Trên cửa sổ sát đất chiếu lên một bức tranh sắc hương sinh động , thân thể mê người, một bộ ngực sữa tuyết trắng không ngừng lắc lư , hình ảnh gợi cảm, mỹ diễm như thế, dụ hoặc liêu nhân đến cực điểm.
Bên tai không ngừng quanh quẩn tiếng Khả Đồng thở gấp, Từ Mộ Ly cúi đầu nhìn động tác nhục bổng của mình thẳng tiến vào hoa huy*t non nớt của Khả Đồng. Chỉ thấy nam căn kia không ngừng cắm thật sâu vào hoa huy*t chặt trất ướt át, mỗi khi rút ra trên nó lại dính đầy ái dịch trơn trượt của cô. Trong miệng cô thì nói không thể yêu mình, nhưng mà tiểu huyệt cô vẫn khát vọng hắn tiến vào như vậy. Phụ nữ đều là loại động vật khẩu thị tâm phi, miệng thì nói không cần, nhưng mà trong lòng lại nghĩ thật muốn, biểu hiện thân thể là rõ ràng nhất , hoa huy*t dưới hạ thân đã chảy ra ái dịch ẩm ướt đến như thế rồi mà còn chối.
‘Từ Mộ Ly, tuy rằng cô ấy nói rằng không thể yêu mày, không có nghĩa là cô ấy sẽ không thương mày, có lẽ ở trong tâm cô đã sớm yêu mày rồi cũng nên , cho nên mày phải không từ thủ đoạn đoạt cô ra khỏi tay người đàn ông khác. Giữ lấy cô! Giữ lấy cô!’
Đáy lòng có một âm thanh không ngừng nói với chính mình rằng hãy giữ lấy cô đi, hiện tại Từ Mộ Ly cũng thầm nghĩ làm điều đó , muốn hung hăng điên cuồng mà chiếm cứ toàn bộ con người cô.Hắn kéo áo và bra của Khả Đồng ra, đem toàn bộ thân thể trần trụi của cô quay lại trước mặt mình, đập vào mắt là dáng người xinh đẹp hấp dẫn của Khả Đồng, thân thể mềm mại rung động lòng người, đường cong mê người không chê vào đâu được. Da thịt trần trụi phím hồng, hai gò má say lòng người cũng ửng hồng lên, đôi mắt ngập nước cũng nhiễm màu tình dục , xinh đẹp quyến rũ câu hồn người.
Khả Đồng nằm trên tấm kính lạnh như băng của cửa sổ sát đất, nhìn đôi mắt hồn xiêu phách lạc của Từ Mộ Ly, đó là một đôi mắt màu đỏ sậm, trắng trợn lộ ra dục vọng. Trong mắt cô cũng là bóng dáng của Từ Mộ Ly, thân hình hắn cao to, thân thể tuy cao lớn nhưng lại không thô thiển, vóc người rất hoàn mỹ. Cô nhìn xuống phía dưới một chút ngắm đến nam căn ướt sũng dưới quần hắn, nó vẫn đang sinh long hoạt hổ nhảy dựng lên . Đây là lần đầu tiên cô có thể nhìn rõ ràng thân thể Từ Mộ Ly trần trụi như thế, cô không khỏi cúi đầu xấu hổ đỏ mặt.
Từ Mộ Ly nâng mặt cô lên, đôi mắt câu hồn nhiếp phách tươi cười, cả người phát ra sức quyến rũ nam tính trí mạng, vừa nhìn vào đôi mắt ấy Khả Đồng không khỏi mất hồn. Hắn cúi đầu bên môi cô nhẹ giọng khàn khàn: