La Phiêu Vân đu người lên mái nhà, len lỏi trong các ngóc ngách trong phủ. Thu thập được không ít thông tin hữu ích.
Đầu tiên là cuộc nói chuyện của hai nha hoàn mới. Nghe qua thì vị Lâm nhị công tử tài mạo song toàn, Lâm lão gia đặt rất nhiều Hi vọng vào cậu ta. Lâm Vĩnh Luân dù rất nỗ lực nhưng lại bị phớt lờ tài năng, nghe đâu Lâm Đại Công tử từng lén lút kinh doanh qua mặt Lâm lão gia nên bị lão gia phun nước bọt giáo huấn.
Lâm phu nhân lại vô cùng cưng Lâm đại công tử, Coi Lâm Vĩnh Khang như con ghẻ vì gã là con trai thứ của Lâm gia với một vị nhị phu nhân quá cố. Sợ gia tài của Lâm gia sẽ nằm trong tay Lâm Vĩnh Khang nên tìm mọi cách để huỷ hoại tiền đồ của y.
Việc kết hôn của Lâm Vĩnh Khang với kỹ nữ Lục Thanh Thanh cũng là chủ ý của Lâm Phu Nhân. Hai người tưởng bổ khoái và sai dịch đã rời đi nên lơ là cảnh giác mà làm lộ ra mọi chuyện.
La Phiêu Vân ghé ngang qua tư phòng Lâm Phu Nhân, tình cờ nghe được mẩu đối thoại của Lâm đại công tử và bà mẹ.
“Mẫu thân, đám người quan phủ sẽ không điều tra được gì chứ? Con muốn hỏi thăm nhưng lại sợ bị nghi ngờ.”
Lâm Phu Nhân đáp bằng giọng chua ngoa.
“sợ gì chứ, Trương Mông đại nhân hám gái, đầu óc không được linh hoạt lắm. Hình sư gia vừa háo sắc vừa tham tiền ta chỉ cần bỏ cho một chút là êm ngay. Ả tiện Nhân kia muốn bật lại cũng không có cửa.”
“Nhưng mẫu thân không thấy lạ sao? Ta chỉ định sai cô ta bỏ thuốc độc vào trong trà để nhị đệ chết dần chết mòn. Vậy mà nó lại bị chết bằng dao đâm! Thật không đúng với kế hoạch ta đã bàn bạc. “
“Chết sớm càng tốt chứ sao, con đừng quan tâm làm chi cho mệt. Ngày mai chuẩn bị chút quà mọn cho Hình sư gia, con mau đi nghỉ sớm đi.”
Lâm Vĩnh Luân từ tốn.
“Dạ vâng!
Bộ dạng lúc rời đi của Lâm Vĩnh Luân vô cùng khó hiểu. La Phiêu Vân lập tức bám theo đến tư phòng của y.
Bên trong đã có một người chờ sẵn, đó là Thanh Liên, Lâm thiếu phu nhân. Cô Mai sẵn đồ ngủ tóc dài buông xoã vội vàng quấn lấy phu quân mà hỏi.
“Vĩnh Luân! Chàng vừa đi đâu về đấy?”
Lâm Vĩnh Luân giằng cánh tay của thê tử mất cách dứt khoát.
“ta tới chỗ mẫu thân bàn chuyện của nhị đệ. Nàng mệt thì ngủ trước đi.
Nữ nhân vẫn lao tới lần nữa, rót mật vào tai nam nhân.
“Vĩnh khang chết. Con tiện nhân Lục Thanh Thanh sẽ phải đền tội. Chàng và mẫu thân thân còn lo gì nữa. Cơ ngơi này sẽ là của chúng ta.”
Lâm Vĩnh Luân hậm hực nói.
“Nàng thì biết gì, đi ngủ đi. Ta phải qua kho chuẩn bị chút đồ đút lót cho Hình Sư Gia. Lục Thanh Thanh không chịu nhận tội, Ta sợ sẽ làm to chuyện. Lão gia mà về thì hỏng.”
“đêm tân hôn, nam nữ chung phòng. Phu quân chết trên gương ả là kẻ tình nghi nhất, không phải sao. Sự thật rành rành thế còn phải đi đút lót đám quan quân ấy sao?”
“nàng không hiểu đâu!”
Lâm Vĩnh Khang về tư phòng suy nghĩ nào ngờ lại bị vợ làm phiền. Gã lóc cóc đi ra phía nhà kho Lâm Gia lục lọi mấy đồ quý giá để ngay mai đi thưa chuyện vởi quan.
Bên trong Phòng. Thanh Liên ấm ức lắm, cô ăn mau mát mẻ, thoa dầu hương khắp người vậy mà chúng lại bỏ lơ. Thật là phí của giời. La Phiêu Vân trong lòng thầm nuốt ực một tiếng, sau đó tiếp tục theo sát Lâm Vĩnh Luân.
Trong lúc trốn trên cây theo dõi động tĩnh của Lâm gia. Gã phát hiện một bóng người mặc đồ của nha dịch lấp ló ở bên ngoài cửa. La Phiêu Vân dời chỗ ẩn nấp đến xem đó là người nào.
“Vân Bôi! Muộn thế này ngươi tới làm gì?”
Bóng người kia là của Vân Bôi, quần áo xộc xệch phảng phất mùi phấn son. Miệng cười toe toét kể lể.
“La Huynh, nghe Vương Thái nói huynh còn ở đây nên ta qua xem thử. Ta từ Phong Nguyệt Lâu theo lời của huynh điều tra Lục Thanh Thanh, có chút thông tin quan trọng.”
La Phiêu Vân nhất thời hứng thú, gã tò mò hỏi.
“nói thử xem”
Vân Bôi kể lại.
“Lục Thanh Thanh là hàng cao cấp tại Phong Nguyệt Lâu, chỉ tiếp đại thiếu gia, công tử quyền quý thôi. Nàng ta với vị Lâm công tử quả thật có một khoảng thời gian thân mật.”
“vậy sao?”
“Đúng, nhưng không phải Lâm Vĩnh Khang, mà là Lâm Vĩnh Luân. Nhiều lần gã bày tỏ nguyện vọng chuộc thân cho Thanh Thanh nhưng lại e sợ con cọp cái ở nhà (tức là Thanh Liên). nhưng không hiểu sao, Thời gian sau ít thấy gã lui tới Phong nguyệt lâu nữa.”
La Phiêu Vân vuốt cằm nở một nụ cười gian manh.
“Vụ này thật lắm rắc rối, có lẽ ta sẽ chờ Hình Sư Gia đưa ra phán quyết vào ngày mai. Giờ cũng muộn rồi, ta về thôi.”
“La Huynh về trước đi, ta có hẹn với Thu Hồng Cô nương rồi. xin cáo từ trước.”
Nói xong gã lại quay người rảo bước về phía Phong Nguyệt Lâu. Toà lầu rực rỡ nhất huyện Quý Châu vào buổi đêm. Nhớ đến nữ nhân, tự nhiên trong người La Phiêu Vân Cảm thấy rạo rực.
Gã không về mà quay vào phủ Lâm gia. Lần này gã đập cửa thật mạnh làm gia nhân bên trong đồng loạt tỉnh giấc.
“Mở của. Mau mở cửa.”
“Ai gõ cửa giờ naỳ thế.”
“Hình sư gia đang miệt mài tra án, bảo ta tới hiện trường kiểm chứng chút thông tin”
Lâm phu nhân, Lâm Vĩnh Luân và thê tử cùng đám gia nhân hốt hoảng khi thấy La Phiêu Vân ngoài cửa. Lâm phu nhân ngơ ngác hỏi.
“La La bổ khoái, đêm khuya thế này, còn đến tra án sao?”
La Phiêu Vân giở giọng nghĩa khí đầy mình.
“Hình sư gia sợ để lỡ thời gian, muốn ta thu lấy chứng cứ quan trọng trước khi hung thủ thực sự đem nó đi phi tang.”
Lời vừa dứt. La Phiêu Vân đi một mạch tới phòng của Lâm Vĩnh Khang, khám xét bộ ấm nước, rồi sọi đuốc nhìn vào bãi cỏ héo trước hiên nhà.
“Quả nhiên là như vậy…”
Lâm Phu nhân nhìn vào bãi cỏ bị héo, chợt thấy sống lưng lạnh toát.
“La.. La bổ khoái, người nói vậy là sao? Có có điều gì khả nghi ư?”
La Phiêu Vân đi ngang qua ba người Lâm Phu Nhân, Lâm Vĩnh Khang và Thanh Liên. Cặp mắt gã vô tình lướt qua bầu ngực đang nhô lên qua lớp y phục mong mạn, gã thấy rõ hai hạt đậu nhỏ đang mập mờ dưới ánh đuốc. gã tỏ vẻ khó xử.
“Lục Thanh Thanh đã khai nhận một số chuyện. Ba vị ngày mai hãy tới công đường nghe Trương đại nhân và sư gia xử án. Có liên quan mật thiết với ba người đấy”
La Phiêu Vân nhổ lấy một nắm cỏ héo, cùng với bộ ấm chén rồi đi ra khỏi lâm gia. Nhưng lại giống lần trước, gã bí mật quay lại khuôn viên Lâm gia.
Những gia nhân không có biểu hiện lạ. Nhưng ba người kia bắt đầu có hơi bấn loạn. Vĩnh Luân kêu Thanh Liên về Phòng ngủ trước còn bản thân mình cùng Lâm Phu nhân lại đi bàn chuyện lần hai.
Chỉ chờ có thế, La Phiêu Vân vội lách người mò tới cửa phòng của Lâm Vĩnh Luân. Cửa không khoá, người bên trong đang đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại. hết đứng lại ngồi.
Cánh cửa đột ngột mở ra, Thanh Liên hốt hoảng ngẩng đầu nhìn tới.
“Vĩnh Lu… La,.. La bổ khoái! Sao người còn ở đây… Đây đây là tư phòng của ta.”
vừa nói Thanh liên vừa đưa tay che phần da thịt nhô ra sau lớp áo lụa mỏng manh.
La Phiêu Vân thong dong đặt khoái đao của Nha Dịch xuống bàn, sau đó chậm rãi quay người khép cửa lại. Gã tiện tay ném một hạt lạc sót trong túi quần làm tắt ngọn đèn trong phòng.
Thanh Liên ấp úng.
“La … la bổ khoái, người làm như vậy là ý gì?”
“Tra án!” La Phiêu Vân trịnh trọng ngồi xuống ghế.
“Lâm thiếu phu nhân, dường như đang rất căng thẳng. Có phải đang giấu giếm chuyện gì không?”
Thanh Liên đầu hơi cúi, ấp úng đáp.
“Nhà mới có tang sự, ta là trưởng tẩu thấy có chút bối rối.” Thanh Liên gượng cười, cố lấy lại vẻ điềm tĩnh.
“Nếu người muốn tra án, vậy để ta đi gọi thân mẫu và phu quân tới. Đây là tư phòng, nói chuyện với người ngoài không tiện lắm.”
La Phiêu Vân cười thầm.
“cũng được, nhưng ta không nghĩ hai người bọn họ sẽ vui khi biết lâm thiếu phu nhân nửa đêm cầm dao đi giết em chồng.”
Câu nói như sét đánh ngang tai. Thanh liên như chôn chân tại chỗ.
“ La la.. Bổ khoái, người đang nói linh tinh gì vậy? Người giết Lâm đệ là Lục Thanh Thanh sao ngài lại nói là ta làm..”
La Phiêu Vân cười nhạt.
“Đêm đã khuya,Lâm thiếu phu Nhân đừng nên tốn sức diễn kịch như vậy. Có cần ta kể lại chuyện tối hôm đó hay không?”
Thanh liên tròn mắt nhìn La Phiêu Vân với vẻ e ngại. Phòng tối om mà đôi mắt của gã cứ sang lên gióng một con thú., dáng ngồi oai nghiêm bệ vệ như nhìn thấu tất cả.
“Thực ra Lâm Phu nhân và Lâm Vĩnh Luân đã có ý dùng Lục Thanh Thanh để đầu độc Lâm Vĩnh Khang, có như vậy gia sản Lâm gia mới lọt vào tay ba người.
Nhưng họ chỉ muốn đầu độc cho Lâm nhị công tử chết mòn chứ không có chủ ý dùng dao giết người, làm vậy sẽ to chuyện. Lâm thiếu phu nhân chắc hẳn cũng biết âm mưu này.
Chỉ có điều, phu nhân lại phát hiện ra chồng mình và Lục Thanh Thanh có tư tình với nhau. Hai người đã khai rằng ở cùng nhau trong lúc xảy ra án mạng. Nhưng cả hai đều khai gian, sở dĩ cùng khai gian là vì.
Sau khi vào phòng ngủ, đợi Lâm thiếu phu nhân ngủ say, Lâm Vĩnh Luân lén đi tư tình với Lục Thanh Thanh vì biết Lâm Vĩnh Khang để say mèm. chẳng may cảnh tượng ái ân lại rơi vào mắt của Lâm Thiếu Phu nhân nên người mới nảy sinh ra ý định này.”
Thanh Liên cứng miệng chối cãi.
“ La bổ khoái, người bịa chuyện thật giỏi đấy. Ta giết Khang đệ làm gì chứ?”
La Phiêu Vân nhấn mạnh.
“Để loại trừ một người chia gia sản. Đồng thời gán tội cho nhân tình của Lâm Vĩnh Luân. Một mũi tên trúng hai đích. Trong tay ta có một số bằng chứng ch thấy phu nhân là người đáng nghi nhất.”
La Phiêu Vân bất ngờ rời khỏi ghế tiến sát tới người Thanh Liên.
“trên người Lâm Vĩnh Khang có mùi vị giống với trên người phu nhân. Mùi hương trên người rất đặc dị. Không thể lẫn vào đâu được. Có muốn ta đưa thêm bằng chứng thuyết phục hơn không?”
Nói Câu này La Phiêu Vân lẩm nhẩm cầu khấn, hi vọng không phải lôi ra thứ gì nữa. bởi đó là những gì gã biết. nhìn sắc mặt của Thanh Liên đã có chút co rúm lại. tám phần phỏng đoán của gã là đúng.
“một nữ Nhân chẳng dễ dàng gì để cầm giao giết người. Phu nhân hẳn là rất yêu Lâm Vĩnh Luân, nhưng đáng buồn thay, gã lại là người tầm nhìn hạn hẹp dễ bị phường phấn hoa như Lục Thanh Thanh câu dẫn. Nếu sự thật này được phơi bày ra, lâm thiếu phu nhân sẽ ngồi đại lao, còn Lục Thanh Thanh sẽ về Lâm gia…
Lâm phu nhân và Lâm Vĩnh Khang chỉ lo đến gia tài. Nếu bắt được hung thủ, chưa chắc Lâm đại thiếu gia có chạy đến nhà kho tìm đồ lo lót cho Hình sư gia để chạy tội cho Phu Nhân.”
Nói đến đây, Thanh Liên như bị chọc đúng chỗ, rất nhanh không giữ được điềm tĩnh. Bèn hạ mình trước La Phiêu Vân.
“La đại nhân quả là người nhìn xa trông rộng! Chính ta là hung thủ giết Lâm Vĩnh Khang. Nhưng ngài đến phòng của ta để nói ra chuyện này, chắc hẳn có chuyện muốn thương lượng.”
La Phiêu Vân không chút ngần ngại, đặt bàn tay chạm vào bầu ngực của Thanh Liên, ngắm nghía một cách thích thú.
“Hiện tại mọi người vẫn đang nghĩ Lục Thanh Thanh là thủ phạm. Chỉ có ta và Lâm thiếu Phu nhân biết được sự thật. Người bằng lòng để phường bán hoa như cô tha thế chỗ mình ở Lâm gia hay sao?”
Bị bàn tay của một nam nhân xa lạ chạm vào người, Thanh Liên vội lui người lại, đưa tay che chắn trước ngực.
“đương nhiên ta không can tâm, nhưng ta không thể đáp ứng được đại nhân chuyện đó. Nếu làm vậy ta có khác gì con tiện nhân Lục Thanh Thanh chứ.
La Phiêu Vân sấn tới ôm lấy thân hình Lâm Thiếu Phu nhân, làn da tươi mát đang run lên vì sợ. Nàng ta muốn đẩy ra nhưng sức lực đâu chống lại được hán tử.
“Đến giết người. Thiếu phu nhân còn dám thì chuyện này há là gì?”
La Phiêu Vân cúi người hôn nhẹ từ gò má xuống cổ rồi đến khe ngực mới chịu dừng lại.
“thật là thơm chính mùi này đã tố cáo thiếu phu nhân. Chỉ có điều ta thích nó.”