Phong đầu lĩnh nằm ở nơi thâm sơn cùng cốc. Quy mô không thua kém gì một thôn trang trong khu vực. Thậm chí còn có chút náo nhiệt hơn.
Chưa bước tới nơi. Hai bổ khoái đã nghe tiếng nhào nháo của vài hán tử ngồi trong một căn nhà tranh lụp xụp. Ngữ điệu pha chút hơi men, chốc chốc lại vang lên mấy câu chửi thề tục tĩu.
Phong Đầu Lĩnh có nơi nghỉ chân, đó là hai căn nhà tuy chỉ có mái che nắng che mưa, nhưng không hềư có tường bao bọc. Mười mấy hán tử kê phản lại gần nằm gác lên đùi của nhau nằm ngủ.
Một số khác lại ngồi lai rai ở căn nhà ăn độc nhất ở Phong Đầu Lĩnh. Nơi đây vừa làm bếp cho đám thợ mỏ, vừa buôn thêm rượu vào buổi tối.
Ngoài chỗ ăn chỗ ngủ còn có hai gian nhà tương đối kín đáo. Một cái là nhà thổ, bên trong vài nam nhân đang vạch chân nữ nhân mà nhấp lia lịa. Hết người này lại đến người khác đi vào.
La Phiêu Vân liếc nhìn qua chỉ thấy 4 nữ nhân đầu tóc rũ rượi. Y phục trên người có cũng như không.
Căn nhà còn lại Thuộc về người nắm quyền ở Phong Đầu lĩnh, cũng chính là kẻ đầu têu khái thác mỏ quặng trái phép. Tuy chưa gặp mặt nhung La Phiêu Vân đoán chắc tênkia nhất định phải là một tên có tướng ăn cướp. Bởi vì mấy gã hán tử canh gác Phong đầu lĩnh khá hung tợn.
Chúng đứng rải rác từ cổng vào đến tận cửa mỏ khoáng. Ai nấy đều mang khí giới bên người. La Phiêu Vân và Vân Bôi chỉ đi tìm người, ngoại trừ lệnh bài của huyện nha thì quan phục và khoái đao đều không có mang theo.
Một gã hán tử từ trong chòi bước ra chắn ngang đường hai người, cất tiếng nạt nộ.
“Hai người là ai, mò đến Phong đầu lĩnh làm gì?”
Vân Bôi bất giác lùi lại một bước, đứng sau La Phiêu Vân. Sự “thẹn thùng” của gã, La Phiêu Vân hoàn toàn hiểu được. Ở huyện nha hiện tại ngoài hắn thì còn ai có dũng khí lao vào chốn nguy hiểm cơ chứ.
Trăng cũng lên rồi, La phiêu Vân không chút kiêng kỵ hùng hổ nói.
“bọn ta là người của huyện nha. Các ngươi là đám người nào, dám ngang nhiên khai mỏ ở huyện Quý Châu này.”
Hai gã hán tử thoáng chút rùng mình, một gã chạy vào trong gọi đầu lĩnh, kẻ còn lại đứng bên ngoài cố gắng câu giờ.
“ngươi nói mình là Người của huyện nha, thì chính là người của huyện nha sao? Ngươi là quan quân thì ta là thiên tử.”
La Phiêu Vân ném cái lệnh bài chứng minh thân phận vào mặt gã hán tử, lạnh lùng nói.
“nhìn cho kỹ đi! Gọi đầu lĩnh các ngươi ra đây tiếp chuyện.”
Vân Bôi đứng sau thầm kinh hãi “ tiêu rồi, đám người này trang bị binh khí, còn gã và Phiêu vân chỉ có tay không. Nói Chuyện không chút kiêng nể chỉ làm tình thế thêm căng thẳng.” Gã lấy tay kéo Phiêu Vân cố ý nhắc nhở nhưng đã muộn.
Từ bên trong xuất hiện một gã hán tử lưng hùng vai gấu, tóc dài thắt bím quấn quanh cổ. Râu rậm mày dài rất chi hung hãn. Đi bên cạnh còn có vài gã hán tử khác tay đuốc tay đao.
Bộ dạng này chính là thảo khấu chứ còn gì nữa.
“kẻ nào chán sống muốn gặp ta.”
“lão đại, hai tên này là người của huyện nha” giọng nói chợt nhỏ dần “trên người có Mộc bài. Là người của huyện nha thật đấy ạ.”
Đầu lĩnh thuận tay cầm lấy mộc bài, không thèm nhìn một cái, trực tiếp dùng tay bóp gãy trước mặt La Phiêu Vân.
“Huyện thái gia tới đây còn gọi ta bằng gia gia, hai bổ khoái cỏn còn lấy tư cách gì lớn tiếng ở đây.”
Đầu lĩnh quát lớn.
“Lên hết cho ta!”
Vân Bôi thấy biến, vội co giò chạy trước.
“La Huynh, Ta về gọi người, ngày mai sẽ tới báo thù cho huynh.”
La Phiêu Vân thầm chửi “ con mẹ nó, tên này chạy cũng thật nhanh a. Bất quá như vậy càng đỡ vướng tay vướng chân.”
Với thân thủ của mình, La Phiêu Vân dễ dàng tước lấy một cây đao trên tay một gã hán tử. Đám người này chỉ được cái mã với sức khoẻ chứ tay chân lóng ngóng lắm.
Có vũ khí trong Tay, La Phiêu Vân tả xung hữu đột, một đường càn quét tới trước mặt đầu lĩnh. Tên này dùng đại đao, một chiêu chặn được đao của La Phiêu Vân.
“Có chút bản lĩnh, xưng tên tuổi đi. Để ta tiện bề bẩm báo lên Trương Đại nhân.”
Đầu lĩnh đỡ được một đao, trong lòng cũng thấy khó nhằn. Tui khi nào trong huyện nha lại có một hảo thủ bậc này. Chẳng phải quan quân Quý châu đều một đám nhát chết, hám gái hay sao?
“khá lắm, Hôm nay Trần Khôn gia gia chơi đùa cùng ngươi.!”
Trần Khôn đầu lĩnh to con sức lớn, vung đao chém tới, khí thế như thái sơn áp đỉnh. Vừa dùng xong bữa tối, lại nhậu thêm chút rượu, bộ pháp càng trở nên lưu loát tựa như hành vân lưu thuỷ.
La Phiêu Vân thầm nhủ” tên này có sức luôn, bất quá thủ đoạn so với đầu lĩnh sơn tặc Hoa Hùng còn kém xa. Ngày đó tương quan lực lượng chênh lệnh nên thất thế bở mạng, nhưng hôm nay La Phiêu Vân chẳng còn là con người trước đây nữa. Thay vì ra tay thủ hạ Lưu tình với địch nhân. Bây giờ gã sẵn sàng chém đứt đai quần đối phương, khiến chơ Trần Khôn bỏ đao giữ lấy quần.
Đao đã kề cổ, Trần Khôn quỳ gối xin hàng.
“Đại nhân tha mạng, Tiểu nhân có mắt mà không thấy thái sơn.”
“thế thì ngươi móc mắt của mình đi, ta sẽ xí xoá mọi chuyện.”
Trân Khôn cười mếu.
“Đại nhân, người đừng đùa tiểu nhân như vậy. Tiểu nhăn cũng vì lâm vào bước đường cùng mới phải đi làm cướp, nhớ cờn có vợ trẻ con thơ, đại nhân khoan dung độ lượng, giơ cao đánh khẽ. Tiểu nhân sẽ không quên ơn ngài đâu ạ”
La Phiêu Vân hừ lạnh.
“Ta cũng không muốn tốn thời gian với ngươi. Ngươi lâm vào bước đường cùng mà thuê được cả chục nhân công ư? Tìm được mỏ khoáng và xây dựng nên cái chỗ này, ta nghĩ đầu óc của ngươi không chu đáo đến vậy. Nói đi, kẻ đứng sau ngươi là ai.
Trần Khôn lắp bắp.
“đại nhân, Tiểu nhăn không thể nói, nói ra sẽ mất mạng.”
La Phiêu Vân đe dọa.
“Ngươi không nói thì ta seo cho ngươi rụng trứng ngay bây giờ.”
Thủ đoạn của tên bổ khoái này, Trần khôn đã được nếm thử, nói là chém gã rụng trứng hoàn toàn có thể xảy ra.
“Là là người của Triệu lão gia Ở Bạch Kiềư Trấn.”
La Phiêu Vân nhướng mày.
“Người cuẳ Bạch Kiều Trấn thuộc quản hạt Thanh Châu, sau lại mò tới Quý Châu trộm khoáng? Ngươi tưởng ta là tên ngốc chắc.”
Trần Khôn liền đáp.
“tiểu nhân nói thật. Triệu Lão gia biết ngài Tưởng Đốc Hà Bắc sẽ đi “thị sát” dân tình nên muốn chuẩn bị chút lễ mọn. Trong núi này có khoáng vật nên muốn dùng nó làm đồ tiếng cống.”
La Phiêu Vân lẩm nhẩm” Triệu lão gia này biết tin Tổng Đốc đại nhân ghé thăm, Nam được tin tức cơ mật như vậy xem ra ông ta quan hệ rất rộng. Tốt nhất không nên dính vào!”
Nghĩ thế gã rút đao khỏi cổ Trần Khôn.
“Ngươi nói là Triệu lão gia đứng sau chúng lưng, có chứng cớ gì không?”
“Dạ chứng cớ thì không, nhưng cứ độ tuần lễ thì lão gia sẽ ghé qua đây một lần chuyển hàng về theo đường sông.”
Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu La Phiêu Vân. Gã vội thay đổi thái độ.
“hoá ra là Triệu lão gia, sao các ngủ không nói sớm, ban nãy đã thất lễ rồi. Trần khôn huynh đêm, lúc nãy ra tay mạnh quá, xin thứ lỗi.”
Trần Khôn vừa mừng vừa sợ.
“không sao? Không đánh không quen nhau. Người cũng biết Triệu Lão gia ư?”
“Không, không có… Thế nhưng Tổng Đốc đại nhân đức cao vọng trọng lại là Thanh Quan ( Thanh Lâu Quan). Triệu đại nhân có hảo ý với Đô đốc coi như thay mặt dân chúng dâng chút sính lễ. Đó là chuyện tốt mà.”
Nghe La Phiêu Vân nịnh hót quan trên, thôi độ của Trần Khôn cũng bớt căng thẳng, gã bổ khoái này không phải là Khang thương lượng được.
“Đại nhân hiểu chuyện, vậy thực là tốt. Ngoài trời sương gió ở lâu không tiện, mời đại nhân đi vào bên trong làm chén rượu, Ta nói chuyện thêm.”
“vậy thực là quý hoá, ta đang không biết kiếm chỗ dừng chân ỏw đâu đêm nay. Làm phiền Trần Khôn huynh rồi.”
Vừa chém nhau kịch liệt xong, giờ lại khoác vai nhau như bằng hữu lâu ngày không gặp. Đám hán tử chưa kịp hiểu chuyện gì thì hai người kia đã vậy trong phòng cuối nói rôm rả.
Đối với một cao thủ như La Phiêu Vân, Trần khôn đâu dám mời rượu xuông. Vội sai người làm thêm đồ nhắm, gọi mấy nữ nhân đi tắm rửa sạch sẽ vào trong phòng hầu rượu.
“Cơm no rượu say lại có nữ nhân bên cạnh. Bất quá chỗ này vẫn là nằm đất phơi sương. Không biết Trần huynh chịu khổ ở đây bao lâu rồi.”
“cũng được tháng nay rồi. Cũng chưa biết còn ở lại đây bao lâu nữa. Chắc sẽ phải đào hết quả núi này mới thôi. Hi vọng La Huynh đệ có thể giữ kín chuyện này.”
“Trần huynh yên tâm, huynh tạo công ăn việc làm cho người ta sao ta nỡ đi phá hoại chứ. Chẳng qua có chuyện gấp nên mới phải lặn lội tới nơi này.”
Trần Khôn tỏ vẻ lo lắng.
“Có chuyện gì lại khiến La huynh đệ đi tới nơi thâm sơn cùng cốc này vậy.”
La Phiêu Vân thở dài mệt mỏi, lấy ra một tờ giấy vẽ chân dung hán tử chết trôi.
“Chẳng giấu gì Trần huynh. Ở Lưu Gia thôn phát hiện người chết trôi, nhưng không biết lai lịch ngừoi chết. Vì để tránh làm kinh động Tổng Đốc đại nhân, Huyện thái gia cử ra thu xếp vụ này. Tìm cả ngày khắp bốn thôn trang mà vẫn chưa thấy…. Chỗ huynh nhiều người qua lại, Không biết có nhận ra người này không?”
Trần Khôn nhìn tới nhìn lui.
“chỗ ta người qua kẻ lại vô số, bảo ta nhớ một gã làm công thì thật khó quá.”
Hai nữ tử trong phòng cũng tò mò mà nhìn vào bức hoạ. Một người bỗng reo lên.
“Ah… Hình như ta có biết người này?”
La Phiêu Vân bừng mở to con mắt nhìn nữ nhân đang khoác tay của mình.
“Cô nhận ra người này ư?”
Nữ nhân nũng nịu nói.
“Hắn ta khá giống Lạc Bân, cùng thôn Lạc gia voi ta, nhưng sau khi lấy vợ thi đột nhiên rời khỏi nhà cũ chuyển tới bờ sông Lạc Hà sinh sống… Nhà hắn nằm biệt lập nên đại nhân có tìm hết mấy thôn cũng chưa chắc tìm ra hắn.”
“Người này có từng đến đây không?”
Nữ nhân đáp.
“có chứ, hắn ta có đi làm một ngày… Người hiền lành, có hơi ngốc nghếch. Chẳng hiểu sao lại lấy được một thê tử xinh đẹp. Hình như vì sợ mất vợ nên mới bỏ đi ở riêng.”
La Phiêu Vân nhoẻn miệng cười, cuối cùng đã tìm được chút manh mối.
“Cô nương biết nhà của Lạc Bân chứ?”
“Ta không rõ nữa, nhưng đại nhân cứ đi dọc theo bờ sông Lạc Hà lên thượng nguồn, chắc chắn sẽ thấy.