Hắc Ám Bổ Đầu – Chương 7 Án Mạng đêm tân hôn (5) Cưỡng gian Lâm Phu Nhân – Botruyen
  •  Avatar
  • 172 lượt xem
  • 2 năm trước

Hắc Ám Bổ Đầu - Chương 7 Án Mạng đêm tân hôn (5) Cưỡng gian Lâm Phu Nhân

Trải qua một cuộc ái ân, thân thể của La Phiêu Vân dần dần ổn định trở lại. Dù đăng ở trong đêm tối mà ngũ quan vẫn linh mẫn lạ thường. Gã có thể nhìn thấy Lâm Vĩnh Luân đang đứng ở cửa phòng của gã.

Dường như mối lo về vụ án khiến Lâm đại thiếu gia quên mất việc tức giận Thanh liên thê tử vì tội chậm trễ mở cửa. Cả bộ dạng tơi tả của nàng gã cũng không chú ý nhiều.

Cũng phải thôi, sau này hắn chính là người thừa kế của Lâm gia, nắm quyền lực cao nhất vậy mà trong phủ còn có chuyện mà gã không biết. Cái ghế gia chủ tương lai này. Ngồi lên không thoải mái chút nào, cứ như thể trên đó có gắn cây kim mọc ngược sẵn sàng chọc mông gã bất cứ lúc nào.

Thấy Lâm Vĩnh Luân trằn trọc cả đêm, Thanh Liên đoán phỏng phu quân của mình đang lo cho tiện nhân Lục Thanh Thanh. Lúc này nàng mới ngẫm lại lời của La bổ khoái.

Lâm Vĩnh Luân đa cảm như vậy sau này chưa chắc sẽ không nạp thêm thê thiếp. Phần vì ham của lạ, phần vì Thanh Liên làm dâu hai năm vẫn chưa có sinh ra tiểu hài tử nào. Sau này, nếu người đầu tiên sinh quý tử là một nữ nhân khác thì chỗ ngồi của nàng cũng sẽ bị lung lay.

Không cấm được Lâm Vĩnh Luân nạp thiếp, chi bằng chấp nhận từ trước để tâm tình được thoải mái. Còn chuyện chăn gối, thì Lâm Vĩnh Luân không phải là lựa chọn duy nhất. Tư vị của La bổ khoái cũng không tệ.

Cảm giác dị vật mát lạnh tiến vào trong cơ thể mình. Thanh Liên lại nhoẻn miệng cười, đưa tay đặt lên hạ thân vuốt ve một cách trìu mến.

La Phiêu Vân rời khỏi phòng Lâm Vĩnh Luân, nhưng chưa có ý định rời đi. Gã nhận lời giúp Thanh Liên thoát tội, trước mắt cũng nên chuẩn bị thứ gì đó, nhất là Ngân lượng a.

Bổng lộc của bổ khoái của huyện nha chỉ có 5 lặng bạc trắng mỗi tháng. Bổ dầu được 8 lạng. Sư gia 15 lạng… Dùng bổng lộc xem ra không khả dĩ.

Lâm gia vốn làm ăn tốt, muốn giải quyết chuyện này chẳng cần La Phiêu Vân phải móc hầu bao của mình. Gã quyết định nhắm thẳng tư phòng của Lâm phu nhân mà đi.

Giờ đã sắp sang canh ba. Đèn phòng đã tắt từ lúc con trai Lâm Vĩnh Luân rời đi. La Phiêu Vân không qua gõ cửa mà lén lút cạy cửa sổ chui vào bên trong.

“Kẻ nào?”

Lâm phu nhân chưa vào giấc. Nói bà không lo vụ án thì không hợp nhẽ. Bà cũng lo lắng chang khác gì Lâm Vĩnh Luân, chẳng qua không tiện biểu lộ ra mặt. Vốn bà tin vào việc đút lót cho quăn huyện là xong chuyện, xong thái độ làm việc của mày bổ khoái khiến bà lo lắng.

Khi La Phiêu Vân vừa lẻn vào trong phòng. Bị chủ nhà phát giác, quả thật chỉ làm gã hơi bối rối. Nhưng ngẫm lại có người tự nguyện giao đồ còn hơn là mò mẫm một mình.

“La phu nhân cùng Lâm đại thiếu gia, mưu đồ dùng thuốc độc hại chết nhị công tử Lâm Vĩnh Khang. Chuyện này vỡn lở ra thì hai người khó mà thoát tội. Thể diện của Lâm gia cũng bị suy sụp. Kế hoạch lẽ ra đã thành công nếu không có sự xuất hiện của Lục Thanh Thanh. Cô ta không những không được việc mà giờ đây còn đang nắm thóp bí mật của hai người, có phải không?”

Lâm phu nhân ngồi im trên giường. Mặt mũi chợt biến sắc. Trời tối nên người thường sẽ không nhận ra, nhưng La Phiêu Vân thì khác. Tầm nhìn lúc Đêm tối chẳng khác gì nhiều so với ban ngày.

Phản ứng của Lâm phu nhân gã đã thu vào trong mắt. Để dễ nói chuyện hơn, gã tự tay châm cây đèn dầu trong phòng.

Ánh sáng vừa loé lên. Lâm phu nhân giật mình khi thấy người trong phòng mình là La Phiêu Vân.

“La bổ khoái, muộn thế này người còn đến đây có chuyện gì?”

La Phiêu Vân chỉnh đốn y phục cho ngay ngắn. Trịnh trọng nói.

“Đương nhiên là tra án, ta đã biết được khá nhiều ẩn tình trong Lâm Gia. Từ việc tranh đoạt gia sản cho tới hạ thuốc vào bịn trà trong phòng Lâm Vĩnh Khang. Thậm chí là sự xuất hiện của một nhân Vật thừa thãi như Lục Thanh Thanh. Phu nhân chắc cũng đã nghĩ tới điều này chứ.”

Lâm Phu nhân biết La bổ khoái biết được nội tình bên trong. Nhưng thay vì cách nói ra ở công đường thì người này lại đến tận phòng mình để giãi bày. Chắc hẳn có nguyên do đằng sau.

“La Phiêu Vân, người mò đến phòng tự nửa đêm canh ba thế này. Rốt cuộc muốn sao đây.?”

La Phiêu Vân đáp thẳng.

“Ta biết phu nhân muốn giải quyết được vụ này càng sớm càng tốt trước khi Lâm lão gia trở về. Ta có thể giúp phu nhân thu xếp Lục Thanh Thanh.”

“Lục Thanh Thanh? Ả là hung thủ giết người, chắc chắn sẽ bị nghiêm trị, cần gì phải thu xếp. Ngươi đúng là nói chuyện dư thừa.”

La Phiêu Vân hững hờ đáp.

“Không hề! Thực ra đêm tân hôn, Lục Thanh Thanh không hề ở trong hỷ phòng cùng Lâm nhị công tử. Cô ta đã lén ra ngoài tư tình cùng Lâm Vĩnh Luân, nên không có mặt ở hiện trường.”

Lâm phu nhân nhờ vực hỏi.

“Ả ta khai như vậy sao? Thật là hoang đường, đám quan quân mấy người há có thể tin lời bịa đặt của một kỹ nữ thanh lâu. Luân nhi thường ngày chăm chỉ lo chuyện sổ sách nào có qua lại với phường bán hoa ấy.”

La Phiêu Vân cười khẩy.

“Lục Thanh Thanh chưa khai nhận, nhưng người của huyện nha có đến Phong nguyệt lầu điều tra. Kết quả cho thấy Lâm đại công tử là khách quen ở đấy, nhiều lằn hẹn ước muốn chuộc thân cho kỹ nữ họ Lục.

Hơn nữa phu nhân không thấy thái độ của Lâm đại công tử không lạ chút nào sao? Đó là bởi vì giữa hắn và Lục Thanh Thanh có tư tình khó dứt. Vốn là người sợ vợ, hắn bằng lòng để lục Thanh Thanh kết hôn với Lâm Vĩnh Khang vì biết người đó sống không thọ nữa. Lâm vĩnh khang chết, Lục Thanh Thanh vẫn là người của Lâm gia trên danh nghĩa. Hai người bọn họ đương nhiên sẽ được ở gần nhau.

Trên công đường, Lụcc Thanh Thanh chưa lật mặt vì biết Lâm đại công tử sẽ tim cách cứu nàng ra.

Người thấy suy đoán này của ta hợp lý chứ!”

Lâm Phu Nhân ngẫm nghĩ hồi lâu, tám phần đã gật gù với lý luận của La Phiêu Vân. Sở dĩ Lục Thanh Thanh dám “bướng” với bà là vì có Lâm Vĩnh Luân làm chỗ dựa.

“Người nói nghe xuôi tai đấy. Nếu vậy ai là người đã sát hại Lâm Vĩnh Khang? Ta và Luân Nhi cả tiện nhân họ Lục đều không có cơ hội ra tay. Rốt cuộc là người nào trong Lâm gia có gan ấy chứ?”

La Phiêu Vân biết đó là người nào. Nhưng gã không nói ra thân phận người đó.

“Việc đó không quan trọng, người có thể từ điều tra sau. vấn đề là, Giờ ngọ ngày mai sẽ xử án rồi, Phu nhân muốn Lục Thanh Thanh lật mặt với Lâm gia hay là không?”

Lâm Phu Nhân nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

“La Bổ Khoái, ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng từ Lâm Gia?”

“Phu nhân là người làm ăn, người nói một cái giá đi. Nếu hợp lý Ta sẽ làm tận lực.”

“500 lạng bạc! Đủ không?” Lâm Phu Nhân nói bằng giọng dứt khoát.

“Quá rẻ!”

Lâm gia quả thực giàu có, số tiền ấy chỉ bằng một tháng tiền lời sau việc mua bán vải vóc mà thôi. Tuy nhiên tiền do Lão gia cất. Lâm phu nhân nắm trong tay không nhiều. La Phiêu Vân nói thêm.

“tuy nhiên ta cũng không làm khó phu nhân. Ta bằng lòng với số ấy, nhưng người phải làm cho ta một chuyện.”

Lâm Phu nhân nhíu mày.

“chuyện gì?”

La Phiêu Vân chậm rãi bước tới giường vừa đi vừa nới lỏng dây quần. Khi tới nơi gã thả mảnh vải che hạ thân rơi tự do. Dị Vật lập tức nhô ra căng và cứng chĩa thẳng mặt Lâm Phu nhân.

“Làm nó dịu xuống đi!”

Tuy không nhìn thấy rõ, nhưng cái bóng dị vật thì Lâm Phu Nhân không nhầm đuốc. Bà lập tức quay người sang một bên.

“La Phiêu Vân, đây không phải chỗ cho ngươi làm càn! Nếu chê ít thì ta cho ngươi thêm 100 lạng bạc, tổng cộng sáu trăm.”

La Phiêu Vân đứng yên tại chỗ. Nghe từng câu mặc cả của Lăm Phu Nhân

.

“ 8…800 lạng…. Thôi được… Một nghìn lạng bạc. Ngươi vừa lòng chưa.”

Thái độ mặc cả rất không bằng lòng, một phu nhân giàu có đường nhiên không coi La Phiêu Vân vào mắt. Gã phải là người nịnh bợ bà để xin tiền uống trà đá mới đúng. Chính cái thái độ cùng giọng điệu chua loét ấy khiến La Phiêu Vân nóng mặt.

Gã cười nhạt, một tay cằm dị vật một tay túm lấy đầu Lâm phu nhân. Dí Cự Vật vào má của nữ nhân.

“Lâm Phu nhân nghĩ rằng một lần phục vụ của người đáng giá 500 lạng bạc sao? Người tự xem trọng mình quá, hay là người làm việc đó rất giỏi.”

Lâm Phu nhân trợn mắt nhìn La Phiêu Vân, cái gã nam tử đáng tuổi con mình đang muốn cưỡng dâm bà.

“La Phiêu Vân. Ta tưởng ngươi là chính nhân quân tử, quả thực đã nhầm. Ngươi là một tên bỉ ổi vô liêm xỉ. Ngươi làm thế không thấy mất mặt trước liệt tổ liệt tông nhà họ La hay sao?”

La Phiêu Vân dùng hai tay khống chế đầu của Lâm Phu nhân một tay bịt mũi của bà lại. Sau khi xổ ra một tràng dài bất đắc dĩ phải há miệng thật to để lấy hơi. Vừa hít vào một ngụm thì dị vật nam nhân cũng đi vào trong miệng của bà.

Chưa kịp kêu lên thì nó đã tiến sâu đến tận cổ họng. Phần đầu bị La Phiêu Vân ghì chặt nên tư thế ấy cứ kéo dài mãi cho tới khi Lâm phu nhân thấy ngộp thở.

La Phiêu Vân mới rút dị Vật của mịn ra ngoài.

“Ta làm việc không đến lượt phu nhân quản giáo. Một người âm mưu hãm hại con trai trong nhà có tư cách dạy dỗ Ta sao? Biết điều thì há miệng ra, cho ta thấy thằng ý sám hối của phu nhân.”

Lâm Phu Nhân thở hồng hộc sau đợt ngậm sâu vừa rồi. Vừa lấy lại hơi thì La Phiêu Vân lại túm lấy đầu của bà tiếp tục cho cự vật tiến vào, lần này dễ dàng hơn trước. Cách đón nhận cũng nhẹ nhàng hơn.

Duy chỉ có sắc mặt là không thực sự vui vẻ. Lâm Phu nhân sắp buộc sang ngũ tuần. Vì là phu nhân duy nhất trong nhà, bà hay phách lối từ trong nhà ra ngoài ngõ. Hay đi giao lưu trên phố nhiều. Nên dáng của bà không đến nỗi xồ xề như vợ của Vương Thái.

Cơ thể của bà trắng và mềm. Bộ ngực to hơi xệ ra hai bên vẫn còn những đường cong gợi cảm chi là không được căng mọng như thiếu nữ mà thôi.

Chỗ duy nhất có sức hấp dẫn là miệng của Lâm Phu Nhân, thường ngày chảnh choẹ, lên giọng bao nhiêu thì lúc liếm láp cũng vô cùng thành thục.

Lâm Phu Nhân muốn La Phiêu Vân ra sớm để hạ bớt dâm hoả. Nhưng bà đâu biết gì vừa trải qua trận mây mưa với Thanh Liên. Trận thứ hai này kéo dài mấy khắc liền, Lâm Phu nhân thấy miệng lưỡi khô khan còn thứ kia vẫn căng tròn chẳng thấy giảm xuống.

Không thể kéo dài thêm nữa, Lâm Phu Nhân dùng hai tay miệng, và lưỡi đồng loạt kích thích La Phiêu Vân một cách dữ đội. Đến nỗi có dị vật đỏ ửng như cục sắt từ trong lò lửa mang ra. Dâm dịch đặc sệt tuôn ra ào ào chảy vào trong cuống họng Lâm Phu Nhân.

Người kiệt sức nắm vật ra giường, đôi mắt lim dim nhìn La Phiêu Vân, Không nói nên lời. Trong miệng lúc này đầy ắp tinh hoa của Nam nhân, Lâm Phu Nhân tự mình nuốt xuống ực một tiếng.

“La bổ khoái! Như vậy đã được chưa!”

“Lâm phu nhân yên tâm, chuyện còn lại cứ giao cho ta.”

Nói xong gã hỏi chỗ lấy ngân lượng. Nó nằm ngay dưới gối, gã lấy đủ năm trăm lượng rồi rời khởi Lâm gia.

Lần này là rời đi thật.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.