Rời khỏi Lạc gia thôn đi dọc theo bờ sông Lạc Hà độ nửa canh giờ về phía Bạch Kiều Trấn. La Phiêu Vân phát hiện được một căn nhà sàn nhỏ, Xung quanh đều có cây cao bao phủ. Thoạt trông như đang trốn tránh sự đời.
Quanh đó không hề có một vườn rau nào, thứ kiếm cơm duy nhất là chiếc bè được buộc vào gốc cây, nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Đi vòng quanh căn nhà thám thính một lượt, không phát hiện được điều lạ thường, La Phiêu Vân quyết định đi vòng ra trước nhà.
Cửa không khoá, gọi không ai trả lời. La Phiêu Vân bèn tự ý mở cửa vào trong khám xét. Bài trí trong nhà khá đơn sơ, một bợ bàn ghế liêu xiêu, một chiếc chõng che kê bên cửa sổ, trên đó còn có một tấm chăn lộn xộn.
Cả căn nhà có đúng một gian buồng duy nhất, có rèm vải che lối vào. Đồ đạc bên trong cầu kỳ hơn một chút, nghe thoang thoảng mùi nữ nhân. Có lẽ là phòng của vợ chồng Lạc Bân.
Bất quá, trong phòng chỉ có một chiếc gối trên giường, chẳng lẽ hai ngã này không ngủ chung phòng.
La Phiêu Vân thận trọng quan sát tư phòng của người vợ, nhìn vào đống y phục treo trên sào, tin chắc đó là một nữ tử đỏm dáng, thường chải chuốt vẻ bề ngoài. Trong hộp gỗ dưới gối có chứa nhiều trang súcw phụ nữ. Nhìn qua đều là đồ đắt tiền.
“gia tài nhiều như vậy sau phải sống ở một nơi vắng vẻ như vậy chứ.”
Đang lục lọi đồ đạc đột nhiên từ sau nhà vang lên tiếng ai đó bước trên bậc cầu thang. La Phiêu Vân hốt hoảng, vội trả đồ về chỗ cũ, sau đó đu người lên mái nhà, nấp sau tấm sà gỗ.
Người đi vào là một nữ nhân, quần áo sặc sỡ hơn nữ nhân trong Lạc gia thôn, dáng người đầy đặn, nhìn từ trên trần nhà xuống có thể bao quát được bộ ngực lấp ló sau bộ y phục.
Nữ nhân mang theo một cái giỏ, bên trong chưa đựng mấy loại rau củ. La Phiêu Vân lấy làm lạ, xung quanh không có vườn tược, nữ nhân này lấy rau củ ở đâu chứ.
Việc đầu tiên nữ nhân làm sau khi cất giỏ xách là đi vào buồng tháo bỏ trang sức trên người. Nhân tiện xoay trái xoay phải ngắm mình thật lâu trong chiếc gương đồng.
Một cách chăm rãi, đôi tay nữ tử vạch áo tượt khỏi bờ vai từ từ trút bở thượng y trên người. Đến nội y cũng nhanh tay liệng lên giường, đôi mắt đê mê soi mình trong gương, nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực nở nang đang nhô lên một cách kiêu hãnh.
Nàng kéo trong ngành tủ gỗ lấy ra một chiếc hộp đồng hình tròn, bên trong có chưa một loại bột trắng. Nàng quệt ngón tay qua lớp bột rồi thoa nó lên bầu ngực một cách điêu luyện, khuôn mặt bỗng ngây dại đi mỗi lúc bàn tay chạm vào hai cái núm nhỏ.
Thật kỳ lạ, hai cái núm sẫm màu sau khi được thoa lớp bột liền trở nên hồng hào như thiếu nữ đôi mươi, chẳng khác nào cập đào chín mọng.
Xoa nắn một hồi, nữ nhân cứ thế mặc lại thượng y, rồi ra bếp nấu nướng. Khẩu phần ăn có lẽ hơi nhiều cho một người ăn. Chẳng lẽ nhà này có khách hay nữ tử này ăn khoẻ.
Không phải chờ đợi lâu, ở ngoài căn nhà lại có tiếng nói của hai nam nhân vang lên.
“Ngươi đi trước xem tình hình dưới đó, ta hơi mệt nên vào đây nghỉ một chút.”
“Vâng, thưa lão gia!”
La Phiêu Vân phóng mắt ra ngoài cửa, đó là một nam nhân tướng người đầy đà, bụng to chân nhỏ, hai hàng ria mép dài và cong vút. Lão chắp tay sau lưng thong dong đi vào nhà.
“Tiểu nương tử tế đến với nàng rồi đây.”
Nữ tử ở trong nhà nghe thấy tiếng gọi liền hớt hải chạy ra đón. Nàng ôm lấy phần bụng mỡ nam nhân, nũng nịu.
“Lão gia, người tới rồi, làm ta đợi lâu muốn chết!”
Nam Nhân nhìn chăn chú vào khe ngực, véo má nàng, đáp lại bằng giọng cưng chiều.
“Ta cũng rất nhớ tiểu nương tử a. Cho ta thơm một cái nào, ứm… Hề hề.”
bàn tay to lớn chắc nịch chộp hai bên ngực tròn , úp mặt vào khe rãnh mê người mà hít lấy bao nhiêu mùi thơm của nó.
“Lão gia, từ từ đã, ngài đi đường xa đã mệt. Ta có chuẩn bị thức ăn rồi, ngài dùng bữa lấy sức, rồi chúng ta hí hí….”
La Phiêu Vân nấp trên mái nhà nhìb xuống dưới, tự hỏi.” liệu đây có đúng là nhà của Lạc Bân? Có khi nào ta vào nhầm nhà người khác hay không?” gã âm thầm kêu khổ vì vô pháp thoát khỏi căn nhà lúc này. Đợi lát nữa đôi phu phụ vào buồng ân ái. Gã lẻn ra ngoài cũng chưa muộn.
Bữa cơm trưa dọn ra bàn, Nam tử cầm bát đũa trên tay nhưng nào có bụng dạ đánh chén lúc này. Hai mắt lão bị dán chặt vào nửa thân trên của nữ nhân. Hoá ra nữ tử cố ý không mặc yếm, thượng y bị vạch ra phân nửa để hai quả thịt mềm nửa kín nửa hở, khẽ nhấp nhô theo từng hơi thở.
“ chỗ này là tấm lòng của ta vì lão gia mà chuẩn bị cả buổi sáng đấy nhé. Ngài nhất định phải dùng hết.”
“Ta ăn. Ta ăn mà… Hề hề… Nhưng ta muốn ăn nàng trước có được không? Thực sự nhìn nàng quá là hấp dẫn đi.”
Nữ nhân gia bộ hờn dỗi.
“Ngài nói lời chẳng thật lòng. Nếu ngài thương ta, sao lại nở để ta ở một nơi khỉ ho cò gáy vậy chứ? Đã thế lại cho một gã đần độn ở cùng ta. Ba năm rồi chứ có ít gì đâu.”
Nam nhân cười khó xử.
“Tiểu quyên à, nàng cũng biết phu nhân của ta là con nhà danh gia. Tính tình như cọp cái tay làm sao để nàng bị đày đoạ. Triệu Bằng ra có được vị trí như ngày hôm nay, nhiều chuyện cũng là thân bất do kỷ. Nàng là người mà ta yêu quý nhất, lẽ ra phải hiểu ta nhất mới đúng chớ.”
“đành là vậy, nhưng mấy vật ngoài thân ta không cần, ta chỉ càn có lão gia ở bên thôi. Cái tên đó chết rồi, ngài nỡ bỏ mặc ta một mình sao?”
Nam nhân tên Triệu lão gia giật mình.
“Cái tên ngốc sống cùng nàng chết rồi à? Sao hắn lại chết?”
Nữ nhân dè dặt nói.
“Hắn ta uống rượu say, muốn cưỡng dâm ta, ta sợ quá nên lỡ tay dùng gậy gỗ đập vào đầu hắn, không ngờ lại khiến hắn mất mạng.”
“chuyện xảy ra khi nào? Cái xác của hắn nàng xử lý thế nào?”
“được vài ngày rồi, ta chân yếu tay mềm, nên vứt gã xuống sông rồi.”
Triệu Lão gia thầm kinh hãi, nhã hứng xác thịt trong đầu bỗng giảm xuống thấy rõ.
“Ẩu, nàng dại dột quá. Xác người không nên ném xuống sông. Thoạt đầu thì xác sẽ chìm xuống nhưng sau đó sẽ lại nổi lên ngay. Đã mấy ngày trôi qua, ta nghĩ cái xác đã trôi xuôi dòng…sợ rằng có người vớt được, chuyện đến tai quan phủ thì nguy to.”
Nữ nhân bỗng xin mặt ra.
“lão gia, người sao vậy? ChẲng lẽ, quan phủ sẽ tìm đến đây sao?”
Triệu lão gia cất đũa thở dài.
“Trương huyện lệnh là một kẻ ăn chơi đàn đúm không rảnh lo chuyện bao đồng. Nhưng ngặt ở chỗ đang đúng dịp quan Tổng Đốc đi thị sát, nếu ông huyện lệnh muốn trở tài chỉ sợ có thể làm to chuyện, phái người toi đây cũng không phải là không có khả năng. “
Triệu Bằng vội vã rời khỏi bàn ăn.
“Ta có chuyện phải đi gấp, nàng cứ ở lại đây đừng đi đâu hết.”
Triệu Bằng lo sợ quan phủ muốn tìm người mà phái nha dịch đi tìm ở ven sông, nếu phát hiện ra Chuyện ông ta lén khai thác
Quặng trên đất Quý Châu thì nguy to. Phải gấp rút cho người dừng việc khai thác rút ngay lập tức.
Mặc cho nữ tử chạy theo níu kéo, Triệu Lão gia vẫn kiên quyết tới mỏ khoáng. Dù phải vác thân hình tạ mốt đi bộ hơn năm dặm đường.
Bất lực trong việc giữ chân Triệu lão gia, nữ nhân trong lòng như có lửa đốt. Cô lo lắng người của quan phủ mò tới bắt giam, nên Triệu Lão gia sợ bị liên luỵ nên mới bỏ chạy.
Xem ra trong mắt người đó, nàng vẫn không đáng giá bằng gia nghiệp và danh dự của ông ta. Nàng vốn chỉ là hàng thứ cắp, muốn đến thì đến không mướn liền rời đi.
Bất quá nàng cũng không ngây ngơ mà ngồi đợi ở nhà, tiền bạc, trang sức lão gia chu cấp mấy năm qua không ít. Nếu lát nữa lão gia không mang nàng đi vậy thì nàng sẽ cắt đứt mối quan hệ này.
Nữ nhân thất thểu trở về phòng, vừa mở cửa ra cô giật thót kêu lên thành tiếng.
“Ah… Ngươi.. Ngươi là ai?”
Nguyên lai trong nhà lúc này. Một nam tử đang ngồi thong dong dùng bữa cơm, hết xỉa cá lại húp canh.
“đồ ăn chuẩn bị kỹ như vậy, không ăn thì thật là lãng phí!”