Tuy La Phiêu Vân đã đồng ý giữ kín vụ khai trộm khoáng, nhưng Trần Khôn vẫn đút lót cho hắn 100 lượng bạc, tiễn hắn ra tận đường lớn mới yên tâm ra về.
Giờ này ngẫm lại moi thấy chân lý, nếu hôm qua La Phiêu Vân lạnh lạnh lùng lừng, đòi chém đòi giết thì lấy đâu ra rượu thịt và gái tối qua chứ. Gã có thể áp chế được đám người Trần Khôn nhưng sẽ phải nơm nớp lo sợ bị người trả đũa, cả đêm ngủ không ngon. Tốn nhiều sức và nước bọt mới tìm được thông tin về Lạc Bân.
Nhưng chi cần lươn lẹo một chút, thoả hiệp với Trần Khôn liên có được kết quả tương tự. Thế mới thấy không phải cứ cứng nhắc theo khuôn phép là được, làm việc phải linh hoặc một chút, vừa hiệu quả, tâm tình cũng rất hưng phấn.
Kẻ buồn nhắt là Vân Bôi, cái tên nhát gan ấy không dám về huyện lúc nửa đêm. Nên kê mấy chiếc ghế lại với nhau, nằm ngủ trong quán nước ở ngoài đường. Gio còn đang ngáp ngủ.
“La huynh, ta biết ngay là huynh còn sống mà.”
“giờ này mà ngươi còn nói vậy được sao, dám bỏ mặc ta lại một mình, nếu không phải tay nhanh trí đã sớm bỏ mạng dưới tay bọn chúng rồi. Đám người kia, nhắt là cái tên đầu lĩnh vô cùng ghê gớm, tốt nhất chúng ta không nên động vào hắn.”
lần đầu tiên thấy La Phiêu Vân tỏ ra sợ hãi. Vân Bôi có chút hoài nghi, đám người kia lợi hại như vậy, đêm qua hắn chạy đúng là thượng sách.
“bọn họ ghê gớm như vậy, làm sao mà tha cho huynh ra ngoài.”
“hắn Ta vẫn cố kỵ thân phận của ta nên không dám giết quan binh. Hắn đồng ý thả người với điều kiện không được báo lên quan trên nếu không sẽ sai người báo thù. Thế đấy, nếu người cờn coi ta là huynh đệ thì giữ mồm giữ miệng dùm ta.”
Vân Bôi vỡ ngực nói cứng.
“La huynh yên tâm, thân thủ của ta không lớn như huynh. Nhưng giữ bí mật thì huynh khỏi lo. Thế bây giờ ta đi đâu đây.”
“còn phải hỏi sao, cứ theo kế hoạch đi Lạc gia thôn tiếp tục tra án.”
La Phiêu Vân biết rằng đi dọc bòw sông lặc Hà sẽ tìm thấy nhà của Lạc Bân. Tuy nhiên người này họ Lạc, chắc xuất phát từ Lạc gia thôn, đi hỏi vài người về hoàn cảnh gia đình các mối quan hệ của Y, xem có gây thù chuốc oán với kẻ nào không.”
Đường vào Lạc gia thôn chi toàn núi đá hiểm trở, không cưỡi đuốc ngựa mà phải dắt đi từng quãng. Cuối cùng cững bước tới một vùng đất trũng tương đối bằng phẳng.
Hai bổ khoái chia nhau ra, cầm theo bức hoạ hỏi người trong thôn. Vân Bôi cứ nhắm mấy cô thôn nữ mà hỏi thì chẳng thu được kết quả khả quan gì.
Còn La Phiêu Vân ngoài bức hoạ hắn còn có thêm dữ kiện bổ sung, đối với các nhân vật cao niên trong thôn, họ đưa cho gã không ít thông tin về người tên là Lạc Bân.
“Lạc Bân này tính cung thật đắng thương, hồi nhỏ thông minh hoạt bát là vậy, một hôm đi chăn trâu thì bị trâu húc tung trời, đầu đập vào tảng đá trở nên ngây ngốc… Người ta goj là Lạc Đần Độn chứ chảengt mấy người biết được tên thật của gã là Lạc Bân.
Mọi chuyện vốn bình thường cho đến khi hàng đi Bạch Kiều Trấn học người ta cách làm ăn, khi về lại còn đem theo một nương tử vô cùng xinh đẹp.
Đepự đến nỗi đại huynh của Lạc Bân nửa đêm vẫn đinh hãm hiếp em dâu nhưng chuyện bại hoại đó bất thành. Phu thê Lặc Bân cũng dọn nhà đi chỗ khác sống, cũng mấy năm rồi đấy.”
“Lão bá có biết Lạc Bân có thù oán gì với ai Không?”
“ngoài đại huynh Lạc Nam từng muốn cưỡng dâm em dâu thì không ai có thù hằn với Lạc Bân. Y là người chăm chỉ chịu khó, không thích chuyện thị phi.”
La Phiêu Vân đa tạ lão bá, rồi hởi đường đến nhà của Lạc Nam. Lạc gia thôn không khá giả lắm, có lẽ nghèo nhất trong mấy thôn trang mà La Phiêu Vân đã ghé qua.
Sân vường trống trơn, xà nhà treo mấy chùm ngô, tỏi khô, ớt khô, vài bó củi. Nhà của Lạc Nam thì có thêm một con bê cột ở gốc cây ngoài sân. Hán tử cởi trần đang xay ngô vào sọt, khắp người đầm đìa mồ hôi.
“Lạc Nam, đệ đêm của ngươi bị nuốc cuốn trôi đến Lưu gia thôn, hắn nói mình bit người ta mưu hại. Ngươi là đại huynh của hắn có biết chuyện đó hay không?”
Lạc Nam dừng việc xay ngô.
“hắn gặp nạn mắc mớ gì đến ta? Đã mấy năm nay ta còn chưa gặp mặt hắn nữa.”
La phiêu Vân ngờ vực hỏi.
“Không phải ngươi hãm hại đệ đệ để lấy cớ tằng tịu với em dâu đấy chứ?”
“Ta thừa nhận ngày trước uống rượu say có phi lễ với cô ta. Nhưng chuyện qua lâu rồi, ta đã sớm không dính dáng đến hai người bợn họ. Người đi chơ khác, đừng xoi tung chuyện nhỏ của ta thêm nữa.”
La Phiêu Vân bịa chuyện ra cốt để xem phản ứng của Lạc Nam. Hắn ta không tỏ ra sợ hãi khi biết Lạc Bân còn sống, xem ra người này đối với vụ án chết trôi không có liên quan.
La Phiêu Vân thở dài một hơi rồi nói.
“Ta là La Phiêu Vân, bổ khoái của huyện nha, ta đến đây để nói cho ngươi, thực ra Lạc Bân đã chết rồi. Ta nghi ngờ hành từ bị người khắc mưu hại rồi nem xác xuống sông thủ tiêu. Người có biết Lạc Bân khi còn sống có thù oán gì với ai hay không?”
Lạc Nam có chút thất thần, đôi mắt đờ đẫn giây lát như đang cảm khái chuuệnt gì đó. Gã đáp.
“Thùoán trong thôn thì không có nhưng ở bên ngoài thì ta không chắc. Hắn ta từng đi Bạch Kiều Trấn lằm ăn. Lúc về có nhiêu ngân lượng và thê tử xinh đẹp, muốn hỏi thù oán thì nên hỏi vợ hắn thì đúng hơn.”
La Phiêu Vân gật gù, đến như thân nhân Lạc Nam còn nói mơ hờ như vậy, xem ra chỉ còn cách đi tìm tận nhà của Lạc Bân hỏi vợ hắn cho ra lẽ.
Vừa xoay gót định quay đi. Lạc Nam bỗng hỏi.
“Lă đại nhân, có thật là đêm đệ của ta đi chết rồi không?”
La Phiêu Vân xoay lưng về phía Lạc Nam rồi nói.
“Hắn ta nằm ở bãi tha ma ở sau huyện. Ngươi có thể đem xác hắn về cải táng nếu muốn.”
Dứt lời Lại Phiêu Vân đi qua chỗ Vân Bôi, sắc mặt gã đang nghiệp xuống sắc thấy rõ.
“La Huynh, Ta không hỏi được gì, còn huynh.”
La Phiêu Vân mới rạch ròi nói một tràng dài.
“Cái xác chết trôi là của Lạc Bân. Ta vừa nói cho đại huynh của hắn là Lạc Nam biết. Lát nữa ngươi dẫn hắn về huyện nha. Vụ này tới đây coi như xong rồi.”
Vân Bôi ngạc nhiên hỏi.
“Đơn giản vậy sao? Hóa ra huynh biết gì đó mà không nói cho ta biết phải không?”
“Ta chi không muốn làm hỏng ngươi tâm tình với mấy cô thôn nữ thôi. Bất quá vụ này cũng chẳng có gì to tát, Lạc Bân vì say rượu mà ngã xuống sông, ngươi cứ báo cáo với sư gia như vậy để lập công.”
Vân Bôi một mặt mộng bức hướng La Phiêu Vân cảm kích vô cùng.
“La huynh, Huynh thật là tốt.”
“Chuyện nhỏ thôi, ngươi cứ về huyện nha trước. Ta ghé qua Bạch Kiều Trấn mua chút quà cho tẩu tẩu.”
La Phiêu Vân nói xong liền dắt ngựa đi trước. Vân Bôi đợi thêm một lúc rồi quả nhiên Lạc Nam đi ra cùng gã đi về huyện nha.
Những lý giải vừa rời của La Phiêu Vân tuy sai sự thực nhưng lại khiến mọi người nhẹ đầu hơn. Đứng trên lưng chừng núi nhìn hai người Vân Bôi rời đi gã mới an tâm quay về việc chính.
Nghe nói Lặc Bân còn một cô vợ ở nhà. Chồng chết đến nay là ngày thứ ba, sao lại không cớ động thái đi tìm thân nhân. Đây là một điểm nghi vấn rất lớn.
Lạc Bân tới Bạch Kiều Trấn để lam gì? Một gã ngốc nghếch như hắn làm sao lại có một mơn tiền lớn, lại lấy được một Cô vợ xinh đẹp.
La Phiêu Vân phỏng đoán ra nhiều hướng, rốt cuộc vẫn nên tới nhà Lạc Bân hỏi vợ hắn một chuyến.