Hắc Ám Bổ Đầu – Chương 21 Hậu sự – Botruyen
  •  Avatar
  • 114 lượt xem
  • 3 năm trước

Hắc Ám Bổ Đầu - Chương 21 Hậu sự

Nữ nhân này tên Lã Cảnh Đào, đích thị là một người phạm tội mưu sát chồng, bất quá La Phiêu Vân không nỡ tống nàng vào đại lao. Cũng khó trách, một nữ nhân có nhan sắc lại phải sống chui lủi ở một nơi hoang vắng với 1 gã điênngốc, Không ít thì nhiều cảm thấy tủi Thân.

Triệu Lão gia lại sợ vợ ở nhà không dám rước, để nàng ở đây chỉ phí hoài tuổi xuân. La Phiêu Vân mang nữ nhân này về, hắn tự nhủ sau này có tội trạng gì thì mình hắn chịu.

Chưa kể khả năng làm tình của Lã Cảnh Đào không tồi, trước mắt chỉ thấy lợi chứ không thấy mất mát gì.

Hai người cưỡi ngựa đi một đoạn nghỉ một đoạN, cuối cùng cũng quay về huyện Quý Châu.

Tại nhà của La Phiêu Vân, khi thấy em chồng đi công vụ về, còn mang theo một nữ nhân lạ mặt, Tô Vũ Hân không khỏi ngạc nhiên.

“Vân đệ, đây là…”

La Phiêu Vân ngoảnh mặt mời khách vào nhà rồi đáp.

“Tô tẩu, đây là Cảnh Đào, có liên quan tới vụ án lần này, nhà cô ấy không còn ai nên đệ dẫn về đây.”

Lã Cảnh Đào tuổi tác xêm xêm Tô Vũ Hân, nhưng thấy La Phiêu Vân tỏ thái độ kính trọng, nên cô cũng tự coi Vũ Hân lớn hơn mình một bậc.

“Vũ Hân tỷ, nghe La Bổ Khoái nói nhiều về tỷ rồi, sau này nhờ tỷ chiếu cố, có việc gì cứ nói với cảnh đào một tiếng.”

Tô Vũ Hân không chút hoài nghi, tươi cười đáp.

“Lã muội quá lời rồi, nhà ta có 2 người, Vân đệ đi tra án suốt, ta ở một mình cũng buồn chán… Giờ có thêm muội thì tốt rồi.”

Cũng vì cùng trang lứa mà hai người mới gặp như đã quen nhau từ lâu, cũng một phần Lã Cảnh Đào miệng lưỡi giảo hoạt rất biết nhún nhường Tô Vũ Hân mà Tô Vũ Hân lại hiền lành quá đỗi nên Lã Cảnh Đào cũng nơi lòng cảnh giác. Cô cảm thấy mình sống ở đây chắc chắn tốt hơn ở ven sông.

Nghĩ đến đây Lã Cảnh Đào lại nhìn về phía La Phiêu Vân, phong thái khi hắn ở nhà rất ra dáng chính nhân quân tử, chẳng hề giống lúc “tra án” lúc nào. Con người này, có chút thú vị.

Lã Cảnh Đào phụ bếp, hai nữ nhân nhanh chóng chuẩn bị bữa ăn cho La Phiêu Vân, hắn ung dung dùng bữa, đột nhiên sắc mặt trở nên đăm chiêu.

“Vân đệ, mấy món này là Cảnh Đào nấu đấy. Rất ngon đúng không?”

La Phiêu Vân từ tốn gắp thêm miếng nữa. Sắc mặt không chút thay đổi.

“La bổ khoái không vừa miệng sao? Thật ngại quá, để hai người chê cười rồi.”

Tô Vũ Hân cau mày.

“Muội đừng để ý đệ ấy, ta thấy tay nghề của muội rất được nha, muội là người ở Bắc Bình Sơn, ta là người ở Nam Thành. Hai người chúng ta kết hợp lại có khi mở được quán ăn đấy.”

“mở quán ăn?”

“Đúng vậy, Vân đệ, đệ thấy sao?”

La Phiêu Vân thở dài.

“Tẩu à, lần trước đệ nói không muốn người chịu khổ rời sao, chút bằng lộc của đệ vẫn còn dư.”

“Ta muốn mở, đệ thì không, thế còn Cảnh Đào? Muội theo ta hay theo Vân đệ.”

Lã cảnh Đào đột nhiên lâm vào thế bí, bị mũi dùi chĩa thẳng vào. La bổ khoái lo cho Tô Vũ Hân cũng dễ hiểu, nhưng cô chỉ là người ngoài, chẳng lẽ lại mặt dày ăn bám sao? Trước đây thì có thể nhung ở với hai người này thì phải tạo cho mình chút giá trị.

Lã Cảnh Đào đương nhiên muốn tự lúc cánh sinh, mở quán ăn cũng tốt, nhưng làm vậy cũng đồng nghĩa làm phật ý La bổ khoái.

“mở quán ăn là chủ ý không tồi, bất quá tài nghệ của Muội còn chưa làm La Bổ Khoái vừa lòng sao dám cùng tỷ mở quán ăn chứ? Hay cứ đêm muội học hỏi thêm đã.”

Tô vũ Hân hí hửng.

“vậy là muội cũng đồng ý với ta đúng không? Vậy chuyện mở quán ăn chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

La phiêu Vân có thể đối phó với đám đầu trộm đuôi cướp, nhưng xem ra không quản được chuyện của Tô Vũ Hân mở quán ăn.

“Nhàn rỗi sinh nông nổi” có việc làm đồng nghĩa voi hai người nữ nhân có mục tiêu để hướng tới, bằng không cứ nhìn chằm chằm vào hắn cả ngày cũng không tiện.

Từ khi nhà có ba người, Tô Vũ Hân không biết Lã Cảnh Đào và em chồng đã phát sinh cơ sự gì, phía Cảnh Đào cũng tưởng tự nhu vậy, thành ra căn nhà văn yên bình, hai nữ nhân ngủ chung giường, La Phiêu Vân lại giường đơn gối chiếc.

Sau bao Lần thuyết phục, La Phiêu Vân đành dốc hầu bao cho Tô Vũ Hân thuê một cửa tiệm làm một quán ăn nhỏ. Rồi cũng là hắn đi tìm thêm gia nhân phụ việc trong quán.

Trong đầu hắn nghĩ đến mẹ con Lý Xuân Mai, thiếu nữ nhanh nhảu hoạt bát, bà mẹ giúp thổi cơm, nhặt rau. Quán ăn nhỏ bốn người làm coi như vừa sức.

Đám thực khách mở hàng dĩ nhiên lại là đám bổ khoái ở huyện nha. Vương Thái rất chăm đến ăn hàng vì ngoài Tô Vũ Hân, giờ lại mọc thêm Lã Cảnh Đào, một người nấu ăn ngon như vậy có ai nghĩ nữ nhân này lại mưu sát chồng cơ chứ.

Nói qua huyện nha mấy ngày nay. Từ khi Tổng Đốc đại nhân đi thị sát dân tình, dừng chân tại Quy Châu, ăn chơi cùng Trương Mông Đại nhân đến nay đã được 1 tuần lên. Giờ đang xắp xếp quà biếu xenứ cho vào hòm, chuẩn bị sang Bạch Kiều Trấn làm vụ nữa cho đầy xe.

Vì mang theo nhiều đồ quý nên Tổng Đốc đại nhân cũng hơi lo bị cướp dọc đường.

“Huyện Quý Châu của Trương Đại nhân thực sự yên bình. Kẻ gây án lại biết tự hối cải đến đầu thú nhận tội. Vụ án người trôi sông nhỏ như vậy mà cũng tìm được chân tướng, gọi người nhà đến nhận xác về an táng… Thật đúng với danh Quan Phụ Mẫu, đáng để học tập… Sau này ta sẽ cân nhắc trương đại nhân thăng quan tiến chức.”

Trương Mông cười toe toét.

“Tổng Đốc đại nhân chê cười rồi, đây là bơn phận của ty chức, không dám lơ là dừ là vụ án lớn hay nhỏ, tất cả vì giang son, vì bệ hạ… Trương Mông nguyện lên núi đao, xuống vạc dầu…”

Tổng Đốc đại nhân vỗ bụng mỡ của Trương Mông tấm tắc khen.

“nói hay lam, ta hiểu được tấm lòng của đại nhân. Giá mà giang sơn đâu đâu cũng yên bình như Quý Châu thì tốt. Ta nghe nói ở gần Bạch Kiều Trấn nhiều thổ phỉ, Chuyên đi này có thể gặp không ít nguy hiểm.”

“Tổng Đốc đại nhân yên tâm, hạ Quan sẽ dốc toàn bộ nhân lực, hộ tống đại nhân an toàn.”

“Không cần Trương đại nhân lo lắng, ta chỉ cần ít người thôi, nhưng thân thủ phải tốt.

Hình sư gia đứng khép nép bên cạnh, nghe vậy liền thủ thỉ vào tai Trương Mông, nghe xong chỉ thấy hai má trương Mông rung rinh, mặt tô điểm bằng nụ cười.

“Đại nhân yên tâm, trong huyện có bổ đầu Vương Thái từng đem quân dẹp thổ phỉ Hoa Hùng, bọn giặc cỏ với y chỉ là muỗi.”

“Tốt… Vậy báo cho hắn đi.”

“Dạ vâng!”

Hình sư gia nhanh chóng rời đi thông báo cho Vương Thái. Tin sét đánh ấy khiến Vuông Thái vừa mừng vừa giận. Đích thân hộ tống Tổng Đốc đại nhân lo vinh dự của hắn.

Ngặt nỗi lo rằng nhỡ có mệnh hệ gì thì có mấy cái đầu cung không giữ được. Phụ Cận Bạch Kiều Trấn quả thực có rất nhiều thổ phỉ, thế lực giang hồ nhiễu loạn giữa thanh thiên bạch nhật.

Đắn đo hồi lâu, Vương Thái biết đây là con hội không thể bỏ lỡ. Bèn đồng ý với sư gia.

“Ta sẽ chuẩn bị đi ngay, nhưng cho gọi La Phiêu Vân đi cùng, dù sao hắn đã từng đánh thồ phỉ, ít nhiều cũng có kinh nghiệm đối phó, thân thủ Không thua ta là bao.”

“La Phiêu Vân?… Kêu đi, ngươi gọi ai thì gọi, nhớ sáng mai đến sớm hộ tống Tổng Đốc đại nhân.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.