Hắc Ám Bổ Đầu – Chương 19 Xác trôi sông (6) cưỡng dâm hay tra án – Botruyen
  •  Avatar
  • 114 lượt xem
  • 3 năm trước

Hắc Ám Bổ Đầu - Chương 19 Xác trôi sông (6) cưỡng dâm hay tra án

Gặp một nam nhân lạ hoắc trong nhà mình, liệu ai có thể giữ được bình tĩnh. Nữ nhân vội kéo y phục che đi bộ ngực hây hây của mình, đôi chân lùi lại phía sau mấy bước.

“Ngươi là ai? Sao lại ở trong nhà của ta.”

La Phiêu Vân thong thả đứng lên, chỉnh cổ áo, ưỡn ngực bước tới cửa ra vào. Thoạt nhìn hắn mang phong thái của chị nhà, còn nữ nhân từ chủ lại hoá khách. Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt.

“Cô đừng sợ, ta là La Phiêu Vân hiện đăng làm bổ khoái ở huyện Quý Châu, gần đây xảy ra một vụ án nên cử ra đến đây điều tra.”

La Phiêu Vân thò tay lấy Mộc Bài chứng minh thân phận, nhưng chợt nhớ ra Trần Khôn đã bóp nát nó tối qua. Không để lỡ nhịp gã đưa tay sang bên còn lại móc ra tấm bức hoạ vẽ người bị nạn.

“Cô nhận ra người này chứ?”

Dường như bị nắm thóp, nữ nhân không quan tâm việc La Phiêu Vân có Mộc Bài hay không, ngữ điệu đã trở nên run rẩy.

“Ta… Ta không biết người này?”

La Phiêu Vân cười nhạt. Nhìn lại bức hoạ rồi nói.

“Người Này tên là Lạc Bân, Lạc gia thôn, với là một gã ngốc nghếch có tiếng. Trong một lần đi theo người ta đến Bạch Kiều Trấn làm ăn gã trở về với một sớ tiền lớn và kết hôn với một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Cô có thấy mình xinh đẹp hay không, nếu có vậy thì hãy trả loi ta lần nữa. Cô có biết người trong bức hoạ?”

Nữ nhân giả bộ nhìn lại bức hoạ, khẽ gật đầu.

“có… Hình như có nét giống với phu quân của ta.”

“Phu Quân?” La Phiêu Vân cười khẩy

“Nếu là phu quân vậy thì sao Lạc Bân đụng vào người thì cô lại phản ứng gây gắt đến mức dùng gậy đập vào đầu người ta?”

“Hôm đó trời tối… Gã bất ngờ xông vào, Ta tưởng là người lạ nên…”

La Phiêu Vân cất bức hoạ, giơ tay ngắt lời nữ nhân.

“Sống với nhau ba năm, đến phu quân là người lạ hay quen cũng không nhận ra. Cô nghĩ bổ khoái bọn ta đều là kẻ khờ khạo chắc. Dựa vào vết thương trên đầu, một đòn chết ngay… Với sức của cô, ở tư thế không phù hợp rất khó ra tay chuẩn xác và gây thương tích nặng đến thế.

Vậy nên ta ngờ rằng, cô có một đồng phạm khác là nam nhân, người này to khoẻ. Nhân lúc Lạc Bân lơ đễnh đã ra tay tàn độc. Nhưng người đó không phải Triệu lão gia, ta thấy tò mò về người thứ 4 trong vụ này đấy.

Nói đi, ai là người đã giết Lạc Bân rồi ném hắn xuống sông?”

Nữ nhân ngoảnh mặt về phía Triệu Lão gia rời đi, hi vọng Lão gia quay lại. Nhưng đó là viễn cảnh không bao giờ xảy ra.

La Phiêu Vân híp mắt.

“Triệu lão gia sẽ không quay lại đâu, ông ấy cần thu xếp chuyện mỏ khoáng, sau đó sẽ cắt đứt mọi quan hệ với cô để tránh phiền phức.”

“Không? Không phải như vậy?”

“Ta không có nhiều sự kiên nhẫn Chờ đợi câu trả lời. Nếu cô không tự mình thành khẩn khai báo, ta sẽ bắt cô phải khai ra.”

Không đợi nữ nhân ứng, La Phiêu Vân chậm rãi tiến tới trước mặt nữ nhân như một con sói. Gã bất ngờ giương vuốt của mình vạch áo nghi can một cách dứt khoát. Hai quả đào bật căng ra. La Phiêu Vân lạnh lùng đưa tay chụp lấy, bao bọc hai mảng thịt mềm trong lòng bàn tay của mình.

Nữ nhân lùi lại, hay sang trái, lách phải, bộ ngực vẫn cứ nằm trọn trong tay nam nhân. Miệng lắp bắp

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

La Phiêu Vân nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, từ từ ép nghi can sát lại tường nhà. Cho đến khi không lùi được nữa.

“Ta đến để tra án!”

Gã luồn một tay kéo thượng y nữ nhân tuột khỏi thân thể, hai tay mân mê từ cổ cho đến bụng dưới, vòng qua hai eo rồi lại dừng ở bầu ngực nở nang. Ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy hai núm, dùng ngón cái tì sát vào hai đầu.

“Không..đ…um…ứm…”

Dùng miệng khoá môi của đối phương, La Phiêu Vân mút lấy môi trên rồi nhân khi đối phương còn bàn hoàng liên đâm lưỡi vào bên trong mà khuấy đảo. Đôi mắt vẫn mở trừng trừng khiến nữ nhân chẳng biết gì muốn hoan ái hay đang tra tấn mình.

Với là người giàu ham muốn xác thịt, nữ nhân vừa bị La Phiêu Vân phạt nhẹ, lửa tình trong người đã nhen nhóm ở trong người, khiến khe suối bên dưới toát mồ hôi.

La Phiêu Vân bỗng kẹp chặt hai cái nhúm, kéo nó ra kèm theo lời chất vấn

“Ai… Là hung thủ giết chết Lạc Bân?”

Nữ nhân khẽ nhíu lại vì đang tác thô bạo vừa rồi.

“Đại nhân… Ta vô tội.”

Ta Phiêu Vân lườn tay xuống hạ bộ, sờ vào không gian ẩm ướt, đôi mày chợt co lại.

“Không phải cô đã hạ sát chồng mình sao? Hay còn có đồng phạm?”

“Ta… Ah… Hừ… Hừ…”

Nữ nhân mặt mũi đoá đẫn nhìn la phiêu Văn. Muốn nói điều gì đó nhưng dục tình đã thiêu rụi hết ngôn từ, chỉ còn sót lại mấy tiếng rên rỉ mật ngọt.

La Phiêu Vân kéo một bên chân nữ nhân lên, rút dị vật của mình, bày ra thế chiếu tướng trước cửa vào tiểu huyệt.

“Để xem cô cứng miệng được bao lâu?”

Lời vừa dứt, đại pháo ừn ùn công phá quan môn. Cảm giác mát lạnh lần đầu tiên đâm sâu vào cơ thể khiến nữ Nhân nhắm nghiền mắt lại Đón nhận cảm giác đặc biệt.

La Phiêu Vân nhấc tiếp chân kia của nữ nhân, để lưng cô ta dựa vào tường. Cứ mỗi lần nữ nhân tụt xuống, dị vật lại đâm vào sâu hơn.

“Hị a… Ngươi đang tra án, hay đang cưỡng dâm ta vậy. Chuyện này vỡ lở ra thì…”

“trước khi cô đem chuyện này ra, đâu của cô đã không nằm trên cổ nửa rồi. Ở đây ta nắm quyền.”

La Phiêu Vân rút dị vật ra, thả nữ nhân tụt xuống sàn, sau đó lại kề dị vật ngày trước mặt nữ nhân.

“Thành khẩn một chút, tội của ngươi sẽ nhẹ hơn đấy?”

Nữ nhân ngước mặt nhìn lên, ngay lúc này cả nghĩa đen và nghĩa bóng, cô đều thấy mình thật nhỏ bé trước nam nhân nay.

“Tôi muốn được Vô tội, ngài có thể không?”

“còn phải xem biểu hiện của ngươi.”

Nữ nhân từ từ đưa mắt xuống, dừng lại nơi diự vật của nam nhân. Đôi môi từ từ mở ra chụm lấy phần đầu, nhẹ nhàng đưa lưỡi nâng đỡ cho nó đi vào bên trong. Mấy thủ đoạn này cô đã quá thành thục, bất quá lần này sẽ phải tốn nhiều nước hơn Triệu Lão gia.

“Đại nhân, chỗ này không đủ thành ý, chúng ta vào trong buồng đi.”

“đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, nếu ngươi nhiệt tình hợp tác thì ở đâu ta cũng cảm nhận được.”

Nói thế nhưng hơi người cũng không đứng mãi được, đành dịch ra cái chõng kê sát cửa sổ. Nữ nhân bấu tay lên bục đưa mông đón nhận La Phiêu Vân, vừa “tra án” vừa ngắm cảnh sống nước.

Triêu lão gia chạy toi mỏ khoáng thì mệt bở hơi tai. Mọi lần đi theo thuyền nên thong thả lắm chứ không mất sức như hôm nay. Chỉ vì ham ở lại với Tiểu Quyên nên mới phải đổ mồ hôi ướt cả người.

Vừa tới nơi, Triệu lão gia đã gọi Trần Khôn đến phân phó. Nghe xong sự tình Trằn khôn chỉ nở một nụ cười đắc thắng.

“Lão gia yên tâm, quả thực hôm qua có người của huyện nha đến đây nhưng họ đã đồng ý giữ kín việc khai Khoáng rồi. Lão gia yên tâm, ta và bổ khoái đó có chút giao tinh, đảm bảo không xảy ra sự cố gì?”

Triệu Lão gia ngờ vực hỏi

“Bổ khoái mà người nói, hắn đến đây là tình cờ hay có công vụ nào khác?”

Trần khôn đáp.

“Là công vụ thưa lão gia, hắn nói muốn tim người trong bức hoạ. Ở chỗ của ta có người nhận ra đó là Lạc Bân, nên sáng sớm hôm sau hắn liền đi tìm nhân nhăn của người đó.”

Triệu lão gia lại một phen hú vía. Vụ mỏ khoáng đã bớt lo ngại nhưng lại vướng chuyện Lạc Bân. Ngẫm lại thấy tiếc nhưng ông phải rút khỏi đất Quý Châu này để tránh phiền phức.

“Chỉ so vạn nhất, dù sao chỗ này đã bị phát hiện. Ngươi thu xếp mọi người mang đồ về Bạch Kiều Trấn, chỗ này không ở được nữa.”

Trong cảnh nhà nhỏ ven sông, hai thăn người đang quấn lấy nhau trên chiếc chõng. La Phiêu Vân vừa ra bên trong của nữ nhân, dưới sàn nhà vân còn vương vãi dục tình của hai người.

Vì sợ tội nên nữ nhân còn chưa buông tha cho La Phiêu Vân, nàng nằm sấp ngậm lấy dị vật không ngừng vuốt ve thứ của lạ trong miệng.

“La đại nhân… Thành ý của ta như vậy đã đủ đêm thoát tội chưa? Ta hứa sau naỳ sẽ tự tâm tích đức làm nhiều việc thiện, lên chùa cầu phức cho đại nhân thăng quan tiến chức”

La Phiêu Vân đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nữ nhân. Trinh độ quyến rũ nam nhân như vậy vào đại lao thì thật phí. Huống hồ đã biết hối cải.

“Thăng quan tiến chúc thi khỏi đi. Ta hiểu người chết rồi trả cứu thêm cũng chẳng ích gì. Quan trọng là người cờn sống sẽ ra sao trong những ngày tháng sau này. Cô đã giết người, vì ham phú quý nhà họ triệu, điều đó cô thư nhận chứ.”

Nữ nhân gật đầu lia lịa, vẻ mặt cưng muốn xỉu.

“Là nô gia tham tài, Nô gia là người ở Bạch Kiều Trấn, gặp được Triệu Lão gia là phúc Phận hiếm có, nhưng Triệu Phu Nhân nổi tiếng có máu ghen tuông gia thế lại quá ư khủng bố không cho Triệu lão gia nạp thiếp. Để qua lại với nô gia, Triệu lão gia đã dùng Lạc Bân làm tấm bình phong. Mỗi khi ngài ấy qua đây sẽ ngủ ở chơ của ta.

Còn cái chết của Lạc Bân vốn chỉ là ta vô ý đẩy hắn ngã, lại trúng vào vết thương hồi bé nên mới xảy ra cơ sự này. Xin ngài hãy tin nô gia.”

La Phiêu Vân gật gù.

“Ta đã nói người chết rồi không còn quan trọng nữa, dù cô cố ý giết Lạc Bân hay vô tình đẩy hắn ngã. Mọi chuyện đã qua rồi.”

Nữ nhân ngồi lên hạ bộ của La Phiêu Vân hỏi lại.

“Ngài không bắt ta về huyện nha thật chứ?”

La Phiêu Vân nựng hai quả đào trước mặt.

“Cô còn không tin ta?”

Nữ nhân thay đổi thái độ, nụ cười tràn đầy dục tình.

“Tin… Ta tin đại nhân. Bất quá sau này ta mướn gặp ngài, lại phải đi gây án sao?”

“Ta làm việc có nguyên tắc của mình, hi vọng cô cũng như vậy. Ta không muốn dùng đao để cắt bỏ mối quan hệ với nữ nhân.”

Đúng lúc hai người chuẩn bị lâm trận nữa, ở giữa dòng sông vang lên những tiếng hô hoán, hàng chục chiếc thuyền đang cố ngược dòng về Bạch Kiều Trấn.

Rồi như còn chút tiếc nuối. nữ nhân vẫn trần trụi đừng bên bực cửa nhìn ra đoàn người với cắp mắt chờ mong.

Triệu lão gia vượt dòng chỉ thoáng liếc vềư phía cánh nhà nhỏ, thấy người cơn gái hở nuẳy thân trên đang nhìn mình thì quay mặt đi luôn.

Bởi phía sau nữ nhân là một nam nhân đứng ở phía sau, đưa hai tay ôm trọn bầu ngực. Đôi môi lại quyện vào nhau ngay tầm nhìn của Triệu Lão gia.

La Phiêu Vân Thủ thỉ.

“Nếu không môn về Bạch Kiều Trấn vậy thì ở lại Quý Châu, ta có thể thu xếp cho cô một chỗ ở. Miệng lưỡi của cô bán hàng sẽ đắt khách lắm đấy.”

“hàng bắn cho khách thập phương, còn miệng và lưỡi, từ nay ta chỉ bán cho ngài thôi!”

“có ý tứ!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.