Hắc Ám Bổ Đầu – Chương 4 Án Mạng đêm tân hôn (2) – Botruyen
  •  Avatar
  • 146 lượt xem
  • 3 năm trước

Hắc Ám Bổ Đầu - Chương 4 Án Mạng đêm tân hôn (2)

Hình sư gia viện ra lý do truy tìm sự thật, nghiễm nhiên được cọ sát với nữ nhân giữa thanh thiên bạch nhật nơi công đường xử án. Sở dĩ Hình sư gia có bản sự đó là vì, Trương Mông đại nhân bụng to não nhỏ. Ngoài ăn uống và ân ái thì không có bản lĩnh gì lớn. Đám nha dịch chỉ là bọn Hữu dũng vô mưu, đũng quần cứng ngắc nhưng vẫn phải nín nhịn theo dõi.

Không được sờ soạng thì nhìn đã con mắt cũng được.

Lục Thanh Thanh e thẹn cầm bàn tay Hình sư gia đặt lên cổ áo của mình. Khuôn miệng khẽ mở ra để lộ ra chiếc lưỡi nhỏ xinh đang len lén uốn lượn dưới cặp mắt ngây dại của Hình Sư gia.

“ực một tiếng.”

“Khoan đã!”

Màn trực tiếp diễn biến vụ án chưa kịp bắt đầu thì một giọng nói cất lên từ đám nha dịch. La Phiêu Vân dứt khoát bước ra. Hai tay hành lễ trước Trương Mông.

“Đại nhân, sư gia, tiểu nhân có điều muốn nói.”

Trương Mông giật mình lau nước miếng, lão đang mải mê ngắm nhìn Lục Thanh Thanh trong đầu mường tượng ra đủ kiểu tư thế hoan lạc. Lão muốn lao lên nhưng ngặt nỗi chỗ này đang có đông người. Lão nhìn Phiêu Vân rồi càu nhàu với vẻ khó chịu.

“Chuyện gì nói đi.”

La Phiêu Vân cung kính đáp.

“bẩm đại nhân, Lâm gia hành nghề buôn bán. Tại Quý Châu cũng có chút tiếng tăm, vụ việc lần này liên can đến danh dự của Lâm gia, tiểu nhân nghĩ phải giải quyết nhanh chóng đưa cho Lâm gia một câu trả lời thoả đáng.”

Trương Mông gằn giọng.

“Điều này còn phải nói sao, Hình sư gia đặt tập trung phá án, ngươi chính là đang làm chậm tiến độ đấy.”

Hình sư gia thêm lời.

“Vương bổ đầu còn chưa có ý kiến, La Phiêu Vân, ngươi là đang muốn vượt quyền đó sao?”

Hình sư gia bực tức vì bị cụt hứng. La Phiêu Vân thường ngày ít nói, hôm nay bỗng ngứa mồm nơi công đường. Hình sư gia liền đem Vương Thái vào để hai người mất lòng nhau, cũng chính là một cú tát gián tiếp vào người Phiêu Vân vì dám phá đám.

Hình sư gia không biết rằng Vương Thái tuy hơn Phiêu Vân một cấp, nhưng gã lo sợ việc mình cố ý cứu viện Chậm trễ trong lần vây bắt sơn tặc bị Phiêu Vân phanh phui nên nín nhịn. Với lại gã vẫn còn ôm hi vọng được lại gần tẩu tẩu của y nên không muốn gây mất lòng.

“Hình sư gia bỏ qua, La Phiêu Vân, hắn cũng chỉ muốn tốt cho việc tra án thôi mà, cứ nghe qua chủ ý của hắn xem sao.”

Vương Thái cầm đầu bọn nha dịch, Hình Văn tất nhiên phải tôn trọng lời của y.

“Ngươi có điều gì cứ nói đi.”

La Phiêu Vân không chút kiêng nể.

“rõ ràng xảy ra án mạng, Ta không đến Lâm gia tra án, lại cứ ngồi đây nghe song phương đối chất điều này thật không có tính xác thực. Tiểu nhân kiến nghị, tới hiện trường vụ án, khám nghiệm tử thi, như vậy mới thiết thực hơn.”

Hình sư gia vỡ lẽ, khi nhìn thấy nương tử người ta xinh đẹp quá đỗi bước vào. Lão quên mất một điều quan trọng, chưa thấy thi thể đâu. Sống phải thấy người chết phải thấy xác. Nhỡ đâu hai con mụ rảnh rỗi đến trêu quan để xả stress. Hình văn nhiệt tình tra án như vậy chẳng phải diễn hề sao?

Hình sư gia hắng giọng.

“Vương bổ đầu, dẫn bổ khoái tới Tới lâm gia! Mang theo thi thể về đây.”

Hình sư gia và Truong Mông vốn lười đi lại, nên ra lệnh cho bổ khoái mang thi thể về đây tra án. Lâm phu nhân và Lục Thanh Thanh lẽ ra phải đi cùng để chỉ đường, nhưng vị sư gia và huyện lệnh đại nhân hám gái kêu nàng ở lại huyện nha, và chỉ đuổi Lâm phu nhân đi cho khuất mắt mà thôi.

Lâm gia buôn vải theo đường thuỷ, nên cơ ngơi nằm gần sông Lạc Hà. Cớ nhiều gian phòng dựng quanh khuôn viên của Lâm gia, phòng của Lâm Vĩnh Khang nằm ở chánh Đông, phía bên kia bức tường tiếp giáp với bờ sông.

Lâm lão gia đang đi công tác ở Nam Thành, nhà cửa do Lâm phu nhân làm chủ. Bà có hai người con, Lâm Vĩnh Khang và Lâm Vĩnh Luân con trai cả. Đại thiếu gia đã lấy vợ tên Thanh Liên. Hiện sống tại Lâm gia phụ việc buôn bán.

Tới nơi Vương Thái ra lệnh mấy nữa dịch đem thi thể đi. Nhưng một lần nữa La Phiêu Vân lại xen vào, khiến Vương thái có chút nóng mặt. Dẫu sao gã cũng là bổ đầu, Phiêu Vân là cấp dưới.

“Ngươi đừng làm loạn nữa, đây là lệnh của đại nhân.”

“Vương Huynh. Ta thấy hiện trường có nhiều nghi điểm. Huynh đi lấy lời Khai người nhà nạn nhân. Còn ta khám nghiệm hiện trường một chút.”

Vương Thái gắt.

“hể… Ngươi dám ra lệnh cho ta sao?”

La Phiêu Vân hừ lạnh

“Chẳng phải Hình sư gia luôn coi chúng ta là hữu dũng vô mưu sao? Nếu lần này ta có thể tra án mà không cần lão, tin chắc lão sẽ bớt ngông cuồng lại. Yên tâm. Công đầu vẫn thuộc về huynh.”

Vương Thái chột dạ, ngẫm lại thấy cũng có lý. Hình Văn sư gia cậy có chút trí tuệ, liên tục sai vặt nha dịch. Nhiều khi cũng chẳng cấp cho gã chút mặt mũi của bổ đầu. Nhất là lúc nãy lão ngang nhiên sờ ngực Lục Thanh Thanh, Vương Thái cũng rất ngứa mắt. Nếu phá án thành công, thì người sờ ngực Lục Thanh Thanh phải là gã mới đúng.

“Được! Ta tin ngươi lần này.”

Vương thái dẫn một gã nha dịch nữa đi hỏi cung những người trong Lâm gia còn Phiêu Vân cùng một người khác vào trong phòng tân hôn khám nghiệm hiện trường.

Căn phòng được trang trí một tông màu đỏ rực. Bên trái là bàn đọc sách uống trà, có khung cửa sổ nhìn ra sông. Trên vách treo mấy bức tranh thư pháp.

La Phiêu Vân tra hết từng góc nhà đi đến đâu lại hỏi Lâm Phu Nhân đến đó

“Lâm công tử là người thích văn chương thơ phú phải không lâm phu nhân.”

“Làm gì có, nó chỉ mua về treo cho vui đó thôi, đám bằng hữu của nó cứ dăm bữa lại tụ tập ở Phong Nguyệt Lầu, Cuối cùng lại dính phải bùa mê thuốc lú của con hồ ly tinh giảo hoạt ấy. La bổ khoái, ngài nói xem đêm tân hôn chỉ có hai người, không phải nó giết Khang nhi thì ai vào đây cơ chứ?”

“con trai bà không gây thù oán với người nào đó chứ?”

“làm gì có cừu nhân, nó hiền như cục đất ấy. Khổ thân, mới hai mươi tuổi xuân mà đã, lão gia mà biết chắc sẽ đau lòng lắm.”

La Phiêu Vân nhướng mày.

“Tổ chức hôn lễ mà không báo cho lão gia các người ưu. Chuyện này thật không hợp lẽ.”

“lão gia đi làm ăn ở Nam Thành từ dầu tháng, Ta có viết thư bảo ông ta về sớm, nhưng chỉ nhận lại một lá thư bảo mọi chuyện do ta làm chủ. Khang nhi một mực đòi kết hôn với ả tiện nhân kia, Ta cũng đành chiều nó. Ai ngờ…”

La Phiêu Vân khám đến thi thể nạn nhân. Nguyên nhân gây ra cái chết là một con dao đâm vào ngực. Chân tay không có dấu hiệu bầm tím, móng tay sạch sẽ và không có dấu vết cào cấu.

“Vụ này xem ra Không hề đơn giản, ai là người phát hiện ra nạn nhân?”

“là con tiện tì đó, vưà ăn cướp vừa la làng.”

“không đúng, nếu Lục Thanh Thanh giết người, cô ta phải bỏ chạy mới đúng, sao còn ngang nhiên ở lại Lâm gia, hon nữa thái độ khi ở Huyện nha, cô ta không hề tỏ ra lo lắng.”

“Nữ tử lầu xanh có sĩ diện sao, Da mặt của nó dày quá đó thôi.”

Đúng lúc đó ,Vương Thái tới gọi Lâm Phu nhân để lấy lời khai. Căn phòng tân hôn chỉ còn lại La Phiêu Vân cùng một tên nha dịch Vân Bôi.

“Hẩy, La huynh, sao tự nhiên lại tỏ ra nhiệt tình với vụ án như vậy. Những chuyện này chẳng phải do Hình sư gia làm sao? Chúng ta chỉ phụng mệnh bắt người thôi mà.”

Tên Vân Bôi này thường ngày hay đọc Xuân Hương Đồ rồi quay tay một mình. Nhà có mẹ già đau ốm, nên gã không dành được tiền để đi Phong Nguyệt Lầu Tâm sự đêm khuya với các nữ nhân. Đổi lại thì gã tương đối kín miệng.

La Phiêu Vân đi tới bàn đọc sách, kéo ngăn tủ ném cho Vân Bôi ít bạc vụn

“Không nhiệt tình làn gì có cơ hội lấy mấy thứ này chứ?”

Hai mắt Vân Bôi sáng lên, nhưng giọng nói còn chút nghi ngại.

“ lấy đồ của người chết, không sao chứ?”

“Mấy lạng bạc vụn chẳng là gì so với cơ ngơi của Lâm gia, chỉ cần không lấy ngọc bội, tín vật là được. Huống chi ta sẽ lôi kẻ thủ ác ra ánh sáng, tên Lâm Vĩnh Khang này phải cảm ơn chúng ta đấy chứ?”

Vân Bôi chợt thấy hứng thú với tên La Phiêu Vân này. Trước đây mới miệng là nói đạo, nghĩa, nguyên tắc Nhưng sau khi sống lại, con người đã thay đổi rồi a.

“La huynh, huynh phát hiện điều gì rồi sao?”

La Phiêu Vân gật đầu.

“vụ này có chút phức tạp. Ta vừa nhận thấy vài nghi điểm. Thứ nhất, Lâm Phu Nhân không thực sự quan tâm đến người con này? Thậm chí là vô tâm.”

“Sao huynh lại cho rằng như vậy?”

“Ngươi không xem thái độ của bà ấy sao? Thấy con trai bị giết mà không ứ nổi một giọt lệ. Bà ấy nói, Lâm Vĩnh Khang chỉ mua tranh để đú theo phong trào, nhưng ta lại thấy bài thơ đang viết dở, nét chữ rất có hồn, cho thấy hắn là người có học. Lúc đến huyện nha Lâm phu Nhân cũng chỉ lo việc kiện tụng Lục Thanh Thanh… Như vậy có thể thấy bà ta không phải dạng người chu đáo tỷ mỉ. Nên không có chuyện bà ta vì lo làm ăn mà quên con cái”

Vân Bôi gật gù

“Huynh nói có lý, vậy còn chuyện thứ hai.”

“Lâm vĩnh Khang bị sát hại trong lúc đang ngủ, nên không hề có biểu hiện chống trả. Bị đâm cũng không hề có chút phản ứng nào, ngủ mê man như vậy chỉ có thể bị đánh thuốc mê mà thôi. Nhìn bình trà trong phòng trống không, xem ra hung thủ đã huỷ chứng cứ rồi.”

“Vậy Hung thủ không phải Lục Thanh Thanh, mà là người khác sao?”

La Phiêu Vân cười nhạt.

“Lục Thanh Thanh chưa thể nói trước được. Hôn nhân này quả thực có chút kỳ lạ, Lâm lão gia không có mặt, thì có thể hoãn lại cơ mà. Nếu nói Lâm Vĩnh Khang sợ lâm lão gia ngăn cản nên lén làm đám cưới với nữ tử thanh lâu, vậy thì hai người phải yêu sâu đậm lắm. Nhưng biểu hiện của Lục Thanh Thanh không giống như vậy.”

“Vậy ta phải làm gì tiếp theo, nói như La Huynh chân tướng của hung thủ còn rất mơ hồ?”

La Phiêu Vân trầm giọng.

“Ngươi cầm chỗ bạc lúc nãy đi Phong Nguyệt Lâu một chuyến. Làm gì cũng được nhưng nhớ mang hết mọi thông tin liên quan đến Lục Thanh Thanh về đây.”

Vân Bôi mừng ra mặt khi được đi Phong Nguyệt Lâu để tra án. Gã sợ La Phiêu Vân rút lại lời nói bèn vội vã chạy đi ngay.

La Phiêu Vân trông bộ dạng hớt hải như chạy giặc của gã, không nhịn được bèn nở nụ cười thầm. Sau đó gã đi qua chỗ Vương Thái nghe qua tiến độ hỏi cung người trong Lâm gia.

Vương Thái thở một hơi mệt mỏi, kể sơ qua tình hình.

“đám gia nhân này vừa mới tuyển vào làm, hỏi gì cũng không biết. Còn đám cưới này nghe nói là Lâm công tử lấy gái lầu xanh, Lâm gia không muốn tổ chức lớn nên chỉ mời một vài người mà thôi, có 20 mâm bọ.

“thế còn Lâm Phu Nhân và phu thê lâm đại công tử thì sao?”

“Lâm phu nhân kêu tiếp khách rồi đi nghỉ sớm. Sánh nghe đám gia nhân la toáng lên mới mò dậy. Còn Lâm Vĩnh Luân và Thanh Liên khai ở trong phòng ngủ đến sáng. Căn bản không có điều bất thường, xem ra chỉ có Lục Thanh Thanh là đáng nghi nhất thôi. Còn ngươi phát hiện được điều gì ở trong kia?”

“Lâm công tử bị đâm chết, có thể đem đi nha huyện được rồi. Lục Thanh Thanh vẫn là kẻ đáng nghi nhất trong vụ án lần này.”

Vương Thái có chút thất vọng.

“Vậy là không có cơ hội qua mặt Hình sư gia?”

La Phiêu Vân tặc lưỡi.

“Ta vừa cử Vân Bôi đi điều tra thân thế Lục Thanh Thanh, có tin gì mới sẽ báo cho ngươi.”

Vương Thái dẫn người Mang thi rhẻe về nha huyện để kiểm tra lần nữa. Còn La Phiêu Vân một mặt rời đi cùng Vương Thái, nhưng đến nửa đường lại lén lút quay lại Lâm gia.

Khi kẻ chủ mưu tưởng mình đã an toàn, thì cũng là lúc người đó để lộ ra sơ hở. La Phiêu Vân chờ sẵn ở trong tối, cái đuôi lòi ra thì gã sẽ nắm lấy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.