Hành Trình Bất Tận – Chương 14: Mộng – Botruyen

Hành Trình Bất Tận - Chương 14: Mộng

Vợ chồng hoảng hốt buông nhau và quay về cửa phòng – nơi người phụ nữ trẻ trung đứng như trời trồng, dung mạo xinh đẹp như tiên giáng trần bừng bừng lửa giận, nộ khí bốc lên mắt phượng mày ngài trợn trừng nhìn chúng tôi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Nàng cao trêи mét bảy, mặc sơ mi trắng thắt nơ đen buông hai dải lụa xuống ngang ngực. Núi đôi không siêu to như Hồng, chẳng khổng lồ như Mơ, nhô cao vừa tầm mắt săm soi từ nam giới, juyp đen ngắn ngang cặp đùi đeo tất đen mỏng dính bao trọn đôi chân dài. Nàng không kiêu sa như Quyên, không cân đối như Mơ hay Hồng, dáng hình nàng nhỏ nhắn với eo thon giống nữ sinh tuổi trăng tròn, suối tóc đen nhánh suôn mượt như mây, sống mũi gọn gàng chia đôi gương mặt trái tim, má hồng tự nhiên không điểm phấn, làn môi chẳng tô son vẫn thắm màu bích đào diễm lệ.

Dung mạo năm phần giống Hồng, năm phần giống Mơ, thú vị thay đẹp hơn hai nàng gấp mười lần. Không ɖâʍ đãng như Hồng, chẳng lẳng lơ như Mơ, nàng đoan trang hiền thục tạo thiện cảm với nam giới. Nàng là bóng hồng mong manh yếu đuối gây thương nhớ khôn nguôi chỉ muốn chở che bảo vệ.

Cô gái mang vẻ ngoài dịu dàng thẹn đỏ mặt cảnh tượng trần trụi ngập mùi ɖu͙ƈ tình hơn phim s.εメ, nàng kinh tởm chau mặt tránh trông đống tinh trùng nhễu từ trong ɭ*и Mơ chảy ra đệm, nước ɭ*и hòa tinh trùng vương vãi khắp giường. Vài vệt bốc mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙ tuy khô vẫn hằn dấu nhăn nhúm trêи đệm, chứng tỏ ba người làʍ ȶìиɦ phang phập nhau từ rất lâu. Ngượng ngập tranh lửa giận đốt lên màu hồng đỏ rực trêи sắc diện nàng. Hồng và Mơ mặt mũi trắng bệch, làn da trắng ngần ngập tràn xuân tình sau cơn hoan lạc bỗng xám ngoét, các nàng sợ đến nỗi vuột miệng thốt lên điều che giấu bao năm nay:

– Mẹ!

– Bà!

Gương mặt cô gái kia xiên xẹo vào nhau rất khủng khϊế͙p͙, tôi chả thấy đẹp nữa mà giống hệt ác quỷ. Hồng hốt hoảng sửa bà thành chị cả. Mơ run bắn lắp bắp sửa mẹ thành chị hai. Tôi thấy kỳ lạ cách gọi nhau này, nhớ không nhầm đây là lần ba các nàng luống cuống chỉnh lại cách xưng hô. Vì sao Hồng gọi bà, Mơ gọi là mẹ, cả hai lúng túng thay đổi ngay. Trước đó, Hồng vô ý gọi Mơ là mẹ rồi vội gọi chị. Làʍ ȶìиɦ với tôi, Mơ sướиɠ ɭ*и, nàng đôi lần buột miệng xưng mẹ song lập tức xưng chị với Hồng. Thật chẳng hiểu nổi. Nhưng đó đâu phải điều nên quan tâm, tôi trốn phía sau vợ, đếch dám nhìn cô gái hung dữ.

Hồng, Mơ vừa hoang mang vừa ngạc nhiên, cô gái là người thân yêu nhất, hôm kia sắp xếp đồ đạc để đi xa với công ty bàn chuyện làm ăn cùng một số đối tác, đợt này nhiều việc cần giải quyết nên thứ hai mới hoàn thành. Hôm nay thứ bảy nàng đã về, xui rủi thế nào xuất hiện lúc ba người lên đỉnh. Mơ với Hồng run lẩy bẩy giật thót nghe nàng quát:

– Mặc quần áo vào, tao đợi chúng mày dưới lầu!

Tôi giật nảy mình, sợ đến cu đang cương cứng liền xẹp lép, lén liếc qua đầu vợ, cô gái quét mắt lườm, bộ dạng hằm hè muốn xé xác đối phương ngay tức khắc, tôi hoảng hồn quay mặt vã đầy mồ hôi vào tường. Cô ta hầm hừ quay ngoắt đi thẳng xuống lầu. Tôi run lập cập bám chân hai vợ:

– Em, anh sợ!

Các nàng nghe tôi gọi em xưng anh, mặt cả hai cắt không còn giọt máu vội đưa tay lên miệng suỵt một tiếng:

– Đừng gọi thế nữa, bây giờ phải gọi cô xưng em!

Mơ ghé tai tôi nói nhỏ:

– Em sướиɠ quá nên quên dặn anh, từ giờ trở đi có người khác, anh phải gọi cô xưng em. Chỉ có chúng ta, anh và em mới gọi nhau như vợ chồng! Anh nhớ nhé!

Tôi gật đầu lia lịa mếu máo khóc:

– Nhưng anh sợ lắm!

Tôi chưa dứt lời, cô gái dưới lầu quát vọng lên:

– Chúng mày làm gì lâu thế hả, xuống đây mau!

Các nàng giật mình nhăn nhúm mặt mày, tôi co rúm cơ thể đang run bần bật, tè cả ra sàn. Hồng và Mơ không cười chê mà âu yếm ôm chồng, nhỏ nhẹ trấn an:

– Cô ấy tên là Mộng, chị ruột chúng em nên không báo công an đâu, anh đừng lo!

Hồng vơ vội cái khăn lau bàn chùi sạch đống nước tiểu:

– Em và chị Mơ sẽ tìm cách giải quyết. Thôi đừng khóc nữa, em thương!

Mơ và Hồng cùng ghé môi hôn lên má chồng, các nàng mặc quần áo cho chồng:

– Anh ngồi yên ở đây, đừng xuống nhé, đợi bọn em!

Mơ vuốt má chồng, nhẹ nhàng nói:

– Đúng đấy, anh xuất hiện chỉ làm chị cả giận thôi!

Tôi đâu có gan đối mặt bà chằn nên mếu máo gật đầu. Hai nàng hôn má tôi lần nữa mới rời phòng. Hồng, Mơ khúm núm xuống lầu thấy Mộng ngồi ghế sa lông, nàng hầm hầm lừ mắt liếc xéo đứng phắt dậy đi về phòng cách đó mười bước. Các nàng e sợ rụt rè theo sau. Mộng đột ngột quay lại làm Hồng giật thót buông tay đang đóng cửa, cửa không đóng hết lực liền khẽ bung khỏi chốt, ba người không để ý bởi cánh vẫn khép phòng.

Lúc này ba nàng chỉ nhớ màn threesome. Mộng đương nhiên sốc nhất, nàng chẳng tưởng tượng nổi người thân dám rước trai về nhà chơi ba, gã trai đó lại là con nít miệng còn hôi sữa. Mộng biết hai nàng ác cảm với người trưởng thành, nàng còn căm hận đàn ông hơn, nhưng làʍ ȶìиɦ với trẻ con còn chơi ba với nhau, chuyện trái đạo lý này không thể chấp nhận nổi.

– Thằng bé còn quá nhỏ, chúng mày làm thế không thấy cắn rứt lương tâm à? Nhỡ nó bị lệch lạc về tâm lý, thậm chí tự kỷ, chúng mày gánh tội cả đời đấy!

Mơ vẫn sợ chưa dám lại gần. Hồng cúi đầu cười mủm mỉm, Mộng ngứa mắt quát:

– Con đĩ kia, mày cười cái gì?

Hồng không tự ái còn sà tới ôm tay Mộng, hạ giọng nói nhỏ:

– Bà ngoại lo bò trắng răng rồi!

Mộng sợ tái xanh mặt vội bịt miệng Hồng:

– Con ranh này, ai cho mày gọi tao thế, nhỡ nó nghe trộm thì sao?

Hồng tự tin với niềm tin dành cho chồng:

– Bà khỏi lo, anh… à nhầm… cậu bé đó rất nghe lời, không nghe lén đâu!

Mộng chau mày nghi ngờ đăm đăm ngó cháu gái, nàng chắc chắn nghe thấy điều bất thường:

– Sao mày lại gọi nó là anh? – Mộng chặn ngay lời chối bay chối biến – Đừng cãi, tao nghe rõ ràng, khai mau!

Mơ lén lườm Hồng, nàng đang sợ toát mồ hôi mà con gái lại lỡ mồm, biểu cảm này lọt ngay vào mắt Mộng, Mơ run bắn cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu lên, Hồng lúng túng như gà mắc tóc. Nàng thầm tự trách mình. Bà ngoại truy vấn:

– Chúng mày còn thi gan với tao, tao đi hỏi thằng nhóc đó!

Hồng,, Mơ hoảng hốt ôm chặt Mộng, rối rít cầu xin:

– Bà đừng ép anh ấy, cháu sẽ nói!

Mơ không giấu được nữa, hai nàng thay nhau kể hết mọi chuyện. Mộng nào ngờ con cháu lại ɖâʍ hết thuốc chữa, lừa thằng nhóc đến nhà dụ dỗ làʍ ȶìиɦ, Hồng cho đứa con nít 9 tuổi phá trinh, con Mơ bị nó ȶɦασ nát ɭ*и tối qua đến trưa nay. Hai đứa chưa thỏa mãn còn bắt nó lấy làm vợ. Vô sỉ bịa ra tình cảm vớ vẩn với một thằng ranh chưa biết mặc quần áo. Nàng choáng váng chẳng còn nghe được gì nữa.

– Vượt mọi sóng gió mới yên ổn sau bao đau khổ. – Nỗi ấm ức dâng trào ánh mắt nhòa lệ – Chúng mày phá hỏng hết rồi. Chuyện này lộ ra, đi tù cả lũ, mấy con ngu!

Hồng khẽ cười ôm eo bà:

– Anh ấy rất ɖâʍ, vần nhau mấy tiếng liền mới mệt, mẹ ɖâʍ thế còn phải chịu thua, bây giờ anh ấy chỉ biết có tình ɖu͙ƈ thôi! Anh ấy còn sợ không được làʍ ȶìиɦ nữa kìa. Bà đừng lo nữa!

Mộng nghe cháu gái mở miệng ra là anh ấy, bà ngoại vỗ đầu ngán ngẩm con cháu ɖâʍ thèm ƈôи ȶɦịt mãn tính:

– Anh ấy, anh ấy, mày mê nó quá rồi đấy!

Hồng chu mỏ cười hí hí:

– Ai bảo anh ấy có cái ƈôи ȶɦịt khủng và làʍ ȶìиɦ cực giỏi nữa!

Mộng bực bội hất đầu cháu gái:

– Cái gì mà làʍ ȶìиɦ cực giỏi, chúng mày nghiện s.εメ nên cảm giác thế thôi. Giống người bỏ đói lâu ngày, ăn cái gì chả ngon. Tao không tin nó giỏi thế, chúng mày đĩ quá rồi, làʍ ȶìиɦ với trẻ con mà cũng sướиɠ được!

Hồng luôn chờ bà nói không tin Long làʍ ȶìиɦ giỏi, nàng nắm lấy cơ hội dụ bà vào trò chơi tình ái với hai mẹ con:

– Bà không tin có thể thử với anh ấy một lần, cháu đảm bảo bà sẽ sướиɠ đến phát điên!

Mộng nghe cháu dám nói điều bất kính, người bà trẻ vừa giận vừa thẹn đỏ mặt, giơ tay định tát cháu liền bị Mơ ngăn cản:

– Mẹ đừng đánh nó, tội nghiệp! Nó cũng phải chịu nỗi đau như mẹ và con!

Không khí trầm hẳn xuống sau lời nói, họ bùi ngùi nhớ về quá khứ đen tối chịu muôn vàn khổ nhục, ngày đêm thấp thỏm lo sợ bị xâm hại. Ba người đàn bà không kìm nén nổi lệ trào khóe mi. Người bà giận con cháu làʍ ȶìиɦ với con nít là khoét vào vết thương lòng mãi mãi chẳng thể chữa lành:

– Chúng mày biết thế còn lặp lại vết xe đổ ngày xưa, chúng ta chưa đủ ám ảnh đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác hay sao? – Mộng giận đến mặt đỏ tía tai nhìn trừng trừng Mơ – Hồng là con phạm sai lầm, mày là mẹ nó không khuyên bảo còn lao vào trụy lạc với nó là sao?

Hồng gạt nước mắt cúi đầu nói:

– Cháu gợi ý và dụ mẹ, bà đừng trách mẹ cháu!

Mộng nhếch môi cốc đầu cháu gái:

– Con ranh, tao không hỏi mày!

– Bao năm qua con quen rất nhiều đàn ông nhưng chẳng ai tử tế, lũ khốn háo sắc chỉ muốn chiếm đoạt thân xác con. Chúng nói lời yêu thương để đạt mục đích, đưa con lên giường mới bộc lộ bản chất. – Mơ bật khóc nức nở ôm mẹ vào lòng – Mẹ, lúc đó nỗi sợ bị cưỡng hϊế͙p͙ ngày xưa ám ảnh con. Con tự nhủ đâu phải đàn ông nào cũng xấu. Nên cho mình nhiều cơ hội nữa. Con đã nhầm, thằng đàn ông nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống mà không hề quan tâm cảm xúc của con! – Mơ ấm ức khóc hận đến hốc mắt đỏ hoe – Mọi cô gái khác đều hạnh phúc bên người yêu, vì sao con lại bị lũ yêu râu xanh chà đạp. Thật không công bằng!

Hồng cũng tủi thân khóc rấm rứt:

– Cháu không như mẹ, rất nhiều người đàn ông tốt ngỏ lời yêu, đêm kinh hoàng đó mãi mãi tổn thương cháu, thoáng thấy đàn ông trưởng thành, cháu rùng mình sợ hãi, cháu thường xuyên mất ngủ vì bị ám ảnh mỗi đêm. Chỉ các cậu bé mới cho cháu cảm giác an toàn thôi, bà ơi!

Hai mẹ con ôm siết người thân yêu nhất, các nàng uất ức khóc run lên từng hồi. Mộng biết con cháu mình chịu muôn vàn cay đắng, bản thân nàng là người bị xâm hại đầu tiên. Mỗi ngày mỗi đêm lo sợ bị gã súc vật hành hạ cưỡng hϊế͙p͙. Thời gian đó, nàng phải sống tháng ngày hoảng loạn. Thời điểm mang thai, nàng mong sinh con trai nhưng tên khốn nói không sinh con gái, hắn sẽ giết đứa bé. Hắn không hề dọa suông, người mẹ biết hắn muốn nàng sinh con gái để có thể làʍ ȶìиɦ với hai mẹ con.

Mộng sợ sau này con thành nô ɭệ tình ɖu͙ƈ như mình, nàng đành nuốt nước mắt phá thai nhưng bị hắn phát hiện, tên cầm thú nhốt nàng vào cũi ở trong rừng, ngày đêm canh giữ, đi đâu đó, hắn đều nhét giẻ vào miệng trói chân tay nàng. Mộng sinh con gái, hắn sướиɠ điên chăm sóc nàng hết mực. Mộng biết hắn chẳng yêu thương gì nàng, hắn làm thế để nàng có sức khỏe đợi hết cữ, hắn cưỡng hϊế͙p͙ nàng. Mộng có khỏe mới đủ sữa nuôi con gái.

Đứa bé lớn lên trong niềm yêu thương vô bờ của Mộng. Đau đớn thay càng lớn càng xinh đẹp, nỗi lo con gái bị hϊế͙p͙ hiện hữu trong cặp mắt háo ɖu͙ƈ hằn trêи bộ mặt ác thú. Điều gì đến cũng đến. Năm Mơ 5 tuổi, cái tuổi hồn nhiên ngây thơ nhất lại bị cha đẻ hϊế͙p͙ ɖâʍ. Hắn còn bắt Mộng xem trực tiếp hắn cưỡng hϊế͙p͙ con gái để tăng hưng phấn. Người mẹ khóc cạn nước mắt nghe con gái hoảng loạn la hét, những tiếng van xin cha dừng lại, con đau lắm vang vọng tâm trí non nớt người mẹ.

Ánh mắt trong sáng khắc sâu hình ảnh con gái cào cấu xước da thịt hắn, sức chống trả yếu ớt bạo tăng thú tính, hắn vừa đánh vừa hϊế͙p͙ Mơ đến khi con gái ngất lịm, hạ thể be bét máu mới chịu dừng lại.

Ngày con gái chịu đau đớn chết đi sống lại, người mẹ mới 10 tuổi, đáng lẽ hàng ngày cắp sách đến trường, tung tăng chạy nhảy cùng chúng bạn, nàng phải trải tháng ngày thống khổ sống không bằng chết. Con gái chịu kết cục thảm khốc khoét nghiến vào nỗi đau năm xưa, mỗi vết cào xước, mỗi tiếng gào thét van xin, mỗi tiếng khóc xé lòng… vặn xoắn nghiến nát trái tim Mộng.

Trái tim tan vỡ trong tiếng cười man dại, thanh âm ma quỷ vang vọng tinh thần quay cuồng với bi kịch tên lσạи ɭυâи hãm hϊế͙p͙ nàng, bóng ma quá khứ đó vụt chớp vụt lóe, chợt ẩn chợt hiện vồ lấy tâm trí điên loạn. Lúc đó nàng hoảng loạn với ký ức tên ghê tởm hϊế͙p͙ ɖâʍ mình.

Các bé gái đều vô tư vui đùa trong vòng tay cha mẹ, Mộng lại bị hắn bắt cóc vào rừng sâu để cưỡng hϊế͙p͙. Số phận nghiệt ngã bắt nàng mang thai và làm mẹ lúc 5 tuổi. Bất hạnh tái diễn với con gái nàng, Mơ phải sinh con ở tuổi mẫu giáo. Số 5 ác mộng lặp lại lần thứ ba, nạn nhân là Hồng. Đến giờ Hồng vẫn chưa thể quên bộ dạng ác quỷ của tên yêu xanh, tên lσạи ɭυâи không mảnh vải che thân, trói nghiến Mộng và Mơ, các nàng gào thét thảm thiết kêu cứu nhìn con thú xé nát quần áo Hồng.

Hồng vùng vẫy quyết liệt chọc điên thú tính, quái vật cuồng điên hả hê cười kɧօáϊ trá với cuộc sống nhơ nhớp mà hắn cho sướиɠ hơn tiên. Hắn mân mê sờ soạng khắp thân thể Hồng để tận hưởng thú vui bệnh hoạn. Mặc lời van xin, mặc tiếng khóc vang thấu trời xanh, “ông ngoại” cũng là “cha” đẻ ngấu nghiến tấm thân trinh nữ non tơ trắng trẻo, hắn cứ ɭϊếʍ láp bυ” ʍút̼ khắp mọi ngóc ngách cơ thể cháu ngoại đồng thời là con gái mình.

Hành vi kinh tởm cùng nước dãi trong miệng hắn từng dính mọi nơi trêи thân Mộng cùng Mơ, bà và mẹ khóc ra máu mắt nhìn quỷ dữ ăn thịt người thân yêu nhất. Con mồi sắp bị xơi tái, vị cứu tinh mà các nàng mong đợi ngày đêm mới xuất hiện. Người đó đánh ngất tên cầm thú, nhốt vào cũi để nạn nhân hành hạ hung thủ gần chết mới báo công an đến bắt hắn.

Tòa kết án hắn 26 năm tù tội bắt cóc, hϊế͙p͙ ɖâʍ trẻ con, lσạи ɭυâи. Vị cứu tinh, Hồng, Mộng và Mơ mắc tội tra tấn nhưng vì ba đứa trẻ là nạn nhân lại còn nhỏ, vị cứu tinh kia quan hệ mật thiết với nhiều nhân vật quyền lực, bốn người mới thoát án. Vị cứu tinh nhận nuôi rồi đưa tất cả rời xa nơi đau thương ấy, ba nàng đổi tên thành Hồng, Mộng, Mơ, bắt đầu sống như một con người.

Mộng, Mơ thông minh tuyệt đỉnh, học một biết mười, thông thường trẻ con sinh ra do cận huyết sẽ bị thiểu năng hoặc để lại di chứng, Hồng thừa hưởng gen trội từ mẹ, bà. Sau thời gian dài điều trị sang chấn tâm lý, vị cứu tinh thuê những gia sư giỏi nhất về dạy ba người, bà cùng con với cháu gái học hành tiến bộ thần tốc, một năm học xong hai lớp, những năm sau, sức học còn khủng hơn, chẳng mấy chốc học hết các cấp vào đúng độ tuổi ba người. Vị cứu tinh tự hào ra mặt cho Mộng, Mơ vào làm tại tập đoàn lớn nhất nước.

Hồng học tại trường ngoại ngữ danh tiếng thế giới. Nàng còn vượt trội về thể thao so với bạn cùng trang lứa, các trường chuyên về thể ɖu͙ƈ thể thao đổ xô đến cấp học bổng toàn phần với ưu đãi đặc biệt để nàng về học, thi đấu cho họ. Đội tuyển các tỉnh thành toàn quốc mon men mời gọi nàng đầu quân, mức lương cao ngất trời. Nàng về các nơi học tập thi đấu một thời gian, nam giới mọi nơi nàng đến say như điếu đổ, người nào người nấy thề non hẹn biển tỏ tình. Nàng đều từ chối khéo bởi không thể vượt qua ám ảnh năm xưa.

Quá khứ tủi nhục hằn khắc từng trận đòn tàn khốc. Tra tấn thể xác không thể sánh bằng nỗi đau tinh thần, mỗi phút mỗi giây trôi qua là địa ngục, ngày đêm ba người lo sợ con thú hãm hϊế͙p͙. Ác mộng sợ đàn ông ám ảnh Mộng, hơn mười năm nàng chưa từng dám ở cùng đàn ông một mình đừng nói hẹn hò. Nàng và con gái bị hϊế͙p͙ lúc nhỏ nên không chấp nhận Hồng, Mơ làʍ ȶìиɦ với con nít.

Căm hận kẻ hϊế͙p͙ mình nhưng lại làʍ ȶìиɦ với trẻ con, các nàng chẳng có tư cách làm người như hắn nữa. Hai mẹ con cho một đứa 9 tuổi ȶɦασ, thô bỉ hơn nữa là cùng làm vợ nó, chẳng phải như thế mẹ con mắc tội lσạи ɭυâи như tên cầm thú kia hay sao. Mộng nhất quyết phản đối. Con cháu có lý lẽ riêng, đó cũng là nỗi niềm nàng giấu kín bấy lâu. Mộng mong gặp người đàn ông tử tế, nàng còn quá trẻ, hừng hực sức sống đâu thể cô đơn lẻ bóng cả đời. Khổ nỗi nàng không vượt qua nỗi sợ đàn ông, bao năm nay người ngấp nghé nàng nhiều như sao trêи trời, nàng đều cự tuyệt.

Con cháu nói thằng nhóc vắt mũi chưa sạch làʍ ȶìиɦ cực giỏi lại khỏe như trâu, phang phập xuyên đêm mới mệt lăn ra ngủ, hôm sau lâm trận cuồng nhiệt ngay. Cậu bé còn biết quan tâm và luôn sợ làm đau bạn tình. Nàng có chết cũng khó tin nổi chuyện hoang đường này.

Không khiến con cháu cắt đứt quan hệ tội lỗi, bí mật lộ ra, cả nhà nàng đi tù. Mộng sợ hãi viễn cảnh đó, nàng phải nghĩ cách kết thúc mọi thứ, chẳng thể thuyết phục bằng lời nói suông, ép buộc sẽ làm mọi thứ thêm tồi tệ. Nàng chỉ còn cách chứng minh mình đúng, Hồng, Mơ nghiện tình ɖu͙ƈ mới thấy đứa trẻ làʍ ȶìиɦ giỏi. Cách duy nhất xác thực là hành động thực tế. Mộng đỏ bừng mặt, hai má nóng ran đến tận cổ, nàng không ngờ có ngày này. Người bà – người mẹ mím môi ngập ngừng hồi lâu mới nói:

– Cháu bảo thằng bé đó làʍ ȶìиɦ giỏi, ta không tin nên đích thân kiểm chứng, nó chẳng làm ta sướиɠ, hai người phải chấm dứt quan hệ với nó!

Hồng và Mơ mừng thầm lén cười liếc mắt nhìn nhau. Cuối cùng người thân cũng rơi vào bẫy Hồng. Các nàng tin mình sướиɠ, bà – mẹ cũng sướиɠ thôi, có khi làʍ ȶìиɦ xong còn nghiện không dứt ra được. Hồng chộp ngay cơ hội, ra điều kiện với bà:

– Nếu bà sướиɠ, bà phải làm vợ anh ấy!

Mơ giật thót, nàng không tin nổi Hồng dám ra điều kiện mà mẹ ghét nhất. Mơ nhắm mắt run bần bật chờ mẹ nổi cơn thịnh nộ. Mộng đương nhiên tức giận đứa cháu biến thái đến bệnh hoạn:

– Nói bậy, chúng mày lσạи ɭυâи chưa đủ sao còn lôi tao vào?

Hồng ôm eo bà, nũng nịu nói:

– Anh ấy có phải ruột thịt đâu mà lσạи ɭυâи?

Mộng tát vào mặt cháu:

– Con đĩ này, bà, mẹ và cháu đều làm vợ một người còn chưa phải lσạи ɭυâи à? Không nói nhiều nữa, gọi thằng nhóc đó đến đây!

Hồng xụ mặt rồi cười ranh ma:

– Bà không muốn thì thôi, cơ mà nếu bà sướиɠ, bà phải để cháu và mẹ làm vợ anh ấy. Cháu nói trước, cháu, mẹ làʍ ȶìиɦ với anh ấy, bà đừng xem trộm, nhỡ vô tình bắt gặp, bà đừng ngăn cản, không được hứng tình lao vào tranh phần!

Mộng vừa tức vừa thẹn bất lực con cháu ranh mãnh, nàng hất Hồng ra, quát lớn:

– Mày còn nói nhảm nữa, đừng trách tao!

Hồng vẫn lầy lội bắt bà đồng ý mới chịu đi. Nàng cười hí hí nhảy chân sáo rời phòng. Hồng ra đến cửa thấy Long đang đi xuống lầu, chồng nàng ôm bụng kêu đói. Hồng nhớ ra chồng chưa ăn uống gì liền làʍ ȶìиɦ ngay nên mất sức, tất yếu sẽ đói ngấu. Nàng cười khúc khích chạy tới nựng má chồng, ghé tai thì thầm điều kiện với Mộng.

– Anh phải trổ hết tài ra cho chị cả sướиɠ, bả sướиɠ ɭ*и sẽ khó quên được anh!

Tôi nhăn nhó nói:

– Nhưng cô ấy dữ lắm, anh sợ!

Hồng mỉm cười dịu dàng:

– Chị cả làm bộ làm tịch thế thôi, chớ em biết bả cũng thèm khát lắm rồi, con gái hay xấu hổ mà anh. – Nàng hé miệng cười ɖâʍ – Chỉ cần anh làm bả sướиɠ ɭ*и, em chắc chắn bả nghiện anh còn hơn chúng em nữa. Mười một năm rồi bả chưa làʍ ȶìиɦ với ai hết, nhất định ngứa ngáy vãi ra chỉ muốn sướиɠ ɭ*и thôi, giống chị hai ấy, ban đầu cũng giả bộ ngại ngùng còn gì!

Hồng nói nhỏ vào tai một điều, tôi hỏi sao phải làm thế, cô ấy cười hi hi giải thích lý do, tôi mới gật gù đồng ý ngay. Hồng thấy chồng bình tĩnh hơn, nàng cười mủm mỉm ghé môi thơm má rồi hôn chụt vào môi chồng, vẫy tay đi làm đồ ăn:

– Cố lên chồng yêu của em, nếu thành công em sẽ thưởng cho anh!

Hồng khuyến khích chồng mạnh dạn vào phòng. Tôi vẫn thấy tim đập thình thịch, lúi cúi đi vô chẳng dám ngẩng đầu. Mộng trông thằng nhóc co ro cúm rúm liền chuyển thái độ, nàng nhẹ nhàng cho nó bình tĩnh, có thế tất cả mới tâm phục khẩu phục, không còn gì để nói nếu thua nàng.

– Cậu bé ngồi gần ta đi, đừng sợ!

Tôi nghe giọng dịu dàng nên nỗi sợ giảm xuống gần hết, mạnh dạn làm theo lời bả. Bả chăm chú nhìn tôi một lát rồi khẽ cười:

– Đẹp trai đấy, sau này khối cô xin chết!

Mơ mím môi nén cười nghe mẹ nói ngay vào chuyện chính:

– Cậu vào đây chắc biết phải làm gì rồi. Nào bắt đầu đi!

Mùi hương dìu dịu trêи thân bả làm tôi nứиɠ, bả lại đẹp hơn cả hai vợ khiến tôi chỉ muốn làʍ ȶìиɦ ngay, cơ mà tôi đói bủn rủn chân tay chả còn hơi sức, nhăn mặt nói:

– Cô chờ em ăn xong đã, vợ… à nhầm… cô Hồng đang nấu ngoài kia!

Mơ cười thành tiếng liền mém miệng ngăn ngay, nàng sợ cái hắng giọng từ mẹ. Mộng mỉm cười ôn nhu xoa đầu Long, yên lặng chờ đợi, nó không vội, nàng vội làm gì. Vài phút sau, Hồng bê vào phòng tô mỳ tôm bốc khói nghi ngút, món ăn còn có rau xanh, trứng ốp, thịt bò phủ kín bát oto. Tôi thèm nhỏ dãi khoanh tay mời ba người. Mộng hài lòng cử chỉ lễ phép, nàng nhướng mắt bất ngờ kiểu ai tin nổi chú nhóc ngoan ngoãn này lại chịch hai cô gái xinh đẹp trẻ trung quyến rũ. Các nàng còn là con cháu của Mộng.

Hồng huých tay ra hiệu cho Mơ, hai nàng nén cười lén liếc Mộng chăm chú trông Long ăn như hổ đói. Chẳng mấy chốc tô mỳ hết veo, Long khà ra khoan kɧօáϊ cầm cốc nước trêи bàn định uống liền sực nhớ phải mời mọi người uống trước. Mộng thích thú cười, nàng chưa thấy đứa trẻ nào lễ phép thế này. Long uống cạn cốc nước, Mộng bất giác đỏ mặt xấu hổ. Nàng thẹn thùng vì sắp phải làʍ ȶìиɦ với trẻ con trước mặt con cháu mình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.