Thần Phong đã tỉnh táo lại, thân trên tinh tráng để trần, ngồi bên cửa sổ hứng gió lạnh, nhìn cảnh đêm thành phố ở phía xa, ánh đèn ngũ sắc, rực rỡ chói mắt, làm cho toàn bộ thành phố được chiếu sáng như ban ngày
Say nghĩ của Thần Phong theo ánh sáng của đèn điện , nhẹ nhàng lay động .
Hắn nhớ đến những ngày cùng mẹ và Từ Mộ Ly sống cùng nhau trước kia.
Quả thật Từ Mộ Ly là một người con trai tốt cũng là anh trai tốt, bởi vì trước khi mẹ lâm chung không được gặp mặt hắn lần cuối, vì vậy mà tâm Thần Phong bắt đầu sinh ra oán hận đối với hắn. Nhưng năm năm trôi qua, hận ý trong lòng cũng dần dần biến mất.
Cẩn thận hồi tưởng lời nói vừa rồi của Từ Mộ Ly, hắn quả nhiên không làm gì sai, bên này là người cha nuôi lớn mình, bên kia là người mẹ đã mang thai 10 tháng sinh ra mình, hắn đứng ở giữa cũng rất khó xử.
Những năm gần đây hắn không lui tới với Từ Mộ Ly, nhưng hắn vẫn nghe được, Từ Mộ Ly là một người đàn ông chuyên tình, mà bản thân mình bên người cũng đã từng thay đổi vài người phụ nữ.
Tuy rằng cuối cùng hắn cũng tìm được Khả Đồng – người mà hắn chân chính yêu thương, nhưng hắn lại không thể cho cô cái gì cả. Lấy thân phận địa vị của Từ Mộ Ly, còn cả tình yêu cuồng dại chuyên nhất của hắn nữa, hắn cho rằng Khả Đồng với Từ Mộ Ly sống cùng nhau, so với để cô sống cùng mình sẽ càng hạnh phúc vui vẻ hơn nhiều.
Yêu một người, thì chỉ cần nhìn thấy cô vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi, hắn sẽ vui vẻ thành toàn cho bọn họ!
Bất chấp bản thân mình bị hắn làm cho tổn thương máu chảy đầm đìa, cô vẫn đi lên vươn tay ra từ phía sau ôm chặt lấy Thần Phong, dán mặt lên tấm lưng cường trán của hắn, nước mắt không tiếng động chảy xuống.Ôi chao? Tay cô hình như đụng đến cái gì đó mềm mềm , mặc kệ , cô thầm nghĩ muốn dốc hết toàn bộ nước mắt uất ức.
Nghe thấy tiếng khóc đè nén của Khả Đồng, cuối cùng Thần Phong vẫn không nhịn được, hai tay đặt trên hai cánh tay nhỏ bé đang ôm trên hạ phúc của hắn, an ủi cô: 'Đừng khóc , xin lỗi, đều là anh không tốt, anh không nên nói những lời như thế làm cho em thương tâm.'
Khả Đồng nằm trên lưng hắn lắc đầu, sợ mình vừa mở miệng, sẽ gào khóc.
Thần Phong xoay người, ôm chặt lấy Khả Đồng ào ngực : 'Thực xin lỗi!'
Nước mắt cô không thể nào không chế, tuôn rơi, Khả Đồng rúc vào trong lòng Thần Phong tham lam hưởng thụ sự ấm áp trong lòng hắn, vươn tay vây quanh ôm chặt hắn.
'Khả Đồng, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em, anh không bỏ được em, cầu xin em đừng đi cùng anh ấy.' Vốn dĩ Thần Phong đã hạ quyết tâm cùng Khả Đồng chia tay, nhưng lại bị thân thể ấm áp mềm mại trong lòng kia làm dao động quyết tâm của hắn
Nhìn Khả Đồng đang mặc một thân áo ngủ tình thú khêu gợi màu đỏ lỗ ra nửa bầu ngực, Thần Phong nuốt xuống một ngụm nước miếng. Hóa ra cái mềm nhũn gì đó vừa rồi cọ xát trên lưng hắn, chính là hai bầu vú trước ngực Khả Đồng, mà vừa rồi thời điểm cô ôm thắt lưng hắn, còn không cẩn thận đụng phải dục vọng mềm nhũn nằm úp sấp dưới thân hắn.
Cô gái nước mắt lưng tròng, thân thể hấp dẫn kích thích, làm cho dục vọng mềm nhũn dưới thân nhanh chóng khởi động chống đỡ quần. Ngẩng đầu đứng thẳng, ái dịch trong suốt trên đỉnh quy đầu ngang ngược xông thẳng ra khỏi quần.