Hắc Ám Bổ Đầu – Chương 3 Án Mạng đêm tân hôn (1) – Botruyen
  •  Avatar
  • 208 lượt xem
  • 3 năm trước

Hắc Ám Bổ Đầu - Chương 3 Án Mạng đêm tân hôn (1)

Huyện Quý Châu là huyện có mức sống tầm trung, ngoài nông nghiệp làm phương thức kiếm ăn chính, mấy năm gần đây mở ra đường vận chuyển qua sông Lạc Hà tới Nam Thành kéo theo mấy ngành nghề thủ công cũng khấm khá đôi chút. Một số phú hộ mới nhú lên nhờ việc buôn bán. Buổi sáng giữa chợ huyện cũng được coi là náo nhiệt.

La Phiêu Vân đi bộ trên phố giữa dòng người qua lại, gã thấy buồn mồm miệng quá nên ghé vào một Tửu Lâu ngang nhiên đổ đĩa lạc rang vào túi giấy.

“Ông chủ Từ, dạo này buôn bán khá quá nhỉ?”

Lão bản có vóc người lùn và tròn trĩnh, nụ cười phúc hậu chạy ra tiếp chuyện.

“Cũng tạm thôi, La bổ khoái đi đâu lại ghé qua đây, lại có vụ án à?”

La Phiêu Vân bỏ mấy hạt lạc vào miệng nhai giòn giã.

“Không có, ta đang đi thị sát dân tình thôi. Lạc rang được đấy, bữa nào ta sẽ qua dùng bữa.”

Lão bản một mặt mộng bức, nhìn La Phiêu Vân rời đi mà chẳng hiểu đầu đuôi ra sao. Nghe tiếng gọi liền lục đục đi vào quầy đón khách.

Rời tửu lâu đi ra chợ, La Phiêu Vân thấy cuộc sống ở đây an bình quá, chẳng cần gã phải đi thị sát làm gì. Dùng cái oai là người của nha huyện đi hách dịch một chút cũng chẳng ai để ý.

Tỷ như lúc gã đi qua hàng thịt lợn, nhìn thấy chủ tiệm chia hàng làm hai, một tươi sống một bên là thịt tồn từ hôm qua bán không hết. Giá niêm yết lại ngang bằng nhau. Hàng đấy chuyện để cho bọn dân nghèo đú đởn đòi ăn thịt.

La Phiêu Vân đi qua nhắc nhở, thì được chủ tiệm đút cho vài đồng.

“La bổ khoái, chuyện bé tý như vậy có cần làm quá lên không? Ta đã bán hàng nhiều năm rồi, không ai bị làm sao hết.”

La Phiêu Vân nghiêm mặt,

“Người ta bị làm sao ngươi biết được. Tỷ như gặp nguy cơ địa yếu ăn thịt thiu của nhà ngươi không may qua đời… Nương tử mất chồng, nhi tử mất cha… Ngươi xem có cắn đứt lương tâm không?”

Thấy bổ Khoái cố ý lớn tiếng. Chủ tiệm bèn dúi thêm một nén bạc, cắt cho gã một lát thịt ba chỉ tươi tốt, rồi cười hề hề.

“La bổ đầu nói phải lắm, tiểu nhân sẽ ghi lòng tạc dạ.”

Nhận xong thành ý của người ta, La Phiêu Vân hắng giọng, thái độ thay đổi ngay lập tức.

“Ta chỉ nhắc nhở ông làm ăn cẩn thận hơn mà thôi. Nếu người ta có mua hàng thật thì bảo xào cho kỹ. Thịt lợn mổ ra, bỏ đi cũng phí nhỉ?”

“Bổ khoái nói chí phải.”

“ ông là người sáng dạ, ý tốt của ông ta xin nhận, sau này có khó khăn cứ đến huyện nha, Ta sẽ chiếu cố.”

Đi mua thịt, không mất tiền mà lại được tiền. Chỉ cần cấp cho ông chủ bán thịt lợn chút quan hệ nơi đông người, lão mừng còn không kịp nữa. Kể ra làm ăn bất chính cũng không tệ.

La Phiêu Vân cứ nhắm nhà nào làm ăn được, sơ hở một chút là “ nhắc nhở” ngay, dĩ nhiên chủ quản nơi đó đều có chút lòng thành đáp lại.

Đến giữa buổi, gã tay xách vai đeo sau buổi “shopping” với giá vài miếng nước bọt. Hiên ngang trở về nhà dùng cơm trưa.

“Vân đệ, hôm nay ăn cơm ở nhà sao? Không đi dùng bữa với mấy huynh đệ à.”

La Phiêu Vân đáp.

“từ giờ đệ sẽ dùng cơm tại gia, hôm nay có mua được miếng thịt tươi cho tẩu vào bếp.”

Tô Vũ Hân xách miếng thịt ra vại nước, khuôn mặt có vẻ hí hửng lắm. La Phiêu Vân tự nhủ, sau này cứ như vậy mà sống, cứ nhắm vào mấy nhà có tiền mà “xin đểu” thôi. Chỗ ấy còn lớn hơn bổng lộc hàng tháng mà gã nhận được.

Dĩ nhiên không có bình yên nào kéo dài mãi mãi. Được ít hôm sau, trong huyện phát sinh một vụ án.

“Tân nương nửa đêm giết chồng.”

Người bị hại tên là Lâm Vĩnh Khang, con trai cưng của Lâm gia, người gây án là LụC Thanh Thanh. Tối qua mới làm lễ kết hôn mà sáng nay đã lôi nhau ra huyện nha làm loạn.

Trương Mông tức giận lắm vì lỡ hẹn mấy cô kỹ nữ chơi bịt mắt bắt dê ở trong chăn. Ngồi ở vị trí cao nhất trong công đường. Trương Mông Cầm Mộc Ấn gõ bàn ầm ầm.

“Tất cả im lặng! Hình sư gia, ông làm việc của mình đi.”

Hình Văn vuốt quần áo cho thẳng, mặt hơi vênh lên, hiên ngang đi giữa công đường. Tại đó có hai nữ nhân đang quỳ rụp xuống, một già một trẻ, người trẻ còn đang mặc bộ hỷ phục, son phấn điệu đà trông thật thích mắt. Người trong quan huyện đa số là nam nhân, đều muốn nhảy xổ ra bảo hộ cho nàng.

Hình sư gia hắng giọng, quay sang phía Lâm phu nhân, đôi mắt lâu lâu lại lé sang bên kia nhìn trộm khe ngực của Lục Thanh Thanh.

“Lâm phu nhân, bà nói lục Thanh Thanh mưu hại con trai bà. Sự tình thế nào, nguyên nhân do đâu. Không nói được bổn huyện sẽ khép bà vào tội vu khống con gái nhà lành, phạt đánh 50 gậy vào mông, bà hãy nói cho thật kỹ. Không được soát chi tiết nào.”

Lâm phu nhân thở phừng phừng chỉ tay vào Lục Thanh Thanh mà nói.

“Đại nhân, con tiện nhân này đêm qua động phòng với con trai tôi, không phải nó ra tay tàn độc thì là ai cơ chứ.”

Hình Văn ngờ vực nói.

“Vậy là bà đâu nhìn thấy tận mắt đúng không? “ Sư gia quay sang Lục Thanh Thanh, ân cần hỏi han.

“ còn cô, tối hôm qua cô làm gì? Ai đã giết Lâm Vĩnh Khang?”

Lục Thanh Thanh nghẹn ngào, rưng rưng nhìn Hình sư gia, cặp mắt yếu đuối có chút dụ hoặc nam nhân kèm giọng nói như rót mật vào tai.

“Đại nhân… Oan uổng quá, tối qua tướng công cởi y phục của ta xuống, cái lưỡi ướt át của chàng từ từ quệt một đường từ cổ xuống phía dưới bụng, hai tay người chạm vào đây, như thế này.”

Vừa nói Lục Thanh Thanh vừa diễn tả bằng hành động việc làm tối qua, mặc dù chủ đề không liên quan lắm tới án mạng. Nhưng nam nhân nào cũng vểnh tai lên nghe ngóng.

Hình sư gia bạo gan hơn.

“Để ta đóng giả làm người bị hại, cô diễn tả lại cho thêm phần trực quan. Chứ chỉ nghe cô kể thì khó mà tin được.”

Lục Thanh Thanh ngượng ngùng,

“sư gia, chỗ tôn nghiêm này e là…”

“Tất cả chỉ để tìm ra sự thật, đừng nói đóng giả nạn nhân trên công đường, cho dù có lên núi đao, xuống biển lửa, sư gia nhỏ nhoi như ta không từ chối.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.