Lục Thanh Thanh là người hiểu chuyện nên sẽ không làm ba chuyện lật mặt Lâm phu nhân và Lâm Vĩnh Luân trên công đường. Mà cho dù ả có nói thật thì cũng chẳng ai tin.
Thay vì vạch trần hung thủ ra ánh sáng làm lòng ngủ hoang mang. Cuộc sống thường ngày bị đảo lộn chi bằng dàn xếp một cách êm thấm. Mọi người đều vui có phải vui hơn không.
Nội tình vụ án thì Là Phiêu Vân đã nắm rõ. Cụ thể như sau.
Lâm Phu nhân và Lâm Vĩnh Luân vì muốn loại trừ Lâm Vĩnh Khang khỏi danh sách thừa kế gia nghiệp lâm gia nên ngấm ngầm ám hại hắn ta. Được biết Lâm Vĩnh Khang là người sáng dạ văn hay chữ tốt, lại thích du xuân ngoạn thuỷ. Tâm hồn lãng mạn như vậy không thể thiếu giai nhân.
Đối với người đọc sách nhiều đến lú lẫn nên khi gặp phải “Hồ li tinh” của Phong Nguyệt Lâu lập tức trong đầu nảy sinh nhiều viễn cảnh mơ mộng.
Lâm Vĩnh Luân dẫn “em trai” đi chơi gái hoàn toàn có chủ đích riêng. Gã muốn mượn dịp này để cho Lục Thanh Thanh về Lâm gia, tiện bề chăm sóc em dâu những ngày sau.
Tuy nhiên vợ của Lâm Vĩnh Luân biết được tư tình của hai người. Cho nên đêm tân hôn đã ra tay hạ sát Lâm Vĩnh Khang, rời đổ tội cho Lục Thanh Thanh. Vừa giết được nhân tình của chồng vừa xử được một người thừa kế.
Đó là toàn bộ vụ án tại nhà Lâm gia. Vạch mặt Thanh Liên thì La Phiêu Vân đã hứa là không làm. Gã sẽ cho bốn người liên quan tới vụ án đuốc bình an để vẹn mọi đường.
Tuy nhiên vẫn phải có một kẻ gắng tội cho cái chết của Lâm nhị công tử. Muốn tìm một kẻ chết thay tại huyện Quý Châu chỉ có thể tới một nơi.
“sòng bạc!”
Giữa buổi sáng La Phiêu Vân không tới để giải trí. Gã đến tìm một con bạc nợ nần chồng chất, muốn dùng bạc để mua cái mạng của người ta.
Gã không mạc quan phục Ma giả dạng làm người qua đường, đeo thêm miếng râu giả tô lông mày rậm hơn rồi đi vào trong Hào Môn Phường.
Ngay ở bên ngoài, gã liền bắt gặp người của Hào Môn đang đánh con nợ đến thừa sống thiếu chết.
Người này là Lý nhị Cẩu, một nam nhân bỏ đáng bỏ đi. Gã lấy tiền đi đánh bạc thua thì nợ, không trả được thì đem vợ con đi bán.
Hôm nay bị đánh đau như vậy chắc hẳn đã lâm vào bước đường cùng.
“dừng tay! Hắn ta mắc nợ bao nhiêu mà các ngươi muốn lấy mạng của hắn!”
Một tên hán tử đáp.
“Lão huynh. Không phải chuyện của mình thì bớt lo chuyện bao đồng thì tốt hơn. Tên này đem cả vợ con đi bán, mạng của hắn không đáng giá đâu.”
La Phiêu Vân hừ một tiếng.
“Bao nhiêu?”
“cả vốn lẫn lời là 243 lạng bạc, nếu lão huynh đưa ra 200. Tên súc sinh này là của huynh.”
La Phiêu Vân móc ra 100 lạng bạc, ném cho người của Hào Môn Phường.
“các ngươi đánh chết hắn cũng không lấy được 100 lượng đâu.”
Người của Hào Môn nhìn nhau một hồi rồi kéo nhau vào bên trong. Coi như buông tha cho Lý Nhị Cẩu. Lão ta nằm ở dưới nên gạch chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.
“đa… Đa tạ ân nhân… Sau này ta sẽ không dám nữa!”
La Phiêu Vân Lạnh nhạt nói.
“Muộn rồi. Măng của ngươi giờ là của ta. Bọn chúng giết được người, ta cũng có thể giết được, hơn nữa thủ đoạn của ta còn đau đớn hơn bọn chúng nữa.”
“ n nhân, số tiền mà ngài trả cho chúng sau này tôi sẽ trả lại cho ngài.”
La Phiêu Vân cúi người túm lấy ngực áo nam nhân, nhấc bổng gã lên rồi dí vào tường.
“Lý nhị Cẩu, năm nay đã ngũ tuần, bán cả vợ con đi gắn nợ, người như ngươi có thể kiếm được tiền trả nợ sao? Ngươi đã có thể quay đầu trước khi lâm vào bước đường này. Trước khi vào Hào Môn Phường. Ngươi có nghĩ đến ngày này không?”
Lý nhị cẩu thân thể yếu đuối, thấy sách mặt hung dữ của La Phiêu Vân không khỏi sợ hãi. Lão run run đáp.
“ n nhân. Người muốn ta làm gì?”
“Giúp ta một việc, ta sẽ đáp ứng một nguyện vọng cuối cùng của ngươi. Nếu không, thì ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.”
Bụng của Lý nhị cẩu bỗng réo lên ầm ầm. Đã mấy bữa gã không ăn gì. Bụng đói cồn cào là thế nhưng khi gã thốt ra nguyện vọng cuối cùng. La Phiêu Vân không khỏi ngạc nhiên.
“Ta… Muốn thắng bạc, thắng thật nhiều bạc, chỉ một lần thôi. Ngươi làm được không?”
La Phiêu Vân không biết đánh bạc, nhưng vẫn đồng ý giúp Lý Nhị Cẩu. Một người biết luật, Một người có ngũ quan cực kỳ linh mẫn. Đánh trận nào là thắng trận đó.
Lý nhị cẩu như biến thành một con người khác. Lão chưa bao giờ thẳng lớn đến mức Hào Môn Phường phải xuất ra một cao thủ ra đổ xí ngầu. Song thủ đoạn có cao minh tới đâu, La Phiêu Vân vẫn có thể nam bắt được.
“Lại Thắng, … Lão tử thắng lớn rồi.”
“chơi.. Chơi tiếp… Xả láng cho gia gia…. Ha ha ha.”
Nhìn Lý nhị cẩu sung sướng. Hào Môn Phường lập tức sai người lôi lão ra ngoài để tẩn thêm trận nữa. Nếu không có La Phiêu Vân thì lão lại ngỏm lần hai.
“Lão huynh, không phải muốn phá chuyện làm ăn chúng tôi đấy chứ.”
“Hào môn phường đâu phải là ba chủ, chẳng qua hôm nay ta không rảnh tâm sự với mấy người. Bớt ngông cuồng lại đi, nếu không hôm sau ta sẽ tới đây vét hết kho bạc của mấy người.”
La Phiêu Vân không lấy một xu một cắc, một mực lôi Lý Nhị Cẩu rời khỏi Hào Môn Phường.
“ân nhân, người không lấy bạc mà vội vàng đi đâu vậy?”
“Ta dẫn ngươi đi chết đây! Nguyện vọng của ngươi ta đã đáp ứng rồi ngươi không định nuốt lời đấy chứ!”
Lý nhị cẩu cười mếu…
“ân nhân có gì từ từ nói, không cần lôi ra đi như vậy, ta có chân mà.”
La Phiêu Vân tới tiệm vải của Lâm gia mua cho Lý nhị cẩu một bộ quần Áo mới, rồi qua tửu lầu mời lão một bữa no nê. Nói cho gã biết phải làm những gì. Nghe Xong Lý Nhị Cẩu chỉ cười nhạt một tiếng.
“ n nhân đối đãi bực này, ta không thể chối từ a. Nhưng lần này gánh tội cho người khác, ta cũng dễ bị mất đầu lắm.”
“Ngươi muốn từ chối sao?”
“Muốn cũng không được. n nhân thân thủ bất phàm, muốn lấy mạng tôi cũng dễ thôi. Cho tôi nghĩ thêm một chút nữa đằng nào cũng sắp chết mà.”
La Phiêu Vân nhăn mặt. Lý nhị cẩu này tâm tư thật khó đoán a. Tuy nhiên người cầm chuôi dao là La Phiêu Vân, lão không thể chối từ.
“Người còn nghĩ chuyện gì nữa, nguyện vọng lớn nhất đã thực hiện rồi còn đâu.”
Lý nhị Cẩu thở dài một hơi.
“Ta còn muốn chuộc người nhà nữa… Đời này ta thật có lỗi voi bọn họ. Nếu ân nhân chuộc họ ra thì ta không còn vướng bận gì nữa.”
“Ngươi cung thật lắm chuyện! Ta sẽ đáp ứng nốt cho ngươi. Nhưng phải đợi xong việc đã.”
“được, tôi tin ngài…vậy thì đưa tôi đi chết được rồi.”
Lo được người chịu tội. Vụ án của Lâm gia đã có thể khép lại một cách êm đẹp.
Lý nhị cẩu vốn nghiện cờ bạc, Biết Lâm gia tổ chức hỉ sự, đợi mọi người sau mèm thì lẻn vào trộm đồ, nào ngờ bị Lâm Vĩnh Khang phát giác nên mới ra tay giết người.
Tờ kết luận còn rất sơ sài, nhưng chính mồm của Lý nhị cẩu tự thú nhận thì chẳng ai dại mà vẽ thêm chuyện cho phức tạp.
Người không vui nhất chính là Lâm Phu nhân khi biết Lục Thanh Thanh vô tội. Tuy nhiên sau buổi tră án thì bà cũng không chấp vặt chỉ vì câu nói đậm chất dịu dàng của Thanh Thanh.
“Tiểu nữ đa tạ Lâm gia không màng đến xuất thân, cho phép thành đôi với nhị công tử. Đáng tiếc phức phận chưa tới mà cơn găy hoạ cho Lâm gia. Nhận thấy không cần mặt mũi ở lại Quý Châu nữa, xin phép cho tiểu nữ mang một phần bài vị của Nhị Cũng tử rồi rời khỏi đây.”
Lâm Vĩnh Luân vừa mừng vừa tiếc. Đứng giữa mẹ và vợ Thanh Liên, gã không dám hé miệng ăn ủi nàng.
Lục Thanh Thanh thở dài một hơi, xem ra việc nàng đặt hi vọng vào Lâm đại Thiếu gia là sự lựa chọn sai lầm.
Mối quan hệ chính thức kết thúc khi ba người nhà họ Lâm rời khỏi huyện nha. Hình sư gia, và Trương đại nhân lập tức thế chỗ.
“quả thực đã để Lục cô nương chịu khổ rồi. Ta sẽ chi ngân lượng để bồi thường danh dự cho cô. Giờ thì qua đây dùng bữa với Trương đại nhân và ta được không?”
Lục Thanh Thanh nhẹ giọng đáp.
“đa tạ hai vị đại nhân đã minh oan cho tiểu nữ. Nhưng Thanh Thanh phải rời khỏi Quý Châu, thuyền đi Nam Thành sắp khởi hành hành rồi, tiểu nữ xin phép.”
Khi đi ngang qua hàng ngũ bổ khoái. Lục Thanh Thanh chợt dừng bước gần chỗ của La Phiêu Vân, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp, thêm cái gật đầu nhè nhẹ để ta ý biết ơn.
La Phiêu Vân khẽ giơ tay đắp lại, sau đó quay vào trong huyện nha đánh chén cùng mấy huynh đệ.
Bữa ăn do Hình sư gia chuẩn bị cốt để gặp gẫm Lục Thanh Thanh, nhưng chuyển ngoài ý muốn xảy ra, giờ đây thằng bữa liên hoan của mấy tên bổ khoái.
Vương Thái uống một hớp rượu tỏ vẻ không can tâm.
“tốn bao nhiêu cũng sức như vậy mà không vượt mặt được Hình sư gia hay sao? La Phiêu Vân, ta và ngươi phí công vụ này rồi. cạn chén đi.”
La Phiêu Vân chép miệng.
“Đúng là xui xẻo, tra đuốc nửa đường thì Lý nhị cẩu lại mò ra đầu thú. Nếu không chúng ta đã lập được công lớn rời, đáng tiếc a. “
“Tiếc thật, mà Hình sư gia đâu? Thường thi ngài ấy thường sẽ qua đây ba hoa chuyện phá án, khoe trí tuệ trước mọi người cơ mà. Lạ nhỉ?”
“nào có đâu, Hình sư gia nói đi đứng không cẩn thận bị ngã. Mặt cờn dính hai vết bầm kia kìa.”
La Phiêu Vân nhếch miệng cười, kết quả này lằm gã thấy vừa lòng. Lâm Nhị cẩu đầu thú được giảm nhẹ tội, không bị xử chém. Ngồi nhà lao, ngày ăn ba bữa chẳng muốn kêu ca gì. Đã thế còn được La Phiêu Vân đầu tư cho một bộ xúc xích, chơi bạc với đám cai ngục Vương Bôn. Vương Tài… Ở nhà còn chưa được sướng như vậy.
…
Chè chén no nê. La Phiêu Vân thênh thang đi qua phớ huyện trở về nhà, giữa đường lại gặp mặt một người quen. Hai người như thể tình cờ sánh vai mà đi.
“La bổ khoái, sao ngươi lại thả cho Lục Thanh Thanh. Có phải lại yếu mềm trước nữ nhân rồi không?”
“Lâm thiếu phu nhân, cùng là nữ nhi, người ta phải dựa vào chốn phòng nguyệt mà sống, giờ cũng đã bỏ đi Nam Thành, không gây vướng bận cho người nữa.”
Thanh Liên vờ nhìn hai bên đường mà đáp.
“ta không lo chuyện cô ta có ở Lâm gia hay không? Dù sao ngoại trừ tà và ngài biết nội tình, mọi người đều cho rằng Lý nhị Cẩu là hung thủ thực sự. Người đã làm thế nào vậy.”
“Mọi người đều hài lòng là được rồi. Những chuyện cũ không cần nhắc lại.”
Thanh Liên dừng bước. Nhìn thẳng La Phiêu Vân.
“Thế còn chuyện của ta với đại nhân! Người cũng định quên luôn sao?”
La Phiêu Vân nhìn Lâm Phu nhân từ đầu đến chân. Ăn mặc sang trọng, mùi hương nồng nàn quyến rũ.
Gã chỉ đưa mũi khịt khịt hai cái rồi mỉm cười, gã đưa đao vác ngang vai. Thong dong đi trước.
“La bổ khoái, ngươi như vậy là có ý gì?”
P/s vụ án đầu hơi sơ sài. các đạo hữu đọc đến đây thì góp ý đi ạ. kết như vậy đã được chưa. tới hạ thấy hơi vội, nhưng lười câu chương nên …