Cảm giác làm việc xấu quả thực không tệ chút nào. La Phiêu Vân cầm túi bạc trong tay, ngạo nghễ bước trên con phố huyện. Vừa tống tiền vừa tống tình được hai nữ nhân của Lâm gia mà không gặp phải phản kháng gì lớn. Điều này khiến cho tâm tình gã bở khoái rất cao hứng.
Nhất là sau khi ân ái với nữ nhân. Thể trạng không hề bị suy giảm mà còn thấy khoẻ khoắn lên nhiều. Thay vì về nhà nằm ngủ gã đi tới nhà lao của huyện nha để xử lý công vụ.
Đại lao chỉ còn Vương Bôn và Vương Tài, hai em họ của Vương Thái. Đầu óc không được thông minh lắm, nhưng dựa hơi vào anh họ làm bổ đầu của huyện nha, được Y cất nhắc đi làm cai ngục. Ngày ở nhà tối đi làm ca đêm.
Hạng võ biền như huynh đệ Bôn và Tài rất ngưỡng mộ thân thủ của Hùng Phi và Phiêu Vân. Thấy gã nửa đêm tới đại lao liên chạy lại hỏi thăm.
“La huynh, muộn thế này còn đến đại lao làm gì? Có Chuyện để sáng qua đây cũng được mà. Huynh vừa từ quỷ môn quan trở về cũng nên để ý thân thể Mình một chút. Có chuyện gì cần, cứ sai bọn ta được rồi.”
La Phiêu Vân chắp tay khách khí đáp.
“Không dám làm phiền hai huynh đệ. Cho hỏi nghi can Lục Thanh Thanh có ở trong đại lao chứ. Ta muốn hỏi về vụ án.”
Vương Tài đáp.
“Người không có ở đây, việc thẩm tra do Hình sư gia trực tiếp thực hiện. Còn nghi phạm bị giam lỏng ở bên trong huyện nha.”
La Phiêu Vân cảm khái.
“Hình sư gia quả là người hết lòng vì công vụ. Xem ra ta đã lo lắng thừa thãi rồi.”
La Phiêu Vân nói vậy nhưng trong lòng gã biết tỏng Hình Sư Gia đang giở trờ gì. Dù sao cũng không có người ở trong đại lao, La Phiêu Vân bèn cáo từ huynh đệ Bôn, Tài lẳng lặng đi ra sau huyện nha.
Với thân thủ của gã. Thi triển Bích Hổ Du Tường chẳng phải việc khó khăn gì. Còn Lục Thanh Thanh ở phòng nào thì phải dùng đến ngũ quan để truy tung.
Huyện nha đã ngủ hết, đèn các phòng đều tối om. Cách duy nhất để tìm ra là dùng phương pháp loại trừ cùng với khứu giác linh mẫn ngửi mùi nữ nhân.
Tại phòng khách của Huyện nha, chỗ thường dùng làm nơi đón tiếp quan trên về thị sát. Ngay lúc này đang có người ở bên trong nghỉ ngơi.
“Hình sư gia, người nhất định phải minh oan cho tiêu nữ.”
Hình sư gia ôm nữ nhân trong lòng, bàn tay mân mê hai quả đào chín đầy thích thú. Nhìn hạ thân xẹp lép không lên nổi chơ thấy hai người đã mây mưa trong phòng từ tối đến mức cạn lực.
“Nàng muốn ta giúp thì phải thành thật một chút, ta mà biết được nội tình mới có thể thu xếp cho nàng.”
Lục Thanh Thanh giả bộ nức nở, làm ra bộ mặt của một nữ nhân yếu ớt. Chốn Phong Nguyệt đã dạy cho nàng cách để lấy lòng được nam nhân. Tối qua làm Hình Sư gia chảy lênh láng, tin chắc đã sa vào lưới tình của mình.
“Đại nhân, tiểu nữ chỉ là một nữ tử thanh lâu, tưởng chừng được lọt vào mắt xanh của Lâm nhị công tử , thoát khỏi cảnh chậu lồng. Nay ngờ chỉ bị người ta lợi dụng. Đêm hôm đấy tiểu nữ bị một người lạ mặt đánh ngất lịm khi tỉnh dậy thì đã thấy phu quân bị giết. Hu hu.”
Hình sư gia vỡ vai an ủi.
“Đừng khóc nữa, ngoan nào! Nói như vậy thì hung thủ là một người khác. Người này có khả năng làm người của Lâm gia đứng không?”
Lục Thanh Thanh chu mơi như một con mèo nhỏ, khẽ gật đầu.
“Ư… Chắc chắn ngủ đó giết người sau đó vu oan cho tiểu nữ. Lâm công tử tốt với tiểu nữ như vậy, sao tiểu nữ có thể lấy oán báo ăn chứ. Sư gia nói có phải không?”
“Đương nhiên trông nàng dễ mến như vậy sao có thể ra tay giết người được chứ? Hưng thủ nhất định là người khác… Nàng yên tâm, ta sẽ bảo vệ cho nàng.”
Cuộc trò chuyện mùi mẫn lợt vào tai của La Phiêu Vân, gã nhảy từ trên mái nhà xuống, đứng trước cửa phòng, gõ cửa rầm rầm.
Hình sư gia hốt hoảng ngồi bật dậy, miệng làu bàu.
“Quái lạ, giờ này sao lại có người mò đến nhà khách của Huyện nha.”
“Sư gia, làm sao bây giờ?”
“nàng ngồi ở đây để ta ra xem”
Hình sư gia khoác cái áo ngoài tồng ngồng đi ra phía cửa. Chốt cửa vừa được kết ra, một quyền uy mãnh lập tức xồ tới đấm vào mặt khiến ông ta ngắt lịm đi.
Lục thanh thanh nghe thấy tiếng động lạ, không dám mở miệng kêu lên, thấy vào đó cô lách qua tấm rèm che, trốn vào trong góc nhà.
La Phiêu Vân rút khoái đao, âm thanh đanh gọn chua chát vang lên.
“Lục Thanh Thanh, Lâm gia trả 500 lượng bạc cho tớ, bảo ta khiến cho cô im miệng. Ngươi có lời nào muốn trăn trối hay không.”
Lục Thanh Thanh vẫn trốn trong góc nhà, miệng ngậm chặt cho tới khi khoái đao lướt toi trước ngực mình, cô mới run run ngủ khuỵu xuống van xin.
“Xin đừng! Đại nhân tha mạng… Người muốn gì cũng được, làm ông tha cho tiểu nữ.”
La Phiêu Vân nhìn bộ dạng ướt át, áo lụa xộc xệch không thèm cài nút áo để cho cặp ngực phơi ra trước mặt. Gã dùng sống đao lột sạch y phục trên người nữ nhân.
Quan sát từ đầu đến mông, phải công nhận Lực Thanh Thanh thuộc tóp cực phẩm nữ nhân, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông. Đôi mắt trong veo ướt đẫm vì những dòng lệ.
Nếu không phải vừa giao lưu với hai nữ nhân của Lâm Gia, La Phiêu Vân chắc hẳn đã xồ tới mà ngấu nghiến.
Đáng tiếc, vưu vật này bị nước miếng của Hình sư gia tẩm ướp, khiến hứng tình trong người La Phiêu Vân giảm mạnh.
“Lâm Vĩnh Luân sẽ không cứu được cô đâu. Hắn ta vừa sợ vợ vừa sợ Lâm phu nhân, muốn cứu nhưng xem ra bất lực rồi. Cô đừng nuôi hy vọng làm chi nữa.”
Lục Thanh Thanh thoáng chút sững sờ, rắt nhanh bám lấy chân của La Bổ Khoái mà cầu xin.
“Đại nhân, tiểu nữ bị oan, tiểu nữ không phải Hung thủ sát hại Lâm nhị công tử. Xin người mình giám.”
“ta biết cơ không phải hung thủ, cô đã ở cạnh Lâm Vinh Luân cho tới sáng, khi về thì đã phát hiện Lâm Vĩnh Khang đã chết. Nếu như cô ở hiện trường thì sớm đã chạy khỏi Lâm gia rồi. Tuy nhiên, ta không quan tâm chuyện cô có giết người hay không. Lâm Phu nhân trả ta 500 lượng để xử lý cô, cô có muốn nói gì không?”
Lục Thanh Thanh vốn đã là cái gai trong mắt Lâm phu nhân, nay bà ta còn muốn thủ tiêu cô nữa. Lâm Vĩnh Luân một mặt thêm nên hẹn biển, lúc then chốt vẫn không thấy ló mặt. Đã vậy thì cô không phải giấu Diếm cho hai người kia nữa.
“Đại nhân, ta muốn tố cáo Lâm phu nhân và Lâm Vĩnh Luân.”
La Phiêu Vân thờ ơ đáp.
“chuyện gì?, chuyện hai người bọn họ dùng trà độc để hãm hại Lâm Vĩnh Khang ư? Vô ích thôi, không bằng không cớ, nói ra chỉ ngượng mồm thôi.”
Bị La Phiêu Vân đoán trúng, Lục Thanh Thanh bỗng ôm mặt góc nức nở.
“Hiện giờ cô đã rơi vào bước đường cùng. Ngày mai, Lâm vĩnh Luân sẽ đem quà đút lót cho Hình sư gia. Cô sẽ không còn chỗ dựa nào nữa. Ta có thể ngồi yên chờ cô bị xét xử, hoặc cho cô một đao rồi nói rằng. Cô tự tử vì sợ tội, sẽ chẳng ai nghi ngờ đâu. Nhưng vậy thì quá bất công. Nên ta sẽ để cho cô một con đường sống.”
Lục Thanh Thanh ôm lấy đùi nam nhân, úp mặt vào hạ bộ của y.
“đại nhân nếu ngủ cứu được tiểu nữ, tiểu nữ xin làm trâu làm ngựa đêm báo đáp người.”
“Thành ý của cô ta xin nhận, nhưng không phải bây giờ. Ngày mai dù có chuyện gì xảy ra, cô chỉ nói là mình bị đánh bất tỉnh không hề biết gì, còn lại đều không biết gì… Sau khi vụ án giải quyết xong ta sẽ bo cho cô 100 lạng bạc, cô có thể đến Nam Thành Làm ăn, đừng ở lại huyện Quý Châu này nữa.”
Lục Thanh Thanh rưng rưng nước mắt.
“Đại nhân, liệu tiểu nữ có thể tin lời của người hay không?”
La Phiêu Vân chốt như đinh đóng cột.
“Người khác thì ta không biết, nhưng lời của ta, cô có thể tin được. Ta đã cất công tới đây làm việc tốt, đừng để ta phải phật ý.”
“Lục Thanh Thanh không dám! Được tự do đã là ước muốn bấy lâu của tiểu nữ. Đại nhân đi mở ra con đường mới, hạng nữ nhân thấp kém như tiểu nữ không thương minh bằng người ta, nhưng cũng không ngốc đến nỗi tự huỷ hoại tương lai của mình.”
“Tốt lắm, coi như cô biết thân biết phận”
La Phiêu Vân không nói suông, gã ném ra một trăm lạc bạc cho Lục Thanh Thanh thật. Như vậy cũng có cái để cô ta tin tưởng mà hi vọng.
Sau khi thoả thuận xong, La Phiêu Vân rời khỏi nhà Khách huyện nha. Không quên phăng cho Hình sư gia một cú cho ông ta ngất tập hai. Khi tỉnh lại thì trời đã sáng.
Buổi xét xử vụ án cũng sắp bắt đầu.