Hắc Ám Bổ Đầu – Chương 2 Sống Dựa Dâm Khí – Botruyen
  •  Avatar
  • 181 lượt xem
  • 3 năm trước

Hắc Ám Bổ Đầu - Chương 2 Sống Dựa Dâm Khí

Ngày hôm sau, gã tỉnh dậy ở trên giường, tiếng chim chóc, gà gáy văng vẳng bên tai cho gã biết mình vãn còn sống. Tiếng bà con lối xóm qua hỏi han sự tình. Ai nấy đều tròn xoe nhìn gã, chỉ nhìn thấy gã cử động trên giường một lúc rồi bị Tô Vũ Hân đuổi ra ngoài ngay.

“La bổ Khoái là người có nghĩa khí, ăn ở có đức nên tai qua nạn khỏi. Xin chúc mừng, chúc mừng.”

“đệ ấy vẫn còn mệt, mọi người hôm khác lại ghé qua thăm.”

Tô vũ Hân dẹp bỏ đồ tang lễ, thấy em chồng nằm phi phò trên giường, cảm giác yêu đời bông nhiên trở lại, còn mừng hơn so với khi Hùng Phi còn sống. Sáng sớm dậy nấu nước rửa mặt, hỏi gã muốn ăn gì để thị nấu.

Phiêu Vân nói không muốn ăn, gã tự nhiên thấy mệt, sợ ánh nắng nên cứ ở trong buồng, giăng màn và lâu lâu khi không có người lại kéo chân chùm kín đầu. Dù ngoài trời đang nóng muốn vã mồ hôi

Được nửa ngày thì Tô Vũ Hân gọi lang y tới khám, định gọi người nào uy tín một chút, nhưng nửa đường gặp lại Mạc Khuê, gã thầy lang đã phán rằng Phiêu Vân đã chết. Tin đồn người chết sống lại lan ra khắp huyện. Mạc Khuê không tin việc mình chuẩn đoán sai lệch nên cứ khăng khăng qua nhà khám “free”.

Không mất tiền nên Tô Quả Phụ đồng ý, và dĩ nhiên cảnh cáo lão ta nếu còn đoán sai sẽ đem lão ra quan huyện.

Mạc Khuê không sợ mất uy tín, lão chỉ tò mò việc người chết sống lại mà thôi. Sau khi bắt mạch chuẩn đoán lại lần nữa, sắc mặt của lão chợt trùng xuống.

“Tôi muốn khám thêm vài chỗ riêng tư, phiền cô ra ngoài một chút.”

Tô Vũ Hân thoáng chút ngại ngùng rồi đi ra và khép cửa lại. Mạc Khuê dĩ nhiên không muốn tụt quần khám nốt, lão không khám cũng biết nó ra sao

Chẳng qua muốn nói chuyện riêng với bệnh nhân nên mới viện cớ cho nữ nhân ra ngoài.

“La bổ Khoái thấy trong người thế nào?”

La Phi Vân nói vọng từ trong chăn.

“Không được khoẻ lắm, ông biết chuyện gì đang xảy ra với ta không?”

Mạc Khuê hạ giọng nói.

“La bổ khoái quả thực đã chết rồi, nhưng hôm rồi sấm chớp bão bùng thiên lôi giáng thế xảo hợp kích thích lại sinh mệnh của cậu. Nhưng vì cậu đã chết dương khí đã tận nên trong người cậu chỉ còn lại Âm Khí tích tụ ngoài nghĩa địa mà thôi. Ban ngày dương thịnh âm suy, cậu cảm thấy trong người không khoẻ, qua giờ Dậu lại thấy phấn trấn như thường. Tuy nhiên tình trạng này không kéo dài được lâu. Âm khí tích tụ trong người sẽ mất dần đi mỗi ngày, cậu cũng sẽ lại về với đất thôi.”

La Phiêu Vân thò đầu ra khỏi chăn và hỏi.

“không có cách nào chữa sao?”

Mạc Khuê đáp.

“có chứ, phải thường xuyên hấp thụ âm khí. Dĩ nhiên không phải thuần âm như ở bãi tha ma. Âm khí từ nhắc tới ở đây là âm khí trong người nữ nhân. Còn làm thế nào thì cậu tự biết rồi đó. Mong ngày được uống rượu mừng của La bổ Khoái, cậu nhất định phải tam thê tứ tiếp, mới sống đủ kiếp người.”

Nói xong, Mặc Khuê kê thêm một toa thuốc để La Phiêu Vân dùng, thuốc này có tác dụng trì hoãn phân huỷ da thịt, bởi dù sao thân thể của Phiêu Vân đang chết dần đi từng ngày.

Ra ngoài cửa, Mạc Khuê nói với Tô Vũ Hân

“mỗi ngày uống một lần vào sáng sớm, một lần trước khi ngủ. Coi như là ta bồi thường cho việc hôm nọ. Phải nói là trời thương cậu ấy.”

Dùng thuốc của Mạc Khuê, La Phiêu Vân dần lấy lại được cảm giác, ban ngày không còn nằm trên giường, gã có thể đi đứng dưới bóng râm, còn ra ngoài nắng thì phải đội nón rộng vành.

Tin tức La Phiêu Vân sống lại, đi dạo trên phố đã truyền khắp huyện, ai gặp gã cũng chúc mừng.

Quan huyện khi ấy là Trương Mông, vốn dùng tiền mua chức, chỉ ăn chơi và nhảy múa cùng kỹ nữ thanh lâu. Truyện trong nha huyện đều phải nhờ đến Hình sư gia cùng đám bổ đầu bổ khoái, một bên lo trí một bên lo dũng. Nghe tin La Phiêu Vân Khỏe lại, huyện lệnh lại cho người đến chúc mừng và gọi gã đi làm bổ khoái trở lại.

Và đương nhiên có thăng chức nhẹ, chỉ đứng dưới Bổ Đầu Vương Thái mà thôi. La Phiêu Vân không có lý do từ chối, nhà họ La có truyền thống làm trong nha dịch, đại ca Hùng Phi và Gã đều chọn con đường này để kiếm kế sinh nhai. Mấy lượng bạc vụn mỗi tháng cũng đủ cho gã tiền ăn uống sinh hoạt.

Hôm nay mặc lại bộ quan phục, Tô vũ Hân chăm chút cho “em chồng” khá kỹ, từ chải tóc đến sửa quần áo. Cứ mỗi lần đứng đối diện với vóc dáng cao lớn của Phiêu Vân chỉnh quần áo, Tô Quả Phụ lại thấy mừng rơn, cảm giác này hai năm qua cô không hề có.

Chỉ sau khi gã chết đi sống lại, Tô quả phụ chợt thấy gã trở nên quan trọng như thế nào. Có một người làm chỗ dựa đám đàn ông như Vương Thái mới không dám chà đạp cô.

“Tẩu à, có bao giờ tẩu chỉnh quần âoe cho đệ đâu, cứ như trước đây đi. Đệ tự lo được.”

Tô Vũ Hân lắc đầu.

“ngày trước khác, bây giờ khác… Đệ là người thân duy nhất của ta, Ta phải chăm sóc cho đệ thật kỹ.”

Người ta nói trưởng tẩu như mẹ đúng chẳng sai. Chăm chút cho em chồng xong, Tô Quả Phụ mới mang thau quần áo ra ngoài suối giặt giũ cùng mấy cô hàng xóm.

La Phiêu Vân trở lại huyện nha thực hiện những công việc của một bổ khoái. Cắn hạt dưa chờ người đến kêu oan, không có ai thì hết giờ ai về nhà nấy. Cứ 5 hôm lại đổi nhau đi tuần đêm.

từ khi Trương Mông lên chức huyện lệnh, lịch làm việc và thói quen sinh hoạt của bổ khoái đều như vậy, và không ai ca thán gì. nhưng hôm nay nhìn Lại La Phiêu Vân thấy bê tha quá, mấy gã ngồi rung đùi lén chơi bạc với nhau, có gã lại đang ngồi đọc “Xuân Hương Đồ” tiện tay thò vào đũng quần làm loạn.

cũng đúng thôi, mấy gã tử tế đều xung phong đi dẹp thổ phỉ tuần trước, kết quả phơi xác giữa núi. huyện nha chỉ còn một đám nhát gan mang danh bổ khoái ăn cơm triều đình.

La Phiêu Vân lắc đầu ngán ngẩm, đi dạo trong huyện nha. Phủ đệ của Trương Mông nằm sau công đường, khuôn viên có cỏ cây hoa lá, không gian có chút tươi mát. Đang vươn vai tận hưởng thì chợt có âm thanh chùn chụt vang lên gần đó.

Từ lúc sống lại, tuy cảm giác không được minh mẫn, nhưng thị lực và thính lực của Phiêu Vân đột nhiên tăng mạnh.

rõ ràng là đang có âm thanh rên rỉ khe khẽ của nữ nhân, nhưng đảo mắt qua khuôn viên lại chẳng thấy người nào. Phiêu Vân tò mò đi tới hướng phát ra âm thanh.

ở lẫn trong vườn đá, gã phát hiện hai người một nam một nữ đang ở rất gần nhau. một người là Hình sư gia, người còn lại là Trương Phu Nhân đang quỳ gối úp mặt vào hạ bộ nam nhân mà mút. tiếng da thịt cọ sát cùng thanh âm rên rỉ từ đây mà ra.

Hình Văn sư gia quần áo xộc xệch, dạng háng cho phu nhân dễ tác nghiệp, mặt mũi đang ngây ra vì sự mơn trớn của nữ nhân.

La

Phiêu Vân hừ lạnh một tiếng, cái huyện nha này không ngờ lại thối nát nhường này. trong khi gã và những người khác liều mạng vì chính nghĩa, thì đám người này lại rảnh rỗi quá mức. tiền hàng tháng lại còn hơn gã mấy lượng. xem ra ca ca Hùng Phi và gã quả thực quá ngây thơ rồi.

Chẳng có tâm trí quan sát cuộc mây mưa thêm nữa, La Phiêu Vân đổi hướng đi ra ngoài chợ để “thị sát dân tình”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.