo:

– Em ấy ổn rồi, cô nên ở ngoài này canh chừng, đừng vào kẻo em ấy lại giận dỗi. Tôi đi mua đồ ăn!

Giáo viên nói để mình đi mua, y tá cười nhẹ:

– Tôi nói mình mua, đích thân tôi phải đi, trẻ con đang hờn giận, chúng ta phải chiều ý, hứa gì là phải làm cho chúng.

Giáo viên hiểu vì sao ông bác sỹ để cô y tá này chăm nom Long. Cô ta khéo léo hiểu tâm lý trẻ con. Nàng gật đầu đồng ý đứng ngoài trông chừng học trò.

Thoáng thấy cô chủ nhiệm ngoài cửa, tôi bực mình quay mặt vô tường. Thà ngắm tường chờ cô y tá còn hơn nhìn mặt người quát tháo tôi. Cô giáo tính vào dỗ dành nhưng thấy Long khó chịu, nàng thở dài ngồi xuống ghế, bây giờ nàng vô tổ chọc giận thằng nhóc cứng đầu. Nàng băn khoăn chuyện hai mẹ con Long, chả biết Quyên trách nó cái gì, phạt nặng mức nào mà nó hỗn láo với mẹ như vậy. Quyên bị nó đuổi chẳng dạy bảo lại khóc lóc chạy khỏi viện ngay. Cô giáo mải nghĩ không để ý y tá đang đến gần mình. Cô y tá nom cô giáo xoa thái dương, nheo mày nói:

– Nếu cô mệt hãy về nghỉ ngơi, mai lại đến thăm, tôi sẽ chăm sóc cậu bé!

Cô giáo hơi giật mình khẽ cười:

– Mẹ Long không có ở đây, tôi cũng về nốt, thằng bé dễ tủi thân lại quậy phá, mệt cho cô! Chăm sóc học trò cũng là trách nhiệm của giáo viên!

Cô y tá nghe nói có lý, giơ cặp lồng lên nói theo mình vào phòng:

– Tôi sẽ dỗ Long không dỗi cô. Cô và tôi lựa lời khuyên bảo đừng giận mẹ nữa!

Tôi nghe tiếng cô y tá gọi liền cười rạng rỡ, háo hức xoay người thấy cô giáo phía sau, tôi mất hứng quay mặt vô tường lần hai. Cô y tá đặt cặp lồng lên bàn, nhẹ nhàng nói:

– Dậy ăn cháo nào!

Cô thấy tôi không nói gì bèn khẽ cười:

– Em hết đói rồi à?

Tôi vẫn im lặng. Cô y tá cười hì hì:

– Em không ăn, cô ăn hết, đói ráng chịu nhá!

Tôi đói ngấu rồi cơ mà ghét cô giáo nên bực mình chùm chăn kín đầu.

Cô y tá bèn mở cặp lồng, khuấy khuấy lồng cháo giả bộ ăn:

– Em không ăn, bụng đói, cơ thể mất sức, vết thương không lành còn sưng tím nặng hơn, trầy xước sẽ nứt ra chảy máu để lại sẹo!

Cô giáo cúi đầu tủm tỉm cười nom cô ý tá tỉnh bơ dọa nạt:

– Con trai có sẹo cũng chẳng hề gì, cơ mà quá nhiều sẹo sẽ xấu lắm đó, em đẹp trai thế mà mặt sứt sẹo, ai dám chơi với em nữa!

Tôi bị dọa sợ run người nhưng nghe khen liền ngồi dậy hơn hớn hỏi:

– Em đẹp trai thiệt hả?

Cô y tá cười mủm mỉm:

– Em ăn hết cặp lồng cháo này, hồi phục sức khỏe càng đẹp trai hơn nữa!

Tôi đói cồn cào lại nghe cô nói đẹp trai hơn, tôi liền hau háu đòi ăn cơ mà ghét thấy mặt cô giáo, tôi bèn bắt ra ngoài mới chịu ăn. Cô giáo dịu giọng nói thế nào tôi cũng không nghe, cô y tá phải đỡ lời:

– Lúc nãy cô nói cô giáo về nghỉ ngơi mai tới thăm, cô ấy lo lắng cho em, sợ em ở một mình buồn nên không về. – Cô y tá cười nhẹ – Em xem mắt cô ấy thâm quầng, sắc mặt mỏi mệt, có lẽ ốm mấy ngày nay chưa khỏi, mệt mỏi là thế cô ấy vẫn lo cho em, cô ấy là người đưa em đi cấp cứu. Em đến viện chậm chút thôi có khi chết rồi đấy. Người ta tốt thế, em lại giận!

Mấy ngày nay cô giáo mất ngủ chuyện bị ép chấm điểm gian lận cho mấy đứa con nhà gia thế. Tinh thần căng như dây đàn dễ nổi nóng, lúc đó mới lớn tiếng trách mắng Long tội hỗn với mẹ. Cơ mà cô y tá này cũng lắm trò, cổ vừa dỗ vừa nịnh lại vừa dọa khiến Long sợ xanh mặt, thằng bé bối rối cúi đầu xin lỗi cảm ơn cô giáo. Cô chủ nhiệm cười dịu dàng:

– Cô đút cháo cho em ăn nhé!

Tôi xin lỗi và biết ơn cô giáo nhưng vẫn khó chịu chuyện cổ mắng tôi. Tôi bèn giở thói trẻ con ăn vạ:

– Hông, cô phải cho em thơm cô, em mới để cô đút!

Hai cô phì cười. Cô giáo bèn lại gần giơ má, tôi lại thơm chụt vô môi, mắt cô nào cô nấy mở to đến mức muốn rách cả khóe, tròng mắt căng giãn hết cỡ như sắp trồi ra ngoài, bà mẹ trẻ trông con gái ở giường kế bên trợn tròn nhìn chằm chằm chúng tôi. Cô giáo hơi ngượng định trách nhưng sợ học trò giận dỗi nên nhắc lần sau thơm vào má. Tôi gật đầu nghe lời, hả miệng để cô đút cháo. Tình hình ổn thỏa, cô y tá mới an tâm giao học trò cho cô giáo, nàng chào tạm biệt:

– Có chuyện gì em rung chuông ở đầu giường, cô và bác sỹ tới ngay.

Tôi tiếc rẻ muốn cô ấy ở lại lâu hơn chút nữa nhưng không kịp nói, cô y tá đi rất nhanh, nháy mắt chẳng thấy bóng dáng. Tôi thở dài ăn hết cặp lồng cháo, nằm nghỉ một lát bỗng buồn tè. Tôi đang mệt nên lười vận động bèn làm nũng đòi tè trêи giường. Cô giáo lúng túng kéo rèm che kín, lấy bô dưới gầm giường. Tôi ȶɦασ nhiều gái nên chả xấu hổ, vô tư vạch chim dí vào miệng bô, cô lại ngần ngại tránh nhìn ƈôи ȶɦịt̼ căng phồng tức nước đái, cu chưa cửng dựng nhưng vẫn khá to, cô giáo mới quay mặt đi chăng, hay cô ấy chưa từng thấy cu ai bao giờ nên xấu hổ. Tôi mải đoán mò nên đái trượt khỏi bô, dòng nước tiểu bắn rơi rớt xuống đệm, văng lên người cô. Cô và tôi khẽ a lên, học trò cuống cuồng xin lỗi cô giáo. Cô vừa cầm bô ra ngoài vừa nói:

– Không hề gì, cô vô nhà vệ sinh rửa chút.

Cô rửa xong quay lại giường, tôi cúi đầu xin lỗi cô lần nữa. Cô xoa đầu tôi:

– Nếu muốn xin lỗi cô, em đừng giận mẹ nữa!

Tôi nghe nhắc đến mẹ liền bực bội:

– Cô đừng nhắc mẹ em nữa, em ghét mẹ!

Cô nhẹ nhàng hỏi lý do giận mẹ. Tôi ậm ừ không nói, cô bèn từ tốn nói với tôi:

– Cô gọi cho mẹ em biết em bị ngất ở cổng nhà cô và đang ở bệnh viện, mẹ em đang đi tìm liền hoảng hồn lái xe đến ngay, cô ấy lo sợ đến mức suýt bị xe tải đâm, em suýt mất mẹ đấy, em biết không?

Xưa nay cô Uyên chưa từng nói dối, tôi tin ngay, mặt mày xanh xám vội vã hỏi:

– Mẹ em có bị thương không cô?

Cô lắc đầu khẽ cười:

– Cô ấy không bị thương về thân thể nhưng em lại làm mẹ đau lòng. Dù có chuyện gì đi nữa, hai người vẫn là mẹ con, em giận mẹ cả đời được không?

Cô thấy tôi im lặng bèn tiếp tục khuyên nhủ:

– Em nghĩ coi hôm nay mẹ em bị xe đâm, em giận mẹ hay giận mình làm mẹ lo lắng còn khiến mẹ gặp tai nạn?

Tôi khóc rưng rức theo mỗi lời cô nói, cô ôm tôi vào lòng, tôi thấy có lỗi và thương mẹ nên không tận dụng vùi mặt vào bộ ngực đẫy đà căng tràn sức sống. Tôi như mấy đứa con nít ôm cô giáo mà khóc nghẹn. Ai ngờ cổ rùn mình một cái, toàn thân hơi bủn rủn. Tôi mải khóc nên lúc sau mới phát hiện điều quen thuộc này. Cô phản ứng na ná Liên bị rờ ʍôиɠ, Liên cuồng nhiệt hơn chớ không gắng kìm nén kϊƈɦ thích như cô. Chắc đang ở bệnh viện, kế bên nhiều người, cô phải bình thản. Tôi đánh bạo thử xoa xoa lưng, cô run mạnh hơn, tôi tăng lực xoa, thân thể cô tự động ưỡn lên. Tôi lén ngước nhòm liền thấy sắc đỏ lan gương mặt xinh đẹp. Tôi chắc chắn mình vô tình chạm điểm nhạy cảm trêи người cô. Hóa ra ở lưng à. He he, tôi thầm cười đắc ý tính kϊƈɦ thích thêm nữa, cô vội đẩy tôi ra:

– Cô đi vệ sinh một lát!

Tôi đoán cổ nói dối đỡ ngượng nhưng để cô đi, tôi không muốn làm cô xấu hổ. Bí mật ở lưng bị tôi khám phá, tôi chờ đợi cơ hội kϊƈɦ thích, nếu cô ấy giống Mộng và mẹ, tôi sẽ giở bài cũ, tìm cách làm cô ấy hưng phấn rồi dừng giữa chừng, kiểu gì cô ấy cũng như Mộng ngửa ɭ*и cho tôi ȶɦασ rồi làm vợ tôi. Tôi khoan kɧօáϊ ngó cô chạy khỏi phòng.

Uyên vội vô phòng vệ sinh. Nàng đóng cửa, soi gương mặt đỏ bừng nóng ran má. Nàng chưa từng trải cảm giác này trước đây, nó vừa thinh thích vừa hưng phấn như thể nàng hứng tình vậy. Uyên xấu hổ ngại ngùng với chính mình trong gương, nàng không tưởng tượng nổi lại nứиɠ với đứa trẻ 9 tuổi, nó còn là học trò của nàng nữa. Uyên vỗ vỗ đầu tự nhắc nhở mình:

“Bình tĩnh nào, Long là cậu bé thôi. Đụng chạm chỉ là tình cờ. Mày không thể nghĩ bậy!”

Uyên chờ má hết đỏ, người hết run mới quay về ngồi gần Long. Học trò lo lắng nhăn mặt nói:

– Cô nói hôm thi thể ɖu͙ƈ, em đạt điểm cao, ghi bàn giúp đội thắng, cô sẽ thưởng. Nhưng em bị thương nặng thế này, mai sao đá bóng được!

Cô nhún vai nói phải chịu thôi chớ biết sao. Tôi vùng vẫy ăn vạ:

– Cô biết em là cầu thủ giỏi nhất trường, nếu ngày mai đá bóng, em sẽ ghi bàn giúp lớp mình thắng. Nhưng em bị như vầy chẳng đá banh được, đâu phải lỗi do em. Cô không thể bỏ lời hứa với em!

Tôi cứ ăn vạ khóc lóc làm bà mẹ kế bên bực mình:

– Này, yên lặng chút đi, con tôi cần dưỡng bệnh đấy!

Tôi vẫn bắt đền ép cô phải nhượng bộ:

– Thôi được rồi, ngày mai lớp thắng, coi như em ghi bàn giúp đội thắng, cô sẽ thưởng cho cả đội!

Tôi vẫn muốn cô thưởng riêng cho tôi nên nằng nặc đòi, bà mẹ kia tức tối cáu gắt, cô bất đắc dĩ phải hứa với tôi. Tôi mừng rỡ reo lên hôn chụt vào môi cô. Cô nhắc tôi lần sau đừng quên phải thơm má. Cô đỏ bừng mặt, tôi đoán có lẽ lúc nãy bị tôi rờ đúng điểm nhạy cảm nên bây giờ cô mới xấu hổ. Tôi tủm tỉm cười gãi đầu xin lỗi:

– Cô thưởng cả lớp cái gì và thưởng riêng em cái gì thế?

– Cô đưa cả lớp đi disneyland chơi, phần thưởng cho em, bí mật!

Cô giục tôi đi ngủ. Tôi nghe lời nhắm mắt ngay, cơ mà vui với phần thưởng bí mật nên nửa đêm tôi vẫn thức thao láo. Cô giáo ngồi gục đầu xuống giường ngủ từ bao giờ. Tôi mắc tè ngó xuống giường không thấy bô đâu. Chết thật, cô giáo mang bô đi đổ để quên ở nhà vệ sinh rồi. Tôi nhăn mặt xuống giường kéo rèm không thấy bà mẹ khó tính đâu, chắc bà chằn đó đi vệ sinh.

Tôi không thắc mắc nữa mà ôm chim đi tìm nhà vệ sinh. Năm ngoái từng nằm viện này một lần, tôi biết nhà vệ sinh ở đâu. Xui rủi thế nào hôm nay khu vệ sinh nam lại hỏng, bên ngoài gắn biển đang sửa chữa, cấm vào. Tôi đành vô vệ sinh nữ. Tè xong bỗng có tiếng rêи rỉ cách đây ba gian, tôi tò mò đến gần nghe tiếng con gái rêи xiết âm thanh kϊƈɦ ɖu͙ƈ. Vãi, có người làʍ ȶìиɦ trong này hả. Tôi bèn nấp vô gian đối diện, khép cửa vừa đủ quan sát bên ngoài, để coi ai dám làm bậy nào. Tiếng rêи lớn hơn sau đó tắt dần, cô gái bên trong ra ngoài. Tôi trố mắt nhòm bà mẹ trẻ khó tính. Thật khó tin bà chằn đó ɖâʍ như vậy, làʍ ȶìиɦ với trai ngay ở nơi dễ bị phát hiện này.

Cơ mà sao trông bả bứt rứt khó chịu như chưa thỏa mãn thế, thằng cha kia không biết làʍ ȶìиɦ à. Tôi tò mò muốn coi kẻ không thể làm gái sướиɠ là ai. Bà chằn bỏ đi một lát, tôi hồi hộp dán mắt vào gian vệ sinh, chờ mãi chả thấy ai. Tôi gãi đầu gãi tai tự hỏi quái lạ, không lẽ thằng cha đó ngủ luôn rồi hả, tôi định ra, bà kia quay lại, tôi giật mình đứng yên xem bà ta chạy vô gian vừa s.εメ, bả mở toang cửa tìm kiếm. Tôi há mồm nhòm cái gian trống trơn, ngoài bả chẳng có ai nữa. Thế là thế quái nào, một mình làʍ ȶìиɦ với ma à. Tôi run cầm cập, toàn thân phát lạnh, mong bả biến thật nhanh để tôi chuồn khỏi nơi này. Bả lúi cúi nhặt một vật giống đống đồ chơi trong rương nhà Liên.

À à, hóa ra giống Liên, không có đàn ông sờ mó nên phải tự làm mình sướиɠ à. Phù, hết hồn, làm tôi tưởng có ma. Tôi hé miệng cười xem bả cất vật đó vô túi xách rồi thản nhiên rời đi. Tôi đợi một lát cho chắc ăn mới lò dò về phòng. Bả chẳng thèm ngó ngàng đến tôi, từ đầu đến cuối ngồi bên giường con gái, ngáp ngáp vài cái, tựa đầu xuống giường ngủ như cô giáo.

Tôi nằm mãi không thể ngủ bởi lo lắng cho Linh, không biết nhỏ thế nào rồi, Hồng nói con gái bị phá trinh đau lắm, Hồng lớn rồi mấy ngày chưa hết đau, huống hồ Linh là con nít, ɭ*и tuy to nhưng nào giờ nhỏ yếu ớt, hễ bị nắm chặt tay, nhỏ chết cứng không vùng thoát nổi, ƈôи ȶɦịt tôi vừa to vừa dài, thúc liên tiếp vô t.ử ƈυиɠ, nhỏ chịu sao thấu. Lúc đó nhỏ đau đến bất tỉnh, ɭ*и nhoe nhoét máu, chắc nhỏ vẫn còn đau đớn lắm. Linh, xin lỗi em, anh xin lỗi, em thích anh, anh lại làm em đau. Xin em đừng chết.

Tôi thầm nói với mình, mỗi lời lo lắng hối hận, nước mắt thấm đẫm mặt mếu máo muốn khóc to nhưng không dám, tôi vùi vào gối ngăn tiếng nấc nghẹn, ngầm rủa chính mình, tôi là thằng khốn nạn, tôi có lỗi với mẹ con Linh. Tôi mong gặp Linh và Liên để xin lỗi. Tiếng khóc nghẹn ngào đánh thức bà chằn, bả hầm hầm hừ hừ khiến tôi giật mình. Cô giáo dụi mắt khẽ nói:

– Cô biết em đau nhưng ở đây còn nhiều bệnh nhân cần nghỉ ngơi. Em cứ khóc thế, các em ấy không ngủ được đâu! Thôi, ngoan nín đi, cô thương, nha!

Tôi đành nghĩ chuyện khác để tạm thời quên Linh, tôi mới không khóc nữa. Nhưng chả hiểu thế quái nào, hình ảnh cô y tá quyến rũ hiện lên. Chậc, ước gì làʍ ȶìиɦ với cô ấy. Ước thôi mà ƈôи ȶɦịt̼ rục rịch, chết mịa, nó mà cứng chỉ có chơi gái bắn tinh mới chịu xẹp, hiện tại làm gì có gái cho tôi ȶɦασ. Tôi phải xua đuổi ảo ảnh cô y tá. Nghĩ vẩn nghĩ vơ một hồi, tôi nhớ tới người đàn ông đó, ông ta dẫn tôi đến vùng rừng núi hoang vu, nói cái gì mà ký ức ngàn năm sẽ hồi phục vào khoảnh khắc tôi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Ông ta nhắc đi nhắc lại:

“Chú ý bảo trọng thân thể, đừng chơi gái quá độ, kẻo kiệt sức chết. Ngươi còn phải gánh vác sứ mệnh dang dở ở quá khứ. Ngươi chết, quá khứ sụp đổ. Quá khứ sụp đổ, tương lai biến mất. Cha mẹ ngươi, chị em ngươi, những cô vợ xinh đẹp và người con gái ngươi quan tâm cũng biến mất.”

Tôi nhăn mặt nhó mày nói với ông ta:

“Ông nói gì tôi chẳng hiểu?”

Ổng nói không thể tiết lộ bí mật. Dám trái ý trời, ổng bị trừng phạt, mọi thứ đảo lộn, tôi có hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên cũng vô ích. Tôi hỏi nhiệm vụ đầu tiên là gì. Ổng nói ngươi cứ “sống” theo cách ngươi vẫn sống, nhiệm vụ sẽ hoàn thành. Khí Dương trong cơ thể ngươi luôn rừng rực như mặt trời, ngươi phải hút khí Âm để cân bằng Âm – Dương mới hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nhớ kĩ đừng để thoát khí Dương quá nhiều, ngươi chết thật đấy. Tôi hỏi khí Dương với khí Âm là gì. Ổng nói đàn bà mang khí Âm, đàn ông mang khí Dương, ta không tiện nói, ngươi hỏi ba cô vợ, họ sẽ giải thích tường tận.

Ổng cứ úp úp mở mở khiến tôi chẳng hiểu mô tê gì, đếch hiểu nên tôi không tin chuyện ổng nói và đếch thể tin ổng là người cổ đại. Ổng bèn rút kiếm khỏi vỏ bao nạm ngọc sáng lấp lánh. Trời má, thanh kiếm đẹp vãi chưởng, nó sáng loáng hơn bất kỳ ánh sáng nào, không mỏng như lá liễu giống trêи phim, toàn bộ lưỡi to rất dày, dọc thân kiếm khắc hình rồng phun lửa oai phong lẫm liệt.

Tôi chưa hiểu ông ta định làm gì, ổng nói xem cho kĩ song vung kiếm phạt ngang một đường, thanh kiếm bắn tia sáng hình bán nguyệt chém nổ tung tảng đá khổng lồ phía trước, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, tôi sững sờ há mồm hết cỡ, mắt mũi trợn trừng nhòm bụi bay mù mịt, tảng đá bị chém nát thành cám.

Tôi hoang mang cực độ, cảnh tượng này chỉ có trêи phim chưởng, thế quái nào xuất hiện ngoài đời thực. Tôi kinh hãi nhòm chòng chọc lão quái vật trước mặt. Ông ta bế tôi, phi thân lên không trung, đôi chân cuốn gió đạp liên tiếp lên cây cối, luồn lách bay xuyên qua khu rừng. Mẹ ơi, cái này là khinh công hả. Nó có thật hả giời, má ơi, tôi đang bay giữa bầu trời. Chuyện này là thật, éo phải giả nữa, người hiện đại sao có thể chém nát tảng đá khổng lồ còn bay như chim thế này. Ông ta thấy tôi nhòm chằm chằm, nhếch miệng cười hỏi:

“Thế nào, nhóc tin chưa?”

Tôi gật đầu lia lịa. Mẹ, ổng thể hiện hơn siêu anh hùng Mỹ, tôi không tin quá bị thiểu năng à. Ông ta bay xuống mặt đất đi xuyên qua lỗ hổng, đặt tôi ở cổng nhà cô Uyên. Người đàn ông kỳ lạ điểm lên người tôi mấy cái, tôi từ từ ngất đi, hình ảnh cuối cùng tôi thấy là ông ta cười với tôi:

“Tạm biệt Hỏa Long! Hẹn ngày tái ngộ!”

Ổng dứt lời liền biến mất cùng lỗ hổng như chưa hề tồn tại.

Tôi sợ toát mồ hôi lại phấn khích với cảm giác bay như chim. Ông ta là ai, sao ổng biết hết thành viên gia đình mình, ổng còn biết mình có ba vợ nữa. Người con gái mình quan tâm là ai? Ổng nói nếu mình hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, ổng sẽ đến tìm mình. Ổng còn gọi mình là Hỏa Long nữa. Vãi ɭ*и, tôi là Hỏa Long á. Chậc, toàn lời khó hiểu. Thôi kệ, thắc mắc mãi làm gì cho mệt, mắt díp rồi. Ngủ cho khỏe.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.