Khoảnh khắc bị một nam nhân ôm lấy người. Thanh Liên bỗng thấy rùng mình vì cơ thể của La Phiêu Vân Lạnh toát như thể vừa ngâm nước mới ngoi lên, sắc mặt trắng bệch của gã khiến nữ nhân dù có đói khát nam nhân cũng phải đẩy gã ra.
“La đại nhân… Đừng làm vậy! Ta ta sẽ kêu lên đấy.”
“Người sẽ không làm vậy đâu, đó không phải là một quyết định khôn ngoan.”
La Phiêu Vân cúi người ôm lấy cặp đùi trắng, bê nữ nhân lên giường. Gã vội vàng cởi bộ quan phục trên người, làm lộ ra thân hình rắn chắc do luyện võ lâu năm. Lâm Thiếu Phu nhân không nhịn được bèn quay mặt vào trong, lén nuốt ực một tiếng. Nhưng miệng vẫn tỏ ra chống đối.
“La đại nhân, chuyện này không được.”
“sao lại không chứ? Nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện thường. Hôm nay có 1 lục thanh thanh, hôm sau Sẽ xuất hiện thêm hai thậm chí là ba nữ nhân vào làm thiếp Lâm gia. Người không thể cứ gặp là giết a. Người vẫn còn trẻ hãy cứ nghĩ cho bản thân mình một chút.”
La Phiêu Vân bắt đầu co giật như người bị trúng gió.
“La đại nhân, trông ngài lạ lắm, không phải có bệnh đấy chứ!”
Nói gì thì nói, La Phiêu Vân trước đây là chính nhân quân tử, sao có thể làm ra mấy chuyện bại hoại như thế này chứ. Gần gũi nữ nhân thì đây cũng là lần đầu.
Gã vạch bộ áo lụa, đưa tay chạm lên hai bầu ngực mềm mại, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nhào nặn.
Thanh Liên bị gã bổ khoái ngồi trên hạ thân, cảm nhận được dị vật cứng ngắc đang tì trên bụng dưới của mình, hoả dục trong người bắt đầu dâng lên.
Cô đón nhận từng nụ hôn của La Bổ Khoái, nó vồ vập nhưng rất vụng về, chưa kịp cảm nhận thì đã hết. Tức mình cô choàng tay gì chặt lấy cổ nam nhân, thủ thỉ vào tai những lời đường mật.
“La đại nhân, đừng vội vàng vậy chứ!”
Sự thèm khát mùi nam nhân dâng cao, Thanh Liên chủ động hôn ngược lại La Phiêu Vân. Hai mắt ngắm nghiền, còn chiếc lướt cứ quấn lấy nhau, rồi dạo quanh cơ thể của đối phương.
Lâm Vĩnh Luân không hề biết thê tử của mình đang chơi trò mèo mả gà đồng ở tư phòng. Gã còn đang bị những lời nói khi nãy của La Phiêu Vân tra tấn tinh thần, nên cứ bám ở phòng của mẹ.
“Mâu thân, có phải người đã thuê sát thủ giết chết nhị đệ đúng không?”
Lâm Phu Nhân cáu gắt.
“con nói gì vậy, chẳng phải tay và con đã thống nhất là dùng thuốc còn gì?”
Lâm Vĩnh Luân băn khoăn.
“Vậy thì có thể là ai gây ra chuyện này?”
“còn ai ngoài con tiện nhân kia nữa? Dám tự ý hành động một mình. Có lẽ nó muốn xong việc rồi nhận thù lao để chuồn sớm.”
“Không thể nào là Thanh Thanh được…”
Lâm phu nhân gằn giọng.
“sao lại không thể? Không phải nó thi là ai… Mà sao con lạ thế. Có chuyện gì giấu ta phải không
Lâm Vĩnh Luân đương nhiên không muốn khai việc mình ăn nằm với em dâu ngay trong đêm tân hôn. Dù mẹ có thương gã đến đâu cũng không thể chấp nhận chuyện trái với luân lý được.
“dạ không, con chỉ hơi lo lắng thôi.”
“Vậy thì đi nghỉ đi, muộn rồi. Mai dậy sớm lên huyện nha trao quà cho Hình sư gia để họ nâng đỡ cho.”
Lâm Phu nhân nghe con trai cằn nhằn đến phát mệt, bất đắc dĩ phải đuổi con về phòng vì trời đã sang canh hai.
…
Trong phòng của Lâm Vĩnh Luân, Thanh Liên và La Phiêu Vân còn đang quấn lấy nhau, cơ thể mát lạnh của nam nhân khi tiến vào bên trong mang lại một cảm giác khoái cảm khó lột tả.
Hai chân Thanh Liên quặp lấy hông của nam nhân, ghì chặt dị vật tươi mát ở bên trong cơ thể mình. Hơi thở dồn dập vì cuộc truy hoan vội vàng và mãnh liệt, sự thiếu thốn thời gian qua nhanh chóng bị những tinh hoa của La Phiêu Vân lấp đầy.
“La bổ khoái… Người có cách giúp ta thoát khỏi vụ này không, ta không muốn bị bắt vào nhà lao.”
La Phiêu Vân vẫn để nguyên ở trong cơ thể nữ nhân, cảm nhận hơi ấm từ người của Thanh Liên truyền qua người mình. Hoá ra việc này lại “sướng “ đến vậy, thảo nào Trương đại nhân và Hình sư gia lại mê mẩn đến thế.
Đã nhận giúp người ta, Thanh Liên lại rất nhiệt tình phục phụ gã. La Phiêu Vân vuốt ve khuôn mặt của Lâm phu nhân mà nói.
“đương nhiên ta sẽ có cách. Hơn nữa để một người như phu nhân vào chốn lao tù tì cũng thật thấy mình có tội.”
Thanh Liên quên hết việc mình đang làm trái với luân lý, cô vội đẩy La Phiêu Vân Nằm ngửa ra, cơn mình e ấp ở trên ngực của gã.
Cô cười tủm tỉm.
“Đại nhân vẫn còn chưa thành gia lập thất, sau này ta có thể tới gặp người thường xuyên không?”
La Phiêu Vân đưa tay quệt qua đôi môi bóng loáng của Thanh Liên trầm giọng.
“ta thì không sao nhưng phu nhân không sợ Lâm gia phát hiện ư?”
Thanh Liên nhanh miệng đáp.
“Chuyện này không khó. tẩu tẩu của La đại nhân, bảo tẩu ấy đến chỗ Lâm gia làm việc, ta sẽ coi trọng tẩu ấy một chút rồi thỉnh thoảng qua nhà của La Đại Nhân.”
La Phiêu Vân nhoẻn miệng cười.
“Phu nhân thật là chu đáo.”
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa của Lâm Vĩnh Luân. Vì La Phiêu Vân đã cài then nên người bên ngoài khó mà vào được trừ khi muốn phá cửa.
Lâm Vĩnh Luân thấy đêm đã khuya nên không làm lớn, chỉ gõ cửa rồi gọi khe khẽ hai ba lần.
“Kệ chàng ấy, ai bảo dám bỏ lơ ta.”
Thanh Liên vẫn muốn ôm lấy thân hình của La Phiêu Vân chút nữa, nhưng gã nhất quyết mò dậy, mặc quần áo cầm khoái đao rồi chui ra theo đường cửa sổ.